Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 9




Đã cùng sống với chủ tịch Chủ tịch Tramấy chục năm nay, nên cố vấn Tra Thái Lâm tổng công ty đã sớm hiểu rõ một số tính cách của ông ta.

- Có phải là hắn bụng đói ăn quàng rồi, thấy chúng ta đi rồi, đành phải nắm lấy Hoàng Triều Đế Đô để cứu lấy mạng sống. Bởi vậy, bán rẻ cổ phần hơn bán cho chúng ta. Việc này, cũng có điều khác thường không hề bình thường chút nào.

Tra Thái Lâm có chút nghi hoặc.

- Việc này cũng có khả năng, tuy nhiên, chỉ trong mấy ngày mà có sự thay đổi lớn như vậy. Diệp Phàm là người không thể kiên nhẫn lâu như vậy sao?

Việc này, tôi cảm thấy có chút vấn đề. Có thể ngồi vào vị trí Chủ tịch Hoành Không, ngay cả sự bền bỉ cũng không có, ở trong thương trường biển đổi bất thường, làm sao có thể kiên trì?

Không phải Tra Lôi Lạc Tư dễ dàng mắc mưu như vậy đâu.

- Đúng vậy, không thể nào ‘Đói khát’ như vậy. Tuy nhiên, hắn kiên quyết với chúng ta như vậy, so với chúng ta hắn coi trọng Hoàng Triều Đế Đô hơn nhiều lắm.

Việc này, có chút vấn đề, chắc chắn là có vấn đề.

Tra Thái Lâm liếc mắt nhìn Chủ tịch Tramột cái, hỏi,

- Tuy nhiên, hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?

Cứ quay trở về hay tiếp tục ở lại đây thêm mấy ngày quan sát một chút. Tổng công ty bên kia không xong rồi.

Qua nhiều khó khăn, hiện tại cũng có chút loạn. Chủ tịch Hội đồng quản trị và Phi Lôi đều ở trong đấy, công ty không có người chủ trì đại cục.

- Không vội, cứ ở lại thêm một ngày để quan sát. Bên kia như vậy là xong rồi. Hơn nữa, việc chúng ta đi về cũng không dễ dàng gì.

Tra Lôi Lạc Tư khoác tay áo, đúng lúc này, lão Tam của Nhà họ Tra- Tra Bỉ Thử vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt ông ta ưu tư, Tra Lôi Lạc Tư hỏi,

- Làm sao vậy lão Tam, đã xảy ra chuyện gì?

- Phi Lôi lại tái phát nghiện, lần này rất nghiêm trọng, kêu la đá lung tung trong phòng. Tôi định đè nó xuống. Tuy nhiên, lần này không giống với lần trước.

Tra Bỉ Thử nói.

- Làm sao mà không giống với?

Mặt Chủ tịch Tratrầm xuống, hỏi.

- Hay là anh khẩn trương đến đó xem, tôi sợ nó không chịu đựng nổi.

Tra Bỉ Thư nói, chủ tịch Chủ tịch Tranghe thấy, khẩn trương đứng dậy, mấy người vội vàng đi.

Vừa mới mở cửa ra, thấy Tra Phi Lôi giống như một người điên đang bị bốn vệ sĩ khỏe mạnh giữ chặt ở trên giường.

Tuy nhiên, thằng nhãi này vẫn còn đá lung tung cắn loạn lên. Mấy người vệ sĩ cũng bị đá đái cả ra quần đấy.

Cả nhà họ Nhà họ Tracó duy nhất một cậu con trai, không ai dám xuống nặng tay cả. Bị đá vài cái cũng có thể coi như là gặp phải xui xẻo.

- Không được rồi, sắc mặt lần này rất tái. Chủ tịch Chủ tịch Traanh xem. Đến nước bọt phun ra cũng có màu. Triệu chứng bệnh này, tôi nghĩ, có điểm giống với ai đó…

Mắt Tra Thái Lâm nheo lại một cái.

