Tiểu thư đáng yêu và Thiếu gia siêu quậy

Chương 88: Tiến Về Hoang Tùng Sơn Mạch (4)​




Trịnh Vương mắng Ôn Uyển xong, nhìn thấy Kỳ Phong còn ở đằng kia khẩn trương nhìn mình ” Trở về đi, ôn tập thêm cho thật tốt. Lần sau mà còn như vậy, bị phạt gấp đôi.”

Kỳ Phong thường thở phào nhẹ nhỏm, tai họa lần này cũng đã qua. Cung kính nói “Vâng, Phụ Vương.” Nói xong, lại quẳng cho Ôn Uyển một ánh mắt cảm kích . Ôn Uyển híp mắt cười.

Chuyện này vừa xong, phía ngoài lại vang lên một tiếng bước chân “Vương gia, Vương Phi. Tam gia đã tới, ở bên ngoài chờ ạ.”

Trịnh Vương nghe xong liền xụ mặt xuống “Để cho nó đi vào.” Hôm nay là ngày gì chứ, Vương Phi đã sớm có phân phó rồi, vậy mà vẫn còn đến trễ. Trịnh Vương lúc này còn chưa biết, vị nhi tử này cũng có một phần công lao mời thái y đến đây! Nếu như biết, đoán chừng sắc mặt cũng sẽ không phải như hiện tại.

Ôn Uyển nhìn nét mặt lãnh tuấn của cậu Trịnh Vương. Thật đúng là không phải một người phụ thân hiền lành, mà là một người phụ thân vô cùng nghiêm khắc chính tông rồi.

Ôn Uyển nhìn tam biểu ca đang đi vào này, lúc này nàng vừa mới trở về, liền tặng ình một phần lễ vật như vậy. Thật đúng là đặc biệt nha!

Mặc dù sắc mặt Trịnh Vương không chút thay đổi, nhưng vị tam biểu ca này cũng không sợ hãi mà nói “Thỉnh an Phụ Vương, Mẫu Phi.” Thấy sắc mặt Trịnh Vương nghiêm trọng, bộ dạng muốn phát giận. Hắn nghiêng mắt nhìn Ôn Uyển một cái. Đều nói vị biểu muội này được Phụ Vương hết sức yêu mến. Mới vừa rồi lúc hắn đi vào, đã nhận được tin tức, vị biểu muội này đã giải quyết hết tai họa cho tiểu Lục rồi. Bây giờ nếu muốn không bị Phụ Vương răn dạy, thì chỉ đành phải tìm vị biểu muội này hỗ trợ thôi.

Ôn Uyển nhìn tam biểu ca, đang ở trước mặt cậu Trịnh Vương, đưa nhiều cái ánh mắt về phía nàng, trong mắt còn có ý cầu khẩn. Dường như đang nói, năn nỉ nói giúp ta một chút đi a!

Ôn Uyển nhìn bộ dáng đùa bỡn của hắn, đáy lòng bật cười. Xem ra, trong Vương phủ cũng không phải tất cả mọi người đều sợ cậu Trịnh Vương rồi. Dĩ nhiên. Nàng cũng không định giúp hắn cầu tình. Chỉ ra hiệu với Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh hiểu được lời Ôn Uyển nói, thì vội nói “Vương gia, Quận chúa nói, nàng hơi đói rồi, có thể ăn cơm sớm một chút hay không.”

Lời này, mặc dù không có nói giúp, nhưng cũng quét cái không khí khẩn trương này đi một chút. Cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, đương nhiên là không tiện khiển trách nữa. Trịnh Vương hiển nhiên cũng biết Ôn Uyển đang uyển chuyển nói giúp, nhìn đứa con thứ ba Kỳ Mộ nhanh nhảu đoảng này của mình, hiếm khi Ôn Uyển có thể mở miệng nói giúp cho nó. Vậy thì theo ý của Ôn Uyển đi “Lần này nể tình biểu muội của con, coi như thôi. Nếu còn có lần tiếp theo, liền diện bích tư quá một năm đi.”

Tam gia Kỳ Mộ lập tức quay về trạng thái con ngoan nói ” Nhi tử sẽ không dám nữa ạ.” Nói xong, lại lộ ra vẻ mặt cảm kích hướng về phía Ôn Uyển. Ôn Uyển nhìn thấy, không kìm được mà bật cười. Tam biểu ca này. Thật đúng là một người thú vị.

Đang nói chuyện, thì một người đi vào nói ” Vương gia, Vương Phi. Đồ ăn đã bày xong rồi.”

