Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 5




- Bí thư Lưu, ông nói như vậy, tôi hiểu rồi.

Đồng chí Vạn Tùng Kiểm cho rằng cơ hội khoe thành tích đã đến.

- Anh thì sao?

Lưu Tiêu Thành nhìn chằm chằm Chu Nhất Đán, thực tế là đang bức cung.

- Làm đi!

Chu Nhất Đán cắn răng một cái.

- Tổng giám đốc Trương của tập đoàn Tinh Đại không phải đang ở thành phố Hạng Nam sao? Làm như thế nào tốt mọi người tự biết.

Cho dù là nhượng bộ một chút cũng không sao, hiện tại chúng ta không phải là làm vì lợi ích. Chính là vì bộ mặt của chúng ta.

Hơn nữa, không phải Tỉnh ủy còn chưa có tuyên bố sao? Chúng ta không biết, bây giờ thị trấn Hoành Không vẫn là do huyện Hoàng Cương chúng ta quản lý.

Anh muốn ai góp vốn là việc của anh, lúc sau tuyên bố ra sao? Chúng ta không biết.

Vẻ mặt Lưu Tiêu Thành bình tĩnh ngồi ở trên ghế.

- Làm như vậy về sau tập đoàn Hoành Không đến làm chúng ta sẽ kiếm được một chút, muốn nuốt một mình là không thể.

Trên mặt Vạn Tùng Kiểm tươi cười, nói,

- Bí thư Lưu vẫn lợi hại, có thể nghĩ ra được cách đó.

- Hừ!

Lưu Tiêu Thành hiển nhiên không vui, Vạn Tùng Kiểm sửng sốt, trong lòng nhất thời tỉnh ngộ, anh nói biện pháp này là Lưu Tiêu Thành nghĩ ra được, nếu sau này nếu phải chịu trách nhiệm chẳng phải Bí thư Lưu phải chịu sao.

Vạn Tùng Kiểm lập tức toát mồ hôi, không thể tưởng được việc nịnh bợ này lại vỗ vào đúng vết thương của vó ngựa.

Vạn Tùng Kiểm mở miệng đã muốn cứu, tuy nhiên, Chu Nhất Đán nhanh hơn, cười nói,

- Đồng chí Vạn Tùng Kiểm nói cũng đúng, Bí thư Lưu thật là có con mắt nhìn xa trông rộng. Yên tâm, chúng tôi nhất định làm theo chỉ thị của Bí thư Lưu.

Lưu Tiêu Thành nghe xong, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói:

- Tôi chỉ múa mép khua môi thôi, còn việc thực hiện vẫn phải nhờ đến hai đồng chí đấy.

Chu Nhất Đán vừa nghe, lập tức cười xấu hổ. Biết tâm tư trong lòng mình đã bị Lưu Tiêu Thành nhìn ra. Đơn giản chỉ là đến lúc xảy ra chuyện ai là người chịu trách nhiệm thôi

Lưu Tiêu Thành nói như thế, đơn giản là nói ba người chúng ta như một cùng ngồi trên một chiếc thuyền thôi. Đến lúc có chuyện đừng ai nghĩ có thể thoát thân.

Chập tối vào lúc ăn cơm, Diệp Phàm lại nhận được điện thoại của Đổng Oanh Oanh. Cười nói:

- Chủ tịch Diệp, tôi cho công ty xây dựng Thiên Mã thời gian không còn nhiều nữa. Đến lúc đó nếu mọi người vẫn không thể lấy được đủ hai điều kiện, cũng đừng trách tôi giao công trình này cho người khác.

- Yên tâm, không phải là thời gian vẫn chưa hết sao.

Diệp Phàm hừ nói, trong lòng mắng một câu mẹ kiếp. Biết hiện tại cổ phần của Đổng Oanh Oanh khống chế xưởng đóng tàu lại có sự biến đổi.

Phỏng chừng, là muốn thay đổi rồi. Suy nghĩ của cô gái này thật đúng là kim dưới đáy biển.

- Nhưng tôi nghe nói mọi người đang bị mắc kẹt việc phê duyệt các thủ tục văn bản ở sở Xây dựng, thời gian cũng phải mất nửa năm.