- Có điểm giống ai, cậu nói mau.

Ông Chủ tịch Tracũng có chút luống cuống, dù sao bây giờ cũng chỉ còn lại đứa con trai này thôi, nếu nó lại có chuyện, nhà họ Nhà họ Tracòn có thể tìm ai để kế thừa sản nghiệp và hương khói Nhà họ Trađây?

Đem cơ nghiệp Nhà họ Tralớn như vậy cho con gái chủ trì. Chủ tịch Trakhông hề nghĩ tới. Nếu như nói là cho cháu họ, càng không thể có khả năng. Cháu họ làm sao bằng được con gái chứ.

- Giống như… Giống như tình trạng bệnh của Điền Nhất Đao.

Cuối cùng Tra Thái Lâm cũng nghĩ tới, nói,

- Đúng vậy. Chính là giống tình trạng bệnh của Điền Nhất Đao. Về này nghe Chi Thanh nói qua chuyện Điền Nhất Đao tôi liền phái cao thủ âm thầm theo dõi.

- Cái đồ chó kia, nhất định là nó hạ độc rồi.

Tra Lôi Lạc Tư không nhịn được, vỗ mạnh một cái vào bàn, lúc này. Sắc mặt chủ tịch Tra thật sự xanh mét.

- Ngày trước có chú lùn Tra Thiết Nhĩ, nghe nói người này là một bậc thầy dùng độc.

Tra Thái Lâm nói.

- Hay là chúng ta đi tìm bọn họ đi. Chúng ta sẽ đưa tiền, đưa rất nhiều tiền. Nói vậy tên Tra Thiết Nhĩ kia làm ở đây cũng chỉ là vì tiền thôi.

Tra Bỉ Thử ra vẻ quan tâm nói.

- Thứ nhất rất khó có thể liên hệ được với bọn họ, thứ hai những người như thế chúng ta không nên tiếp xúc. Một khi đã có quan hệ với bọn họ sau này muốn thoát thân cũng rất khó khăn.

Những người là giống như một loại sâu hút máu, hôm nay có thể loại chất độc trên người Phi Lôi, không chừng ngày mai lại có thể hạ độc lại trên người nó.

Cho đến khi hút sách tất cả tài sản của nhà họ Tra chúng ta mới thôi. Hơn nữa, cho dù có thể liên hệ với họ cũng chưa chắc có kết quả.

Nếu như có kết quả Điền Nhất Đao đã không cần tới để cầu xin Diệp Phàm.

Chủ tịch Chủ tịch Traphân tích rất sâu sắc.

Tra Bỉ Thử nghe thấy vậy, không dám dông dài nói thêm lầm nữa. Việc này, dính đến thằng con trai duy nhất đương nhiên càng phải thận trọng.

- Vậy chỉ có thể tìm Diệp Phàm, chủ tịch Chủ tịch Tratôi nghĩ không thể kéo dài được nữa rồi. Anh xem, miệng Phi Lôi phun ra nước miếng có màu máu tím đen rồi.

Vẻ mặt Tra Thái Lâm lo lắng.

- Quay lại tập đoàn Hoành Không.

Chủ tịch Chủ tịch Trakhông hề do dự, vung tay lên nói.

- Quay lại Hoành Không à?

Trên mặt Bí thư Đảng ủy tập đoàn cơ giới Trung Quốc - Nạp Mãi Lâm hiện lên một chút sững sờ.

- Ah, vừa mới đi rồi. Chán thật, lại múc nước không công rồi.

Chủ tịch Ngô Trung Bảo giận dữ nói.

- Không phải anh nói đêm qua Chủ tịch Tra đã đồng ý đầu tư 100 triệu vào thiết bị điện lực sao? Chuyện gì đã xảy ra vào sáng hôm nay, một lời chào không có mà đã biến mất.

Nạp Mãi Đề Lâm hừ nói.

