Tiểu thư đáng yêu và Thiếu gia siêu quậy

Chương 3: Trùng Mạch (2)




Mộ Dung Phong lập tức đưa Uyển Nghi ra ngoài mà không gặp phải bất cứ sự cản trở nào, vì đang phải nhờ vào sự giúp đỡ của hắn nên cô đành để im cho hắn bế cô. Mộ Dung Phong ôm cô trong lòng, cảm thấy trái tim thật ấm áp, mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ người cô khiến cho hắn thấy hưng phấn, càng quyết tâm phải có được cô.

Mộ Dung Phong đưa cô đến một nơi rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống, nơi đây chính là khu rừng trúc, là nơi lần đầu họ gặp nhau. Ngày đó, dù trí tưởng tượng của cô có bay cao bay xa đến thế nào thì cô cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày hắn lại yêu cô, càng không tưởng tượng được cô sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của hắn.

" Bảo bối, nàng nhớ nơi này chứ ? Đây là nơi định mệnh mà ông trời đã sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, chúng ta thật là có duyên phận " Mộ Dung Phong lại quay trở lại vẻ tếu táo.

" Ta chỉ nhớ rằng ở nơi này ta đã gặp một tên siêu cấp biến thái, mặt dày không biết xấu hổ là gì thôi " Uyển Nghi hừ mũi.

" Ôi bảo bối, nàng nhẫn tâm quá, ta lại bị tổn thương rồi đây này " Mộ Dung phong lại ôm ngực đau khổ.

" Oa, ta cảm động quá, cái não phẳng biến thái của ngươi mà cũng biết tổn thương sao ? " Uyển Nghi cũng bắt chước Mộ Dung Phong giả bộ đau khổ.

" Nàng đúng là ngốc, tổn thương thì là phải ở tim chứ, sao ở não được ? " Mộ Dung Phong bĩu môi.

" Ta biết, nhưng ngươi thì làm quái gì có trái tim " Uyển Nghi lại bắt chước Mộ Dung Phong bĩu môi.

" Bảo bối, nàng thật đáng ghét, ta mà không có trái tim thì lấy cái gì ra mà yêu nàng chứ ? " Mộ Dung Phong ra vẻ giận dỗi, hai tay chống bên hông, mũi giầy di di xuống đất, trông như một đứa trẻ con. Uyển Nghi nhìn thấy vậy thì không nhịn được, bật cười ha hả.

Bỗng nhiên cô lại nhớ ra một chuyện, lại nắm lấy tay Mộ Dung Phong, ra sức lắc.

" Mộ Dung Phong, ta quên mất, ngươi mau trở lại phủ vương gia đi, giúp ta cứu Hỷ nhi ra ngoài "

" Hỷ nhi ? Ai vậy ? " Mộ Dung Phong nhíu mày.

" Là a hoàn của ta, phòng của Hỷ nhi cách phòng của ta ba gian về phía tây, ngươi mau quay trở lại cứu cô ấy giùm ta " Uyển Nghi lắc càng mạnh hơn khiến một bên vai áo của Mộ Dung Phong trễ hẳn xuống.

" Giời ạ, tiểu thư của tôi ơi, nàng đừng có được đằng chân lân đằng đầu có được không hả ? Vất vả lắm ta mới có thể đưa nàng ra khỏi đó, giờ nàng lại còn bắt ta quay lại để cứu a hoàn của nàng nữa. Nếu nàng muốn ta sẽ làm a hoàn cho nàng thay cô ta, nàng muốn ta giúp nàng rửa mặt, ăn cơm, tắm rửa, giặt đồ gì gì đó cũng được, ta còn có thể hầu hạ nàng chuyện chăn gối nữa nha, cái này chắc chắn là a hoàn của nàng không thể làm được " Mộ Dung Phong cười cười, trông mặt gian không thể tả.

" Ngươi có phút nào tử tế được không hả ? Mau giúp ta cứu Hỷ nhi đi, cô ấy đã theo hầu ta mười mấy năm nay rồi, giống như là muội muội của ta vậy. Nếu ta không đưa cô ấy đi theo thì Nam Cung Việt sẽ dùng cô ấy để uy hiếp ta. Dù ta có trốn thoát thì cũng sẽ phải quay trở về. " Uyển Nghi tức giận đánh cho Mộ Dung Phong một cái nhưng bị trượt.

" Thôi được, ta sẽ đi cứu cô ta giúp nàng, nhưng với một điều kiện...." Mộ Dung Phong, nhắm mắt lại, chu mỏ ra, tỏ vẻ chờ đợi " ...hôn ta cái đã "

" Đi ngay " Uyển Nghi đập bốp một phát vào mặt hắn.

Mộ Dung Phong đưa tay xoa xoa mặt, nhăn nhó " Không hôn thì thôi, đâu cần đánh ta chứ. Bảo bối thật là bạo lực " Thấy Uyển Nghi giơ tay lên định đánh cho hắn một phát nữa, hắn vội lủi đi mất.

Chỉ một loáng sau đã thấy Mộ Dung Phong quay trở lại, vác theo Hỷ nhi ở trên lưng. Mộ Dung Phong vừa giài huyệt cho Hỷ nhi thì Hỷ nhi đã òa lên ôm chầm lấy Uyển Nghi.