Bởi vì lúc ăn cơm, Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển một cái, bảo nàng ngồi ở bên cạnh mình. Bình phong cũng cho thu lại. Người một nhà ngồi chia làm hai bàn, cũng không có ngăn cách. Ở trên bàn cơm ngược lại có một nửa là món ăn Ôn Uyển thích ăn. Ôn Uyển biết Vương Phi cũng đã bỏ ra tâm tư rất lớn.

“Làm sao con lại ăn có một bát cơm vậy, không nhiều một chút đi?” Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển ăn một bát cơm. Thì đã no mà buông bát đũa xuống, chân mày nhíu lại lo lắng nói. Trong ấn tượng của hắn, Ôn Uyển mỗi bữa ít nhất cũng phải ăn hai bát cơm. Mà ở bên ngoài, thì lại là phải ăn ba bát cơm một bữa.

“Vương gia, Quận chúa mới vừa ăn mấy khối điểm tâm ở trên thượng phòng, trong bụng cũng có lót dạ rồi, cho nên, lúc này cũng ăn không được bao nhiêu cơm.” Hạ Ảnh ở một bên giải thích nói.

Thật ra thì không phải là Ôn Uyển không muốn ăn, mà là nàng không thể tỏ ra có thể ăn quá nhiều. Bằng không, rơi vào trong mắt người có tâm. Lại không biết sẽ nổi lên cái sóng gió gì.

“Biểu muội, điểm tâm chỉ có thể xem như là đồ ăn vặt thôi, không thể làm bữa ăn chính. Nếu không sẽ không tốt cho thân thể.” Ngũ Gia Kỳ Huyên vẻ mặt ân cần nói.

Tam gia Kỳ Mộ thấy lão Ngũ lên tiếng, vì vậy khuôn mặt cũng tỏ ra đầy lo lắng “Biểu muội a. Nhìn muội cũng thật gầy đấy, nên ngàn vạn phải ăn cho nhiều. Ăn cho ngon, thì thân thể mới có thể tốt được, sau này mới không ngã bệnh. Biểu muội, chờ muội khỏi bệnh, ta dạy cho uội cỡi ngựa bắn tên.”

Kỳ Ngôn nghe xong thì dở khóc dở cười “Tam đệ, Ôn Uyển là nữ hài tử, cỡi ngựa bắn tên đều là chuyện chỉ nam tử mới làm. Vả lại, đệ nhìn bộ dạng Ôn Uyển một cái đi, sau này đừng nói những lời nói hồ đồ thế này nữa.” Mặc dù suy đoán có thể là thật. Nhưng mà, cho dù có là thật. Thì Hoàng gia gia và Phụ Vương cũng sẽ không cho phép biểu muội đi làm những chuyện này.

Ôn Uyển nghe, cũng rất vui vẻ mà cười nói “Thế tử gia, Tam gia, Quận chúa nói nàng rất thích. Chỉ là thân thể nàng không tốt, không thể làm những động tác vận động mạnh được. Đa tạ ý tốt của Tam gia.”

Kỳ Mộ lần đầu tiên, đối với Ôn Uyển cảm thấy không phải là rất tốt. Ngay cả chuyện lần trước, hắn liền cho rằng Ôn Uyển là người được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo. Hơn nữa Ôn Uyển khôn khéo thông minh lộ ra ngoài, hắn cũng không thích cái biểu muội khôn khéo vượt qua đầu này lắm. Cho nên lần đầu tiên gặp mặt, nhìn về phía Ôn Uyển, cũng chỉ là góc nhìn ở khía cạnh xem xét. Nhưng mà chuyện vừa rồi, lại phát hiện Ôn Uyển này dường như không giống với trong ấn tượng của hắn. Cũng không có một chút được sủng mà sinh kiêu, ngược lại vô cùng dịu ngoan đáng yêu, nhìn không ra một chút mùi vị cường thế. Nghĩ tới vết hằn mờ nhạt trên tay Ôn Uyển. Kỳ Mộ thở dài trong lòng một tiếng, đáng tiếc. Nếu không phải biểu muội, mà là biểu đệ thì tốt rồi. Khó được một người có thể lộ ra nụ cười chân thành với hắn, giúp hắn nói chuyện như vậy.