Tôi không nghĩ rằng Bí thư Diệp lại không có biện pháp nào giải quyết chuyện này. Nếu thật sự không được. Hay là mọi người sớm rút lui đi.

Chúng ta cũng tìm công ty khác để hợp tác.

Phỏng chừng bề ngoài Đổng Oanh Oanh đang cười trong điện thoại nhưng trong lòng thì không cười nổi.

- Chủ tịch Đổng hoài nghi năng lực của Diệp Phàm tôi sao?

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

- Anh nói gì vây?

Đổng Oanh Oanh nói lời trách móc.

- Yên tâm, đầu tháng năm nếu không thể nắm được hai giấy phép trong tay. Diệp Phàm tôi không nói hai lời sẽ đem công trình này trả lại cho mọi người. Hơn nữa, tôi sẽ nhớ món nợ ân tình này với Đổng Oanh Oanh cô. Là chúng ta không có tư cách chứ không phải do chủ tịch Đổng cô không chiếu cố cho chúng tôi.

Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy cô gái này cũng làm quá chặt, tưởng như là muốn lấy mạng.

- Thực ra nợ ân tình cũng không sao cả. Coi như tôi trả nợ ân tình cho Bí thư Diệp đi. Tuy nhiên, từ nay về sau, hai chúng ta không ai còn nợ ai cả. Bằng không, tôi không thể cõng mãi trên lưng được. Có một số việc, một chỉ duy nhất là một, anh có thấy đúng không hả Diệp tổng?

Đồng Oanh Oanh hừ nói.

- Tất nhiên rồi. Sau này chúng ta vẫn là bằng hữu có phải không?

Diệp Phàm nói.

- Đương nhiên là như vậy, chẳng những chúng ta là bạn bè, còn là bạn bè hợp tác quan trọng. Tuy nhiên, chẳng lẽ Bí thư Diệp còn muốn phát triển cái gì khác hay sao? Đương nhiên. Nếu Bí thư Diệp có ý định gì, Đổng Oanh Oanh tôi cũng sẽ suy nghĩ nghiêm túc phải không. Dù sao, trước kia, ha ha ha…

Phỏng chừng Đổng Oanh Oanh đang cười đểu. Những lời nói này lấp lửng như này khiến cho người ta bị hấp dẫn hiềm nghi.

- Này, có ý gì vậy, Diệp Phàm tôi vẫn chưa rõ.

Diệp Phàm giả bộ ngu nói.

- Không hiểu thì thôi vậy.

Đổng Oanh Oanh hừ nói,

- Chuyện trước kia đều quên rồi sao? Đàn ông, cũng chẳng có cái gì tốt cả. Nhắc đến chuyện gì đều không nhớ rõ.

- Cũng đã lâu lắm rồi, thực sự tôi không nhớ rõ. Đương nhiên, chủ tịch Đổng cô cũng không cần người đàn ông bẩn thỉu như tôi.

Người đàn ông có lương tâm nhiều lắm. Những người mục nát chỉ khoảng vài người thôi.

Nếu là Diệp Phàm tôi thực không phải là người thế thì chắc chắn việc của chủ tịch Đổng sẽ giải quyết phải không? Gọi là chủ tịch Đổng quá đúng rồi phải không?

Có lẽ, bây giờ cô còn đang ở nước Mĩ làm gì đó?

Diệp Phàm hừ lạnh nói.

- Những chuyện kia anh nhớ rõ ràng như vậy, có thể là có việc anh không nhớ rõ. Đầu óc của đồng chí Diệp đâu có phải là không có chuyện để nghĩ?

Đổng Oanh Oanh hừ nói.

- Ha hả, tôi chỉ nhớ chuyện nên nhớ. Không nên nhớ những chuyện không nên nhớ.

Diệp Phàm cười nói.

- Được được được, họ Diệp kia, anh chờ đấy. Đổng Oanh Oanh tôi sẽ làm anh nhớ lại những chuyện không nên nhớ đấy.

Đổng Oanh Oanh tức giận đến mức cúp mạnh điện thoại xuống.

