Tiểu Thư Bút Máy Và Cậu Chủ Bút Chì

Quyển 3 - Chương 6: Chương kết




Ngủ một giấc đến khi trời sáng, lần này Khương Doãn Nặc ngủ rất yên tĩnh.

Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang dựa lên vai Hứa Khả, họ ở rất gần nhau, xung quanh đều là hơi thở của anh, ngay cả hô hấp cũng rất rõ ràng. Cô khẽ ngẩng đầu, ánh mắt chỉ dừng ở chỗ yết hầu của anh, mà không dám di chuyển lên trên nữa. Hai tay anh đặt trên đầu gối rất quy cách, dường như cả đêm hôm qua chỉ là một tư thế này. Cô nhẹ nhàng dịch người ra một chút, bây giờ anh mới khẽ có động tĩnh.

Hứa Khả vận động cánh tay đã mỏi, trên người đã mất đi áp lực, trong lòng cũng trống rỗng theo.

Một trăm năm mươi cây số ngắn ngủi, ngày thường cũng chỉ là một đoạn đường xe chạy trong tám mươi phút, nhưng lần này Khương Doãn Nặc lại mất gần cả hai mươi tiếng đồng hồ. Mãi cho đến sáu giờ sáng, họ mới về đến công xưởng.

Hứa Khả đưa cô đến chỗ ở tạm thời của mình. Một không gian chỗ ở rất trống trải, chỉ có giường, sofa và bàn ghế. Nhưng các thiết bị gia dụng như máy giặt, tủ lạnh đều đủ cả. Cô vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó thay sang bộ đồ ngủ mà anh đưa, áo ngủ đàn ông rộng thùng thình. Trên bồn rửa mặt đặt lác đác những đồ, cũng đều là đồ dùng dành cho đàn ông. Tâm trạng cô giống như thời tiết hay thay đổi, bỗng chốc tốt hẳn lên.

Hứa Khả tắm rửa xong liền ra khỏi nhà.

Buổi trưa, Lưu Hâm mang đến cho cô đồ ăn từ căn tin. Sau khi Khương Doãn Nặc nghe thấy tiếng gõ cửa, liền vội khoác một chiếc áo lông ra ngoài áo ngủ, vẫn cứ cảm thấy ngại ngùng như vậy. Áo ngủ của cô có mùi thuốc lá xen lẫn mì gói, thật sự không muốn tiếp tục mặc trên người nữa, vì vậy đã sớm vứt vào máy giặt rồi, sau đó lại lục lọi một vòng, tìm ra được một đống quần áo từ trong phòng, đàn ông luôn có sở thích tích trữ quần áo bẩn. 

Khi Lưu Hâm nhìn thấy Khương Doãn Nặc, cô đang chuẩn bị đi giặt đồ, tóc dài buộc đuôi ngựa, vẫn chưa tẩy trang, để lộ làn da mịn màn bóng loáng, giống như một nữ sinh thuần khiết. Lưu Hâm nghĩ thầm, tuổi của hai chị em này nên đổi cho nhau thì trông mới hợp hơn một chút.

Hứa Khả đến sẩm tối mới về, trong tay cầm hộp cơm. Sau khi vào nhà, lại ngửi thấy mùi thức ăn thơm nóng.

Trên bàn đặt một rau một canh, còn đang bốc khói nóng.

Khương Doãn Nặc ngồi trên sofa xem báo hàng ngày. Hứa Khả đặt hộp cơm lên bàn nói, “Tôi ăn rồi, đây là mang về cho chị.” Anh rất ít khi tự nấu ăn, khi ở trong thành phố, dường như mỗi ngày đều có tiệc tùng, về bên công xưởng, phần lớn cũng đến tiệm cơm xung quanh ăn qua loa cho xong chuyện, chỉ là có vài lần làm việc đến muộn, bèn gọi Thẩm Thanh Hà cùng về đây làm chút đồ ăn. Cũng vì vậy, Khương Doãn Nặc còn có thể moi ra được vài quả trứng gà, cà chua và khoai tây từ đống bia trong tủ lạnh.

“Vậy tôi ăn một mình nhé.” Khương Doãn Nặc đứng dậy đi lấy bát đũa, mở hộp cơm ra. Nhớ lại lúc nãy trên báo có nói, thời tiết bão tuyết hiếm thấy thế này còn sẽ kéo dài vài ngày nữa, lòng dạ lại không tránh khỏi rối bời.