Trịnh Vương Phi thấy Ôn Uyển cùng mấy nhi tử của mình ở chung vui vẻ như vậy, trong lòng rất vui mừng. Nhưng mà lại nhìn thấy, Ôn Uyển dường như cùng nhi tử thứ ba của mình tương đối hợp ý, trong lòng có có lo lắng. Vạn nhất nếu như Vương gia chọn trúng lão Tam, thì làm sao bây giờ. Vì nàng đã có tính toán cho lão Tam rồi. Trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt cũng không lộ ra.

Cơm nước xong, Trịnh Vương liền dẫn Ôn Uyển, đi thư phòng của mình. Trong Phủ Trịnh Vương, tất cả chủ tử lớn nhỏ, trong đó bao gồm cả Vương Phi, đều không thể tưởng tượng nổi. Thư phòng của Trịnh Vương, chính là trọng địa của Vương Phủ. Người bình thường, căn bản vào không được. Ngay cả Vương Phi, không có chuyện thì cũng không được vào thư phòng.

Mọi người, tất cả đều dùng sắc mặt phức tạp mà nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ. Kỳ Mộ nhìn thấy, khóe miệng xẹt qua một tia tươi cười.

“Sau này, nếu như cháu không muốn đến, thì từ chối là được.” Trịnh Vương biết Ôn Uyển vẫn chú trọng dưỡng thân, không thể nào ăn bánh điểm tâm rồi xem như bữa chính, đây nhất định là một cái cớ. Đoán chừng vì chuyện vừa rồi khiến trong lòng không vui, khẩu vị không tốt nên tìm cớ thôi.

Ôn Uyển gật đầu cười. Thật ra thì, vì nàng không muốn cho người khác biết nàng có thể ăn nhiều. Nhưng mà cậu Trịnh Vương lại bảo ít đến đây, có thể ít đến đây đương nhiên là tốt rồi. Nàng cũng không thích đến trong phủ Trịnh Vương lắm. Hậu viện, đều là nơi thị phi.

“Không cần ủy khuất mình, muốn làm gì thì làm cái đó. Có Phụ Hoàng, có cậu đây này, không ai có thể khiến cháu ủy khuất, cháu phải nhớ, có biết không?” Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển, cảm thấy này một năm này huấn luyện uổng phí rồi, làm sao mà cảm giác một chút cũng không thay đổi vậy chứ.

Nào biết đâu rằng, đây là do Ôn Uyển cố ý. Từ ngày đó, sau khi mấy người tỷ muội của nàng tới thì nàng liền thận trọng, cảm thấy nếu mình có biến hóa quá lớn sẽ dễ dàng khiến cho người khác sinh nghi. Nàng nghĩ, phải từ từ thay đổi mới tốt.

Trịnh Vương thấy Ôn Uyển hôm nay nhìn lão Tam khiến cho hắn đau đầu, thì liền cười híp mắt. Không khỏi hỏi “Ôn Uyển, cháu thấy Kỳ Mộ thế nào?”

Ôn Uyển cười nói “Rất tốt, rất có sức sống. Bộ dạng rất giống như lúc trước cháu ở bên ngoài, cậu, hắn hẳn là người duy nhất không sợ người trong tất cả các biểu ca?”

Trịnh Vương nhìn bộ dáng gấp rúccủa Ôn Uyển cười nói “Đi ra ngoài một năm, lá gan quả thật lớn nha. Ngay cả cậu mà cũng dám giễu cợt.”

Ôn Uyển vội vàng tỏ vẻ không dám không dám. Hai cậu cháu, ở chung một chỗ vô cùng vui vẻ. Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển ở trước mặt hắn bộ dạng vô câu vô thúc miễn cưỡng, cũng là khó có được mà thả lỏng trong lòng.

Trịnh Vương thấy mọi chuyện đều tốt, hỏi Ôn Uyển nói ” Uyển Nhi, sau này, cháu có tính toán gì không.” Thật ra thì lời này rất mịt mờ, không có chỉ ra bất kỳ thứ gì. Bởi vì đề tài vô cùng rộng khắp. Nhưng mà, người hiểu được, cũng biết đây là ý gì. Mà Ôn Uyển lại thông minh, Trịnh Vương cũng không lo lắng Ôn Uyển nghe không hiểu. Hôm nay ở trong mắt Trịnh Vương, hoàn toàn xem Ôn Uyển như là một người lớn mà đối đãi. Cho nên, cũng không còn kiêng kỵ Ôn Uyển bất cứ chuyện gì.