Mẹ kiếp, tất cả mọi người bức bố mày, Diệp Phàm tức giận ném điện thoại xuống bàn. Chuyện này phải nắm chặt lấy, nếu như cần sẽ đi tìm Chủ tịch tỉnh Khúc nói chuyện. Tuy nhiên, Diệp Phàm nhận thức rằng nếu chuyện gì cũng đi tìm Chủ tịch tỉnh hóa ra năng lực của mình kém à.

Sẽ khiến cho Chủ tịch tỉnh Khúc nghĩ là mình không có chủ kiến, bất cứ chuyện gì cũng phải lãnh đạo ra tay giải quyết.

Càng không thể tìm lão Ninh, mình đã làm phiền ông ấy quá nhiều rồi. Việc nhỏ mọn này cũng phải tìm ông ta, bản thân Diệp Phàm còn không bằng một khối đậu hũ mua ở ngoài.

Hơn nữa, Diệp Phàm cũng muốn mượn việc này trị ‘Lý gia’ bên kia sông tỉnh Vân Nam một chút, nếu không đến một miếng ‘Lương khô’ Hoành Không cũng không lấy được.

Sau khi ăn cơm xong Diệp Phàm không lái xe, cứ lững thững đi đến sơn trang Chu Tước. Trên đường đi thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông Thông Thiên. Đoạn đường này quanh co, khá thoải mái. Những cặp nam nữ thường núp dưới tán cây.

- Trẻ tuổi thật hay.

Diệp Phàm thở dài một hơi.

Không lâu vào sơn trang Chu Tước.

Không hiểu được tối nay cô kia có tới hay không, Diệp Phàm đi bộ trên bãi cỏ trong sơn trang trong lòng suy nghĩ miên man.

Thấy rõ ràng chiếc ghế nhựa nằm xuống, ánh mắt buồn chán nhìn xung quanh. Thật ra là hắn ta đang tìm cô gái thần bí có phải được giấu trong này hay không.

Không lâu sau, tiếng bước chân dồn dập có vẻ hơi rầu rĩ truyền đến.

- Là Bao Nghị, ngồi đi, chúng ta uống vài chén trà nói chuyện tào lao một chút. Cũng lâu rồi chưa được thư giãn. Cần phải thư giãn một chút.

Diệp Phàm híp nửa mắt nhìn nhìn, đúng là Bao Nghị, vì thế cười nói.

- Thư giãn!

Vẻ mặt Bao Nghị cười tủm tỉm, chạy vào đại sảnh chuyển bộ pha trà ra vừa pha trà vừa cười nói.

- Thư giãn, chuyện gì khiến anh cao hứng như vậy?

Diệp Phàm sững sờ, mở mắt ra.

- Còn nhớ khi ở Tấn Lĩnh, Khổng Đông Phong – Khổng đại công tử, một trong năm người Khổng gia, còn được gọi là “Ngọa Long” - bạn bè của Trương gia.

Bao Nghị cười nói.

- Đương nhiên là nhớ rõ rồi, tên Đại Đông Thiên rõ ràng còn lắc lư một cái quạt lông. Thật ra là anh ta muốn kiếm tiền. Cũng không hiểu được anh ta mở lầu Phong Vân, tàn sát một số động vật hoang dã, kéo bao nhiêu cán bộ mất chức vì chơi gái.

Diệp Phàm cười nói

- Lúc đó Diệp Phàm không nghĩ tới canh chừng lầu Phong Vân, anh còn là bí thư thành ủy Đồng Lĩnh, một câu là giải quyết xong đúng không?

Bao Nghị hỏi.

- Sau đó, tôi nói mục tiêu chính của Đồng Lĩnh là phát triển kinh tế. Tôi không là công an, không thể quản được nhiều như vậy. Hơn nữa, thực ra người đứng sau lầu Phong Vân là nhà họ Khổng ở thủ đô, còn hơn cấp tôi, sau khi chơi đọ sức với đồng chí Khổng Chính Húc, rõ ràng chuyện gì tôi cũng đều không làm.

Diệp Phàm hừ nói.

