Tiểu Thư Hoàn Hảo Và Công Tử Lạnh Lùng

Chương 7: Kỳ lạ




Hắn lướt qua bộ áo quần trên người ta, khẽ nhíu mày. Ta nhìn lại, à không giống với hôm qua chứ gì? Ta là kẻ suốt ngày lo cơm áo gạo tiền, lấy đâu ra hàng hiệu mà khoác lên người. Bộ duy nhất không phải hàng chợ của ta đã bị hắn xé nát rồi còn đâu. Thấy ánh mắt hắn nhìn ta có vẻ thương hại, ta liền nở một nụ cười tươi hơn hoa. Những người nhìn ta như thế đâu phải chỉ mình hắn. Chắc hẳn hắn thấy biểu tình của ta như vậy nên cũng không nhìn thêm nữa. Ta đánh bạo nhắc lại cho hắn giao dịch của chúng ta. Vừa định mở lời, hắn đã hỏi tên ta. Cái giọng nhàn nhạt đó khiến lòng ta run rẩy.

“Mai Phương Y!”

Ta lặp lại hai lần, chẳng biết hắn có nhớ nổi không nữa. Hắn không nói thêm câu nào, ta cũng mong hắn không phải vì bận rộn mà mắc chứng mau quên, đặc biệt là tình một đêm như ta. Hắn đi đến lấy chiếc ví ở chiếc tủ đầu giường. Ta nhìn theo thấy hắn liếc qua vết máu chói mắt trên tấm ra trắng muốt trên giường. Rất nhanh hắn đã rời mắt đi, trước khi hắn ra khỏi phòng chợt lên tiếng:

“Lần đầu tiên? Có thật không vậy? Một kẻ như cô mà cũng xứng ngồi sau đàn dương cầm sao?”

Ta lặng người, ánh nắng gay gắt chiếu vào cũng không giảm đi sự run rẩy của ta. Tiếng cánh cửa đóng sầm một tiếng càng làm lòng ta thấy lạnh lẽo. Nước mắt rơi xuống từ lúc nào không hay? Ta nhớ lại, đã bao lâu rồi ta chưa từng khóc lớn như vậy! Kẻ khinh thường ta rất nhiều, từ lúc nhỏ đến bây giờ nhưng chưa có ai khiến ta rét lạnh như hắn. Hắn có tư cách gì? Có tư cách gì mà nói ta như vậy? Một kẻ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa như hắn sao hiểu hết một kẻ sống ở khu ổ chuột suốt mười lăm năm như ta. Hắn sinh ra đã ngậm chiếc chìa khóa vàng, không cần hắn cố gắng cũng đã có người chu cấp mọi thứ cho thiếu gia như hắn. Còn ta, sinh ra đã bị cha ruột của mình đem ra trút giận, suốt ngày chịu mọi lời nhục mạ chửi rủa từ ông. Hắn nghi ngờ ta sao? Thật nực cười! Lần đầu tiên không phải thấy máu là rõ ràng rồi sao? À ta đã quên mất y học đã hiện đại đến mức nào, màng trinh cũng có thể vá được. Nhưng hắn làm sao biết ta đâu có tiền mà đến bệnh viện làm mấy chuyện đó. Ta nhìn xuống đôi tay đã sớm chai sạn khô cứng của mình. Ai cũng bảo đôi tay của người nghệ sĩ piano rất đẹp nhưng nhìn tay ta mà xem, có ai bảo ta là người đánh đàn dương cầm đâu. Ta nắm chặt vạt áo trước ngực, cố giữ bình tĩnh. Nước mắt cũng đã vơi dần. Ta nghĩ mình cũng đâu cần đau lòng vì lời nói của một kẻ xa lạ. Ta nhìn tấm ra trải giường một lúc lâu rồi quyết định đem nó đi giặt. Lần đầu tiên của ta, đối với một người con gái quả thực rất thiêng liêng, nhất là một phụ nữ truyền thống như ta, vậy mà lại bị hắn cười nhạo. Ta dùng hết sức chà sạch nó, xong xuôi lại đứng lên. Mỉm cười nào! Nỗi nhục nhã đó đổi lấy cuộc sống chu toàn về sau cũng không phải đắt đỏ lắm. Ta nhìn mình trong gương. Trước mắt ta là một cô gái trẻ với khuôn mặt dễ nhìn, đôi mắt hơi đỏ chắc vì lúc nãy vừa khóc. Ta lấy hộp phấn trang điểm lại cho mình, sau khi vừa lòng mới bước ra khỏi phòng tắm. Ta nhìn quanh căn phòng xa hoa này một lượt. Có lẽ sau này ta sẽ không có được cơ hội nhìn thấy lần nữa nên vẫn ngắm kỹ thì hơn. Ta hướng tới chiếc cửa kính lớn dẫn ra ban công. Ánh nắng chói mắt khiến ta cảm thấy sống lại. Ta ngẫm nghĩ cuộc đời này của ta vẫn phải tiếp tục, tiền ta vẫn phải kiếm, bợ đỡ người khác ta vẫn phải làm, vậy thì phải chấp nhận hết thôi! Cần gì phải để ý những thứ vụn vặt. Ta hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.