Hứa Khả xem tivi, một lúc sau, cũng đi lấy bát đũa ngồi xuống cạnh bàn. Anh múc cho mình một bát canh, uống xong, lại xới một ít cơm, ăn một chút thức ăn. Hai người ngồi đối diện nhau, không bao lâu đã ăn hết sạch sẽ cơm và thức ăn trên bàn.

Khương Doãn Nặc đang rửa bát trong chậu, tay áo ngủ đã cuộn lên mấy bận nhưng còn rất dài, áo ngủ rộng che mất đường nét lung linh, dưới đuôi tóc được buộc cao, chiếc cần cổ trắng nõn như ẩn như hiện, bóng lưng trông giống như một đứa trẻ chưa hết vẻ ngây thơ.

Nếu ôm cô từ phía sau thì sẽ như thế nào nhỉ?

Lúc Hứa Khả nghĩ như vậy, anh đã khoác một chiếc áo khoác, cầm bật lửa đi đến sân thượng, gió rét căm căm, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn.

Buổi tối, anh cảm thấy cả người cứ khang khác.

Khương Doãn Nặc thấy Hứa Khả sắc mặt trắng bệch dựa vào sofa, không chút tinh thần, bèn hỏi, “Cậu sao vậy?”

“Không sao.” Anh nói rồi lại cầm điếu thuốc.

Khương Doãn Nặc vừa nhìn thấy anh hút thuốc liền phiền lòng, liền nhanh tay chộp lấy, đầu ngón tay tiếp xúc với bàn tay anh, lạnh buốt. Rồi đưa tay sờ trán anh, nhưng lại nóng hổi.

Trong nhà không có nhiệt kế, thuốc cảm cũng hết hạn, cô tìm vài viên C cho Hứa Khả uống, rồi lại cho anh uống rất nhiều nước ấm, bảo anh đi ngủ sớm.

Anh nằm trên sofa, cô ngủ giường.

Trên giường có mùi của anh.

Rất lâu mà không thể chìm vào giấc ngủ. Cũng không dám động đậy lung tung, cô không muốn làm ồn anh, cũng không muốn để anh biết.

Đêm khuya yên tĩnh, lắng nghe tiếng thở không xa của anh, trong sự xa lạ lại có chút thân quen, giống như giấc mộng.

Không biết qua bao lâu, anh ho liên tiếp vài tiếng, thế là cô đứng dậy đi rót một ly nước, nhìn điện thoại, đã bốn giờ sáng.

Hứa Khả dựa trên sofa, nửa tỉnh nửa mơ uống nước, rồi lại uống viên C. Khương Doãn Nặc sờ trán anh, hơi mướt mồ hôi, nhiệt độ đã giảm bớt. “Mau nằm xuống.” Cô kéo chăn đắp lên người anh.

Anh nhắm mắt dựa vào sofa, bất động. Cô khẽ đẩy anh.

Anh đột nhiên giơ tay lên, ấn cô ngay trước ngực mình, cúi đầu ngậm cánh môi cô.

Cơ thể anh rất nóng, môi cũng nóng hổi, không cho cô có bất cứ do dự nào, anh vươn lưỡi ra sức xâm nhập vào giữa môi và răng cô, bá đạo quấy mút, kích tình ập đến tựa như cuồng phong bão táp, mang theo hương vị ngọt ngào và hơi thở mùi bạc hà.

Môi rất đau, nhưng lại cam tâm chịu đựng nỗi đau này, hơi thở nóng hổi vấn vít ở một nơi, giống như hai bên ngang tài ngang sức chém giết lẫn nhau trên chiến trường. Chỉ là vài giây ngắn ngủi, nhưng cô liền phát giác, tuyến phòng ngự trong nội tâm đã tan thành bong bóng, người cô run rẩy, ký ức ở một nơi nào đó đã âm thầm thức tỉnh.

Đây là một phát hiện khiến người ta sợ hãi mà lại bất hạnh. Máu huyết toàn thân ào ạt xông lên đại não, ý thức xấu hổ, phẫn nộ và sợ hãi không ngừng tấn công cô. Lần đầu tiên trong nhiều năm trở lại đây, cô bắt buộc phải nhìn thẳng vào ý chí bạc nhược của mình, đối diện với bản thân khiến người ta căm ghét.

