Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 17: Có tiền quyên tiền, không có tiền quyên ông chủ




Trịnh Sảng thì càng cùng chồng kinh doanh ở xã Thắng Lợi như một thùng sắt, đặc biệt là có mỏ than với lợi nhuận khổng lồ. Hai người hàng năm từ mỏ lấy được ít nhất mấy trăm ngàn. Có thôn dân nào không phục sẽ bị đánh hoặc bị chém, có ít nhất năm sáu người bị tàn phế suốt đời.

Đây đều là nghiệt do bọn họ tạo ra. Bây giờ nghĩ đến mọi người không khỏi lắc đầu, đây là việc mình thật sự đã làm sao?

Trịnh Diễm nhìn mọi người một vòng rồi nói:

- Vết đen trên tay chúng ta rửa không thể sạch. Chẳng qua Trương Thanh lại khác, mấy năm nay rất ít chuyện của chúng ta mà Trương Thanh đã nhúng tay vào.

Nói tới đây Trịnh Diễm cũng có chút áy náy, ả cầm tay Trương Thanh nói:

- Mấy năm nay em có lỗi với anh, hy vọng vì con mà anh tha thứ cho em.

Trương Thanh nhìn Trịnh Diễm, hắn không khỏi nhớ tới dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của vợ hồi còn đi học. Nhớ năm đó Trịnh Diễm mặc dù có chút xem thường mình nhưng vẫn rất chiếu cố người nhà mình.

- Vợ chồng nhiều năm, con cũng lớn như vậy thì có gì mà tha thứ chứ?

- Em quyết định đi tự thú.

Nghe Trương Thanh nói vậy, Trịnh Diễm rốt cuộc yên lòng lớn tiếng nói. Nhưng Trịnh Diễm nói vậy làm mọi người hoảng hốt.

- Vậy không phải tự tìm đường chết sao?

- Không tự thú thì còn có thể làm gì nữa? Mấy hôm trước chị lên tỉnh thì mọi người cũng cũng biết, nhưng mọi người biết chị gặp gì ở trên đó không?

Trịnh Diễm từ tỉnh về không nói một câu gì, mọi người thấy trong thời gian này mặt mày Trịnh Diễm luôn nghiêm túc nên không dám hỏi nhiều. Giờ ai cũng lắc đầu.

- Chị ở trên tỉnh không gặp được một người nào, bọn họ không nghe điện của chị. Cuối cùng chị rất vất vả tìm được một ông chú nhưng hắn không chịu gặp chị, ở trong điện thoại hắn không ngừng thở dài cuối cùng chỉ nói “Tự cầu phúc”. Cho nên chị mới nói nhà ta lần này không có hy vọng gì, cũng đừng hy vọng sẽ có người cứu mình.

- Bọn chúng dám? Mấy năm qua chúng nhận bao quà, tiền từ chúng ta, tới lúc này mà lại làm còn rùa rút đầu ư? Cho dù chết tôi cũng phải kéo theo báo cáo.

Hồ Thanh Giang cả giận nói. Mấy năm nay mọi người tặng quà đi ít nhất cũng tới hơn chục triệu nhưng kết quả cuối cùng lại thành ra như thế này. Hồ Thanh Giang đương nhiên không cam lòng.

- Chú muốn kiện báo cáo? Vậy mới là tự tìm đường chết. Những người đó làm trong quan trường nhiều năm, có ai là ngu cứ. Chúng ta tặng quà không có chút chứng cứ nào, dù điều tra thì cuối cùng cũng không làm gì được đối phương.

- Chị cả, chị nghĩ gì, nói mau đi.

Trịnh Khiết lúc này căn bản không quan tâm tới mình, ả chỉ còn nghĩ cho con.

- Ý của chị là chúng ta đi tự thú, thành khẩn khai báo, nhận hết việc vào mình để Trương Thanh được thoát. Hơn nữa trong tay chúng ta còn có bản danh sách tặng quà, chúng ta dựa vào danh sách đó mà yêu cầu bọn họ đừng động tới Trương Thanh. Trương Thanh không có vấn đề lớn lại có mấy người kia bảo vệ thì chắc sẽ thoát được. Về phần sản nghiệp của Trương Thanh thì chắc không hy vọng, chỉ cần Trương Thanh không bị bắt là ổn. Chúng ta dồn hết tiền đưa cho Trương Thanh, sau đó Trương Thanh sẽ chăm sóc con cho mọi người.

Trịnh Diễm nói xong, mọi người một lần nữa rơi vào yên lặng. Lát sau Trịnh Khiết mới nói:

- Vì con, em chấp nhận tất cả.