- Tai nạn này xảy ra ngay đêm qua, đoán chừng là Diệp Phàm Hoành Không đã động tay chân. Con mẹ nó, người này năm lần bảy lượt đối đầu với chúng ta, một lần còn có thể nhẫn lại chứ lần thứ hai thì không thể nhịn được. Chúng ta phải gây sức ép lại, tập đoàn chúng ta không thể mất hết sĩ diện được.

Tổng giám đốc Ngô nói.

- Anh lập tức gọi điện cho chủ tịch Tra, nói là chúng ta sẽ nhường lại 15% lợi nhuận, không 30% lợi nhuận.

Nạp Mãi Đề Lâm cầm chiếc bật lửa đập mạnh một cái xuống bàn.

Trong lòng Ngô Trung Bảo chấn động, may mà cái bật lửa làm bằng đồng, bằng không nổ một cái thì phiền toái.

- 30%, như vậy sao được. Như vậy chúng ta bị thâm hụt lỗ vốn to rồi. Lợi nhuận chúng ta có được, nhiều nhất cũng chỉ là 25%.

100 triệu chúng ta chỉ có thể kiếm được hơn hai mươi triệu. Lần này vì có thể tranh thủ đến tập đoàn Chính Hà, chúng ta đã có lợi rồi.

Nếu lại nhường 30%, chúng ta chẳng những không được một xu, mà còn phải bù lỗ hơn mười triệu.

Tổng giám đốc Ngổ tức giận nói.

- Anh nói cũng đúng, thâm hụt vốn thì phải kiếm lợi nhuận lớn. Người có tên cây có bóng, chúng ta không thể để mất một lần nữa dưới tay Hoành Không được.

Chúng ta nhất định phải kéo khách hàng lớn như tập đoàn Chính Hà lại. Sau này lại hợp tác, cho dù là làm không công không kiếm được tiền cũng phải đọ sức với Hoành Không.

Trung Bảo, cậu phải nhìn xa hơn một chút. Một khi tập đoàn Chính Hà ổn định lại. Còn sợ sau này không kiếm được tiền sao.

Hơn nữa, không có tám trăm triệu của tập đoàn Chính Hà, tôi xem hai nhà máy của Hoành Không làm như thế nào để sinh tồn.

Một khi bọn họ không thể sinh tồn được, ngày phá sản sẽ không còn xa. Muốn cạnh tranh trong kinh doanh, chúng ta phải hạ mình và tàn nhẫn mới được.

Cho dù chúng ta có thể bị tổn thất một trăm triệu cũng có thể hơn, nhưng Hoành Không có thể lỗ nổi sao? Trong thời đại này, người cuối cùng chiến thắng mới là hào kiệt.

Nạp Mãi Đề Lâm thật là có khí phách.

- Vậy thì làm đi!

Dường như Ngô Trung Bảo hạ quyết tâm.

Đối với việc trở lại của tập đoàn Chính Hà. Đương nhiên là Diệp Phàm hoan nghênh nhiệt tình.

- Chủ tịch Diệp, tôi muốn nói chuyện với một mình anh.

Chủ tịch Tra vừa bắt tay vừa vội vàng nói.

- Vậy được, chúng ta vào phòng làm việc của tôi nói chuyện.

Diệp Phàm đưa tay mời, hai người đi vào bên trong, một lúc sau vào tới phòng làm việc của Diệp Phàm.Còn Tra Thái Lâm, Dương Chấn Đông và mọi người ngồi ở ngoài phòng khách.

- Chủ tịch Diệp, lần này tôi quay lại, chính là thực hiện lời hứa lần trước của cậu. Tra Lôi Lạc Tư tôi là một người trọng lời hứa, nhất định sẽ làm chuyện đã đồng ý với chủ tịch Diệp.