- Thật ra trong lòng Diệp Phàm cậu cũng muốn vì dân trừ hại có phải không?

Bao Nghị ha hả cười khan nói.

Có phần đúng với suy nghĩ, nhưng Diệp Phàm tôi không phải lúc nào cũng quản làm chuyện của người tốt được. Tôi có phong cách sống của mình, và có nguyên tắc xử sự của bản thân.

Tôi có mục tiêu phát triển của mình. Nếu bởi vì lầu Phong Vân mà mục tiêu của tôi không thể đạt được, tạm thời tôi sẽ mở một mắt nhắm một mắt vậy.

Đương nhiên, tôi cũng không phải là vì chính mình. Chỉ cần có thể làm cho cuộc sống của mọi người dân đều tốt, tôi nhịn một chút cũng không sao cả.

Tuy nhiên, tôi tin rằng, con mắt của người dân rất sắc bén, một ngày nào đó lầu Phong Vân sẽ gặp xui xẻo.

Diệp Phàm nói, rồi uống một ngụm trà.

- Việc này không cần Diệp Phàm ra tay, có người làm thay chúng ta rồi, cậu nói xem có đúng là hả lòng hả dạ không. Năm đó khi ở Tấn Lĩnh tôi đã nghĩ sẽ làm, chỉ có điều vẫn bị cản tay không làm được. Dù sao, Công an tỉnh ở Tấn Lĩnh, tôi cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không thể nắm bắt hết được đại cục.

Bao Nghị có chút buồn bực.

- Ai làm gì vậy?

Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Là Vương Triều làm.

Bao Nghị cười nói.

- Anh ta làm sao có thể. Việc này chỉ cần sở Công an tỉnh Tấn Lĩnh ra tay là được. Không cần làm phiền đến Phó cục trưởng cục điều tra hình sự Bộ Công an.

Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc.

- Cũng không phải là anh Vương muốn xen vào chuyện lầu Phong Vân, mà là do một chuyện khác. Lúc ấy anh Vương đang dẫn người truy đuổi năm người phạm trọng tội giết người bỏ trốn.

Không ngờ được tên Âm Soa Dương Thác trốn vào lầu Phong Vân. Bởi vì tên kia nghe người ta nói rằng lầu Phong Vân ở Tấn Lĩnh cơ bản là nơi tương đối “an toàn”.

Ở Tấn Lĩnh này, không có người nào dám động vào lầu Phong Vân. Tên tội phạm bỏ trốn nghĩ đây là nơi an toàn.

Mà tính tình anh Vương cũng nóng nảy, trực tiếp dẫn người bao vây toàn bộ lầu Phong Vân.

Đương nhiên, nhà họ Khổng lập tức cho người ra mặt không đồng ý để anh Vương cho người vào điều tra. Kết quả là cục trưởng Vương tức giận, không nể mặt người của tỉnh Tấn Lĩnh.

Trực tiếp dẫn người tiến vào, kết quả đương nhiên là gặt hái thành công rồi. Chẳng những giết chết được tên tội phạm bỏ trốn, mà còn làm hỗn loạn lầu Phong Vân.

Mà lúc đó Khổng Đông Phong rõ ràng còn đang ôm hai người đàn bà chơi 3b trên lầu. Người này thật là có khí phách của Gia Cát Khổng Minh, bên ngoài có rất nhiều binh lính áp sát không ngờ anh ta không hề thay đổi sắc mặt vẫn tiếp tục chơi.

Kết quả là bắt quả tang tại chỗ. Việc trước đây che đậy đã bị vạch trần.

Khổng Đông Phong bị Vương Triều cho người bắt lại, đương nhiên nhà họ Khổng đều luống cuống. Vị họ Khổng ở Thủ đô kia lập tức bị nhốt lại, mấy ngày ở trong đó tìm đủ các mối quan hệ để ra ngoài.

Tuy nhiên, lúc cục phó Vương đi vào Khổng Đông Phong quá kiêu ngạo. Cười lạnh nói anh dám bắt tôi vào, sau này sẽ phải trải thảm đỏ đốt pháo mời tôi đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.