Nói xong ả quỳ xuống trước mặt Trương Thanh.

- Anh rể, Tiểu Bảo nhà em giao cho anh.

Hơn 12h đêm cùng ngày, văn phòng hội nghị thường vụ thị ủy vẫn sáng đèn, 13 thường vụ thị ủy ngồi đây. Mọi người đã họp từ 7h tối tới giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu tan họp. Đề tại hội nghị chỉ có một là làm như thế nào tiến hành bắt được Trịnh Quân Ba, cũng xử lý các nhân viên liên quan như thế nào.

Mọi người đều biết rõ thế lực của Trịnh Quân Ba trải rộng cả Vọng Giang. Dù mình không có quan hệ trực tiếp với Trịnh Quân Ba nhưng cấp dưới, bạn bè, người thân của mình thì sao? Vì thế điều tra Trịnh Quân Ba như thế nào, tra tới trình độ nào? Vì vậy hội nghị thường vụ chỉ có một nội dung này kéo dài hơn năm tiếng.

Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Diêu Quế Tĩnh nhìn có vẻ khá mệt mỏi. Mặc dù đã gần 50 nhưng thức đêm với một người phụ nữ cũng không phải việc tốt. Đúng lúc này máy điện thoại của Diêu Quế Tĩnh vang lên. Diêu Quế Tĩnh vội vàng đi ra ngoài nghe điện.

Hiện trường lạnh như tờ, người uống nước, hút thuốc, có người dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Ở đây ngoài Hứa Lập thì người ít tuổi nhất cũng hơn 40. Để bọn họ ngồi chơi bài còn chịu được chứ ngồi họp lâu thế này đúng là làm khó mọi người.

- Mọi người nói xem nên làm gì bây giờ? Nếu hội nghị thường vụ thị ủy không đưa ra được ý kiến thì công việc của chúng tôi không thể triển khai được.

Triệu Quốc Khánh thấy đã mấy tiếng không ai nói chuyện, y có chút khẩn trương.

Đổng Dương Minh nhìn Triệu Quốc Khánh mà thầm hận. Nếu không phải tên Triệu Quốc Khánh này tới Vọng Giang thì sao xảy ra nhiều việc như vậy. Cũng may Trịnh Quân Ba đã chạy nếu không mình đâu ngồi được ở đây,a nhất định bị bắt rồi.

Đám người Tô Quảng Nguyên lại nghĩ khác “Tên Triệu Quốc Khánh này ngồi nói chuyện không đau lưng, hắn từ ngoài tới Vọng Giang không đầy hai tháng, không có bà con thân thích gì ở đây nên không cần lo, có thể ra tay tàn nhẫn. Nhưng mình ở Vọng Giang vài chục năm, mấy năm qua bí thư thị ủy, thị trưởng không quản chính sự nên đám người Trịnh Quân Ba nắm quyền thế, ở Vọng Giang nếu không có quan hệ tốt với Trịnh gia thì có thể làm được việc gì. Big có ai dám cam đoan bắt hết nhân viên phạm pháp sẽ không có bạn bè, người thân của mình bị liên lụy vào”

Thấy mọi người không nói lời nào, Hứa Lập nhìn thoáng qua Lưu Hồng Đào, Lưu Hồng Đào khẽ gật đầu, Hứa Lập lúc này mới nói:

- Thưa các đồng chí, tội ác của đám người Trịnh Quân Ba là quá lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển và ổn định của Vọng Giang, đã tới lúc không thể không bắt. Hơn nữa chuyện tới bây giờ tôi cũng có thể nói rõ với mọi người là thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang phái tôi tới Vọng Giang chỉ giao hai như vậy. Thứ nhất là phá vỡ đám tội phạm Trịnh Quân Ba, thứ hai mới là phát triển kinh tế Vọng Giang. Vì thế có thể thấy lãnh đạo thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang quyết tâm như thế nào, hơn nữa đây cũng là ý kiến của tỉnh ủy, ủy ban tỉnh.

- Chẳng qua mọi người không cần có quá nhiều băn khoăn. Hành động lần này của chúng ta chủ yếu là bắt thủ phạm chính còn tòng phạm thì sẽ xử lý nhẹ tay hơn. Nếu như có thể đến ngành liên quan tự thú, đặc biệt các cán bộ lãnh đạo do hồ đồ mà cầm thứ không nên cầm giờ chỉ cần tự thú, tự giao nộp thì sẽ có thể miễn xử phạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.