Vừa rồi tổng giám đốc Ngô của tập đoàn cơ giới Trung Quốc vừa gọi điện thoại tới, nói là sẽ giảm 30% giá của sản phẩm cơ điện, gọi chúng tôi quay lại để ký kết.

Đó là đơn hàng hai trăm triệu đấy. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ đến lời hứa với anh, cho nên, tôi tạm thời vẫn chưa đồng ý.

Lần trước chúng ta nói chuyện, cậu có ý cho chúng ta 49% cổ phần. Tôi về đã thông qua với một số cổ đông lớn.

Cảm thấy điều kiện này có thể chấp nhận được. Chúng tôi chịu thua thiệt một chút, chính là muốn kết giao với anh.

Chịu thiệt một chút cũng không sao.

Chủ tịch Tra nói rất nghiêm túc.

- Ha hả, lúc trước có nói việc này. Tuy nhiên, các anh vẫn chưa trả lời, chúng tôi cũng đợi các anh mấy ngày. Đúng là mấy ngày qua đối với chúng tôi là một khoảng thời gian rất khó khăn. Tuy nhiên, bây giờ tình hình đã có chút thay đổi.

Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, vừa pha cà phê cho chủ tịch Tra, vừa cười nói.

- Anh nói vậy là có ý gì? Tôi có chút không hiểu?

Tra lôi Lạc Tư hỏi.

- Ha hả, mấy ngày hôm nay công ty của Chủ tịch Tra cũng chú ý đến tình hình mới của chúng tôi. Chẳng lẽ Chủ tịch Tra không biết chúng tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô ở Việt Đông?

Diệp Phàm tỏ vẻ hơi kinh ngạc nhìn Tra Lôi Lạc Tư.

- Oh, cậu nói là Hoàng Triều Đế Đô à. Nghe nói bọn họ đầu tư ba trăm triệu phải không?

Chủ tịch Tra tỏ ra tỉnh táo nói.

- Đúng vậy, bọn họ đầu tư ba trăm triệu. Chúng tôi cho họ 18% cổ phần. Vẫn còn 80% nữa.

Diệp Phàm cười nói.

- Việc này tôi cũng không hiểu, chẳng lẽ Diệp Phàm và Đổng Oanh Oanh của Hoàng Triều Đế Đô có quen biết sao?

Trong lòng Tra Lôi Lạc Tư hơi bốc lửa, cảm thấy người này phỏng chừng muốn ngoạm một miếng thật to rồi.

Hôm nay muốn ký kết, phỏng chừng còn có xuất hiện chút vấn đề khác nữa, Bởi vì, giọng điệu người này có vẻ rất cường ngạnh.

Chẳng lẽ chuyện của con trai mình thằng này cũng biết. Chẳng biết trong đầu tên này nghĩ cái rắm gì nữa, trong lòng Chủ tịch Tra lập tức dâng lên một cảm giác bất lực.

- Thật ra không có thân thích, đó là bởi vì tập đoàn Hoành Không chúng tôi có hợp tác xây dựng một nhà máy đóng tàu với tập đoàn Hoàng Triều Đế Đô ở Việt Đông.

Cho nên, thường xuyên qua lại, chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè làm ăn thôi, cho nên, lần này cô ta tới đây, chúng tôi giảm giá 80% đấy.

Tổng giá trị nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không chúng tôi trên thực tế là hơn 22 tỷ đấy.

Diệp Phàm nói, Tra Lôi Lạc Tư nghe thấy, tức giận đến mức muốn cầm ly cà phê nóng trên tay hất vào con sói này một cái.

- Như vậy tôi sẽ thỏa thuận với anh với tổng giá trị của nhà máy thiết bị điện lực Hoành Không là 22 tỷ phải không? Nếu chúng tôi đầu tư tám trăm triệu, chỉ có thể chiếm, tôi tính…

Chủ tịch Tra ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Chỉ có thể nắm giữ 36% cổ phần phải không?

Chủ tịch Tra có vẻ châm chọc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.