" Oa, tiểu thư "

Mộ Dung Phong nhăn nhó " A hoàn của nàng cũng thật là, ta rõ ràng là đến cứu cô ta, vậy mà cô ta còn định hét ầm lên nữa. Nếu không phải ta nhanh tay điểm huyệt cô ta thì đã bị phát hiện mất rồi "

Uyển Nghi không thèm đếm xỉa đến Mộ Dung Phong, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Hỷ nhi " Hỷ nhi, ta xin lỗi, đột nhiên có một tên biến thái xuất hiện trong phòng ngươi chắc là ngươi sợ hãi lắm. Cũng tại ta không còn cách nào khác nên đành phải nhờ đến hắn giúp đỡ, ngươi không giận ta chứ "

" Hỷ nhi nào dám giận tiểu thư chứ, chỉ tại đột nhiên có người lạ xuất hiện nên Hỷ nhi hoảng sợ thôi, giờ thì không sao rồi " Hỷ nhi lắc đầu nguầy nguậy.

" Vậy thì tốt. Hỷ nhi, lần này chúng ta sẽ thật sự có thể rời khỏi phủ vương gia rồi, ngươi đồng ý đi theo ta chứ ? "

" Tất nhiên là đồng ý rồi, chỉ cần tiểu thư đi đâu là Hỷ nhi sẽ đi theo đến đó "

" Hừ, vậy chứ tiểu thư nhà ngươi đi động phòng ngươi cũng đị theo cho xôm tụ hả ? " Mộ Dung Phong cất cao giọng, chen lời

Uyển Nghi lườm cho Mộ Dung Phong một cái, hắn liền lập tức im lặng.

" Bây giờ chúng ta đi đâu đây ? "

" Hôm nay ta không có nghĩ sẽ đưa nàng ra khỏi phủ vương gia nên không có chuẩn bị ngựa. Chúng ta cứ băng qua khu rừng trúc này đã. Đến sáng mai ta sẽ đi mua hai con ngựa, chúng ta sẽ tới Nguyệt quốc. "

Nguyệt quốc ? Là quốc gia lánh giềng sao ? Nguyệt quốc nằm ở phía tây của Di quốc, tuy không lớn bằng nhưng cũng rất giàu có, trù phú, người dân cũng có một cuộc sống no đủ, yên ấm. Uyển Nghi vốn dĩ chỉ nghĩ rằng sẽ đến một thành thị nào đó của Di quốc, tạo lập một cuộc sống mới, không hề nghĩ rằng mình sẽ phải đi xa đến thế. Cô cắn răng suy nghĩ một hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng

" Cũng được, chúng ta phải đi nhanh thôi, nếu để bị bắt lại lần nữa thì khó mà thoát được. "

Mộ Dung Phong khẽ nhếch môi cười, hắn muốn đưa nàng đến Nguyệt quốc là có ý đồ. Nơi đó là đất nước của hắn, hắn sẽ dễ dàng bảo vệ nàng hơn. Nhưng mục đích lớn nhất của hắn chính là đưa nàng về hoàng cung của hắn, biến nàng thành phi tử của hắn, để nàng ở bên cạnh hắn cả đời.

Sáng hôm sau, tại phủ vương gia.

" Choang " Nam Cung Việt tức giận ném vỡ cốc trà trong tay " Một lũ vô dụng, các ngươi canh giữ kiểu gì mà để cho nàng trốn thoát được hả ? "

Đám thị vệ quỳ ở dưới đất, toàn thân run bắn, liên tục dập đầu " Chúng nô tài có tội, xin vương gia tha mạng "

" Vương gia, có nhiều thị vệ canh giữ như vậy mà vẫn có thể trốn thoát được, chắc chắn là có người giúp đỡ cô ta " Huệ phi ở bên cạnh lên tiếng

Nam Cung Việt quay sang nhìn Nam Cung Nguyệt, ánh mắt dò xét

" Hoàng huynh, không phải muội, hôm qua muội bị huynh nhốt trong phòng, sao có thể giúp tỉ ấy trốn thoát được " Nam Cung Nguyệt xua tay liên tục.

Nam Cung Việt vốn dĩ cũng không nghĩ là do Nam Cung Nguyệt làm, nhưng nếu vậy thì có thể là ai được chứ ? Mặt Nam Cung Việt bỗng tái đen, chẳng lẽ là tên đàn ông dó ? Hừ, vậy mà nàng còn dám nói giữa nàng và hắn không có gì. Lần này mà thật sự có hắn ta giúp đỡ thì chắc chắn là nàng sẽ không ở lại trong thành nữa.

" Người đâu, phái người chia làm hai nhóm, một nhóm lục soát khắp trong thành xem nàng còn ở đây không, nhóm còn lại theo ta ra ngoài thành tìm nàng. Bằng mọi giá phải tìm được nàng trở về đây, nếu không coi chừng cái mạng của các ngươi. " Nam Cung Việt phân phó, nét mặt cực kì đáng sợ. Hừ, để xem lần này ta tìm được nàng về ta sẽ xử nàng như thế nào ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.