Trước khi đi ngủ, Nhạc Mỹ Giảo còn đến nghe ngóng động tĩnh trong phòng Cung Ngũ. Bộ Sinh ôm bả vai bà: “Được rồi, đừng quản Tiểu Ngũ như quản một đứa trẻ nữa. Nó cũng đã lớn như vậy rồi, đâu cần em quản nữa?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta: “Không phải con gái cậu đương nhiên cậu không quan tâm!”
Bộ Sinh tỏ ra bất đắc dĩ: “Tôi cũng mong con bé là con gái tôi. Nghỉ sớm đi, từ lâu tôi đã nói với em là phụ nữ dễ tức giận, hay lo lắng nhanh già lắm mà.”
“Cậu thôi đi!” Nhạc Mỹ Giảo lạnh mặt: “Cẩn thận tôi giận luôn cả cậu!”
Bộ Sinh thở dài: “Được được. Tôi không nói.” Anh ta đẩy Nhạc Mỹ Giảo vào phòng, khóa cửa lại, bế bà đặt lên giường.
“Đang yên đang lành, cậu lại nổi điên gì thế?” Nhạc Mỹ Giảo vung tay đá chân lung tung.
Bộ Sinh cởi đồ ngủ trên người bà, nói: “Không nổi điên, chỉ là muốn yêu em thôi… Đừng cử động linh tinh.”
Khi đè Nhạc Mỹ Giảo dưới thân, Bộ Sinh hôn cổ bà, nói khẽ: “Mỹ Giảo… trong mắt em, tôi chính là một thằng đàn ông trở mặt nhanh hơn lật giấy hả? Có đúng không? Tôi chỉ còn thiếu nước moi tim ra cho em xem, em vẫn không tin tôi đúng không?”
Nhạc Mỹ Giảo cắn môi dưới, nhíu mày: “Cậu đừng…”
Bộ Sinh ngẩng đầu, gạt những sợi tóc dính trên mặt bà ra: “Tôi yêu em hơn những gì em nghĩ.”
Nhạc Mỹ Giảo kéo anh ta về phía mình, nghiến răng: “Cậu có làm không hả?”
Bộ Sinh cười: “Em đã mở lời như vậy, tôi còn có thể không làm sao?”
Lại là một đêm điên cuồng.
Nhạc Mỹ Giảo đã nhận thấy đàn ông đẹp trai hay không không quan trọng, có thể thỏa mãn nhu cầu là được. Biết nghe lời một chút, không gây chuyện, cũng không nhắc đến chuyện kết hôn. Bà cũng sẽ không tìm người đàn ông có tiền, bởi vì bà không muốn lại gặp một tên đàn ông giống như Cung Truyền Thế, càng không muốn sống cuộc sống phụ thuộc vào người khác.
Bộ Sinh hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu của Nhạc Mỹ Giảo. Cộng thêm tính tình của Bộ Sinh không giống vẻ hào hoa phong nhã biểu hiện ra bên ngoài, anh ta chính là một con sói đội lốt cừu.
Bây giờ Nhạc Mỹ Giảo không thể thoát khỏi Bộ Sinh, đành dùng tạm còn hơn là không có, huống chi Bộ Sinh thực sự rất đẹp trai.
Còn về chuyện kết hôn mà Bộ Sinh nói, Nhạc Mỹ Giảo chỉ nghe để đấy, bà không có hứng thú kết hôn với thanh niên trẻ tuổi. Nói cái gì mà tuổi tác chẳng phải là vấn đề, nói thì hay lắm, bà cảm thấy đó là vấn đề lớn ấy chứ. Mỗi ngày một già đi, sự tự tin của bà cũng dần biến mất theo thời gian. Bà bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu để ý những chi tiết nhỏ, sẽ trở nên đa nghi… Bà không muốn như vậy.
Bộ Sinh ở bên bà, thứ anh ta tổn thất là tiền, còn thứ bà tổn thất là người. Hai người họ chính là điển hình của việc lợi ích đôi bên cùng hưởng.
Bây giờ Nhạc Mỹ Giảo đã chuẩn bị tâm lý sẵn bà có thể lấy được chút lợi ích gì từ Bộ Sinh thì lấy chút đó, Bộ Sinh rời đi lúc nào bà cũng sẽ không bị tổn thất gì.