Ôn Uyển kỳ quái hỏi “Còn có tính toán gì ạ ? Nên làm gì thì làm cái đó, dưỡng bệnh, uống thuốc. Rồi lại vào cung bồi ông ngoại Hoàng Đế, cũng cứ như vậy mà qua thôi. ”

Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển nói ” Uyển Nhi, cháu vào hoàng cung sống đi. Theo bồi Phụ Hoàng nhé! Phụ hoàng đã già rồi, bên cạnh cần một người được việc. Mà người, không có người nào khác ngoài Uyển Nhi.”

Ôn Uyển vô cùng quyết đoán mà lắc đầu. Nàng hiện tại cũng không ở nổi trong hoàng cung. Vì nàng sợ cái kia lão yêu bà trong hoàng cung kia. Ôn Uyển tỏ vẻ rõ ràng, nàng chỉ bằng lòng vào cung lúc ban ngày, nếu như không có chuyện gì, thì kiên quyết không muốn vào ở hoàng cung. Ông ngoại Hoàng Đế nhớ nàng, thì ban ngày nàng sẽ bồi ông nhiều một chút. Chứ kiên quyết không ở lại nơi đó. Lúc trước như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế thôi.

Trịnh Vương còn muốn nói gì đó. Nhưng thấy Ôn Uyển vô cùng kiên định mà lắc đầu với hắn, nói cách khác chính là chuyện này, chỉ nên dừng ở đây thôi. Cho dù có nói nữa, thì cũng vô dụng.

Trịnh Vương thấy cái bộ dáng này của nàng, chỉ đành phải dừng cái đề tài này lại. Hai cậu cháu rất ăn ý mà không hề đàm luận về đề tài này nữa. Chờ sau khi Ôn Uyển rời khỏi. Trịnh Vương gọi Trầm Giản cùng Trần Bá Thanh đến.

Cho đến bây giờ, Trịnh Vương đối với thái độ né tránh của Ôn Uyển, vẫn rất đau đầu. Ở bên ngoài một năm này, nhìn thì khỏe mạnh hơn rồi. Nhưng mà làm sau khi trở về, lại muốn co rụt lại nữa rồi. Cái nha đầu này, rốt cuộc là tại sao chứ. Muốn nói cũng không nói được. Tính tình của nha đầu kia, Trịnh Vương hắn hiểu rõ nhất vì không khác mấy so với tính tình của bản thân hắn. Chuyện đã nhận định, thì không dễ dàng thay đổi.

Trần Bá Thanh thấy bộ dạng đau đầu không thôi của Trịnh Vương thì cười nói “Vương gia cũng không cần quá mức lo lắng. Quận chúa thông minh như vậy, những thứ cần biết thì nàng tất nhiên đã sớm biết. Trong lòng Quận chúa sẽ có tính toán. Vương gia không cần suy nghĩ quá nhiều về chuyện này. Hơn nữa, cho dù bây giờ Quận chúa nói thế nào hay là làm gì. Nhưng mà chỉ cần có Quận chúa ở bên cạnh Hoàng Thượng. Nếu thật sự có chuyện gì không đúng với Vương gia, lão phu nghĩ, Quận chúa chắc chắn sẽ không bàng quan đứng nhìn. Cho nên Vương gia, không nên phiền lòng quá nhiều vì chuyện lần này.” Bởi vì cho dù trong lòng phiền muộn nhiều hơn nữa, cũng không thay đổi được ý nghĩ của Ôn Uyển. Ôn Uyển không phải là nữ tử bình thường, nếu muốn để cho Ôn Uyển hỗ trợ, chỉ có chính bản thân nàng bằng lòng, nếu không, dùng biện pháp cưỡng chế mà nói, chỉ sợ là hoàn toàn ngược lại.

Trịnh Vương nghĩ lại, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. Đối với việc hiện tại luôn luôn ở vào vị trí bị động, Trịnh Vương vẫn không cam lòng. Tin tưởng rằng bất cứ người nào cũng đều không thích luôn luôn bị người khác chèn ép hãm hại. Mà bản thân mình lại không có sức đánh trả. Nhưng mà nhìn tình thế hôm nay, thì vẫn còn phải ẩn nhẫn, ẩn nhẫn để chờ đợi thời cơ.

Lúc Ôn Uyển lên xe ngựa , nhìn thấy Hạ Ảnh đang cẩn thận vịn mình lên xe ngựa. Ôn Uyển nhìn ánh mắt của nàng, có chút không bình tĩnh. Vào xe ngựa, Ôn Uyển trực tiếp ngồi ở phía sau. Ngồi một hồi, cảm thấy lạnh, liền cầm lấy cái gối đặt bên cạnh lên rồi ôm vào trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.