Cô dùng hết sức lực để đẩy anh ra, bản thân cũng lảo đảo lùi về sau. Cô thở dốc, mở to mắt nhìn người đang trên sofa.

Ngược lại trông anh cực kỳ bình tĩnh, thậm chí ngay cả mắt cũng không mở.

Anh ngồi dựa trên sofa mấy giây, sau đó uể oải trượt vào trong chăn, trở mình, rồi ngủ say.

Hoa mắt chóng mặt, tim đập không ngừng.

Cô từ từ nằm lại xuống giường, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, Khương Doãn Nặc lười biếng nằm trên giường không muốn dậy, không phải ham ngủ, mà là trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện đột phát lúc sáng sớm. Lén mở mắt ra, nhìn thấy Hứa Khả đang chuẩn bị uống thuốc, thế là vội nói, “Cậu mới uống cách đây ba tiếng.” Vitamin C tuy là có thể phòng ngừa cảm cúm, nhưng nếu uống nhiều cũng sẽ gia tăng phụ tải cho thận.

“Vậy sao?” Anh quay đầu nhìn về phía cô, vẻ mặt mơ màng, mang theo chút tính khí trẻ con.

Anh đã quên rồi. Mộng du? Vậy mà anh lại không nhớ.

Khương Doãn Nặc thầm kinh ngạc, rồi lại lén quan sát vẻ mặt của Hứa Khả, người ấy vẫn bình tĩnh như trước.

Cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhảy xuống giường đi đánh răng.

Giữa răng và lưỡi dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của anh, Khương Doãn Nặc ngẩn người trước gương một hồi lâu, rồi cầm lấy ly nước, nhẹ nhàng súc miệng. Cô bỗng cảm thấy thế này thật không đúng, thế là dùng rất nhiều kem đánh răng, cầm bàn chải ra sức chà trong miệng. Lại một lúc lâu nữa, cô vẫn cảm thấy không đúng, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên vọt ra ý nghĩ khiến người ta chán nản, không lẽ, cô bị coi là Chu Tiểu Toàn? Hay là một người nào khác…

Cứ như vậy, lần đầu tiên trong đời Khương Doãn Nặc mất nửa tiếng đồng hồ mới đánh răng xong.

Bao giờ mới là một con người đây? Cô dùng sức ném bàn chải đánh răng vào trong ly súc miệng.

Hờ hững bước ra khỏi phòng tắm, người nào đó dường như vô tội đang ngồi trên sofa xem tin tức trên tivi, quần áo trên người mặc không giống bình thường. Áo có nón màu đen kết hợp với quần tây màu nhạt, đầu tóc hơi rối, tùy ý dứt khoát, giống như lại quay trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ thời đại học.

Nhớ lại lúc trước, Khương Doãn Nặc phiền nhất cũng là dáng vẻ này của anh, người ngoài cuộc trong lòng vô cùng khó chịu, mà anh thì cứ dứt khoát bày ra cái tư thái không màng mọi chuyện. Cảnh tượng từng tranh cãi lẫn nhau hiện lên trong suy nghĩ, cô không kìm được lại hận đến ngứa răng, đang do dự xem có cần đi đánh hàm răng chết tiệt lần nữa hay không, nhưng ngay lúc này Hứa Khả lại ngẩng đầu nhìn cô. 

Khương Doãn Nặc vội kiềm chế mà mắng thầm một hơi, buột miệng hỏi, “Đỡ hơn chưa?”

“Tạm ổn,” anh giơ tay sờ trán mình, “Tự em không đo được.”

Cô do dự một hồi, vẫn bước đến, phủ lòng bàn tay lên trán anh. Nhiệt độ đã giảm bớt, đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.

“Trong nhà rất ấm mà, sao tay vẫn lạnh như vậy?” Anh đột nhiên nói, “Giống hệt như trước đây.”

Anh mỉm cười với cô, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như họ vẫn còn thân mật giống như đã từng.

Khương Doãn Nặc nhất thời cạn lời, đầu óc choáng váng dời mắt nhìn về phía màn hình tivi.

Trong bản tin nói, mấy ngày sắp tới, lượng tuyết rơi sẽ giảm, thời tiết cũng sẽ dần hửng nắng. Dự báo như vậy, đúng là hoàn toàn trái ngược với tin tức trên báo ngày hôm qua, thật không biết nên tin ai mới phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.