Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 17




- Ai?

Diệp Phàm hừ nói, sắc mặt có chút âm trầm, nghĩ không ra tại sao trong tổ lại nói thân phận của hắn ra ngoài.

- Ngô Đại Thuận.

Người này nói ra ba từ. Diệp Phàm đúng là kinh động, bước vội lên bóp chặt cổ người này hừ nói:

- Anh rốt cuộc là ai, sao lại biết anh ta?

- Bởi vì anh ấy là anh trai của tôi.

Người kia nói, Diệp Phàm ngây người, liền bỏ tay ra, hay người ngồi lên hai chiếc ghế sô pha cạnh giường.

- Ngô Đại Thuận chắc không phải tên thật đúng không?

Diệp Phàm hỏi.

- Không, việc của anh tôi, tôi biết một chút, nhưng anh tôi chỉ cho tôi biết tí thôi, hình như anh ấy tham gia vào một tổ chức đặc biệt của một quốc gia để làm nhiệm vụ đặc biệt.

Tên thật của anh là Đỗ Nhất Sinh, còn tôi là Đỗ Thành.Đó mới là tên thật của chúng tôi. Nhưng anh tôi đã lâu rồi không dùng tên thật, cũng sắp quên rồi.

Khi Mã Lệ Châu Nạp sắp bị chìm, anh có đưa tôi một vật nói là tôi phải đích thân đưa cho anh.

Nét mặt của Đỗ Thành có chút đau thương.

- Anh của anh sao lại biết tôi?

Diệp Phàm hừ nói, cảm thấy Đỗ Thành này rất lạ, không thể không đề phòng. Mà bản thân lại là thành viên đặc biệt nhất trong tổ, lẽ nào Cung Khai Hà lại lộ ra với Ngô Đại Thuận sao.

- Tôi không biết anh ấy và anh có quan hệ như thế nào nhưng anh nói với tôi như vậy. Tôi chỉ biết hoàn thành tâm nguyện của anh tôi thôi, những cái khác tôi đều không biết.

Đỗ Thành nói, từ đằng sau đưa lại một hộp da, có vẻ như một hộp trà đưa cho Diệp Phàm, nói:

- Đây là thứ mà anh tôi dặn đi dặn lại nhất định phải đưa tận tay cho anh.

Diệp Phàm nhận lấy chiếc hộp, dùng mắt ưng nhìn, không có gì nguy hiểm.

- Yên tâm, tôi cũng chưa hề xem vật gì bên trong. Tuy anh tôi đã mất rồi nhưng thứ mà anh tôi để lại, anh ấy nói thế nào tôi sẽ làm như thế.

Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái anh trai, luôn như cái bóng của anh. Chỉ là từ sau khi anh gia nhập tổ chức nào đó chúng tôi đã không còn liên hệ.

Anh nói là vì an toàn của nhà chúng tôi. Anh ấy liên lạc với tôi rất kín, sau đó cũng lâu rồi hai anh em không liên lạc.

Tôi biết có lẽ anh ấy cũng chết rồi. Mà nhà nước cũng đã có người đến.

Chỉ là nhà chúng tôi đều không thể tin chuyện này, đều trông ngóng anh hãy còn sống.

Đỗ Thành nói xong nước mắt rơi xuống.

Diệp Phàm vào nhà vệ sinh gọi điện cho Cung Khai Hà, ông ấy cho người đi điều tra đúng là Ngô Đại Thuận có em trai là Đỗ Thành.

Diệp Phàm cũng yên tâm, nhưng Cung Khai Hà chắc chắn là không hề để lộ thân phận của Diệp Phàm cho Ngô Đại Thuận biết. Giờ gọi anh ta là Đỗ Nhất Sinh.

- Trong tổ không lộ ra thì sao Đỗ Nhất Sinh lại biết thân phận thật của tôi. Nếu biết, thân phận tôi bí mật, lần đó tôi cũng đã cải trang rồi mà. Nếu như trong tổ mà nói lung tung tôi chắc chắn sẽ rời khỏi tổ.

Diệp Phàm nghi hoặc nói.

- Trong tổ thì anh không cần phải nói rồi, thân phận anh là bí mật quốc gia, anh nghĩ rời khỏi tổ tức là hồ đồ rồi đó. Nhưng Đỗ Nhất Sinh có một năng lực đặc biệt, có phải thế mà anh ta đã nhận ra anh không?

Cung Khai Hà nói.

- Năng lực gì?

Diệp Phàm nhanh chóng hỏi, vấn đề này nếu không làm rõ thì quá nguy hiểm rồi.

Nếu sau này mà sơ hở ra, thì hắn ta đúng là đen đủi rồi, để cho đội viên của tổ đặc nhiệm biết thân phận thật của “tử thần” như vậy hắn ta còn ngày được sống yên thân không?

- Cảm giác cực kỳ linh cảm, nghe nói đó là bẩm sinh anh ta đã thế rồi. Trong tổ ngay từ đầu đã đưa anh ta vào quyền hội Thommy cũng đã phát hiện ra năng lực này.

Cái này anh có bảo tôi nói thì tôi cũng không nói ra được. Tóm lại là năng lực phản ứng đều hơn người bình thường, mà lại là bẩm sinh chứ không phải là luyện tập mà thành.

Ví dụ như mũi của chó còn thính hơn cả người vậy. Có lẽ đó là năng lực siêu nhiên mà người ta vẫn gọi.

Cung Khai Hà nói, rồi quay ra hỏi:

- Quái, anh tự nhiên hỏi chuyện này làm gì?

- Không có gì, Đỗ Nhất Sinh đã vì tôi mà chết, tôi thấy xấu hổ nên muốn tìm hiểu về nhà anh ấy. Nếu có thể chăm sóc được thì chăm sóc. Dù gì anh ấy cũng đã chết rồi, một cái chết rất bi tráng. Mà anh ấy còn cứu Diệp Phàm này.

Diệp Phàm nửa thật nửa đùa nói.

- Ôi…

Cung Khai Hà thở dài.

Từ nhà vệ sinh đi ra, Diệp Phàm mở chiếc hộp, đúng là hộp còn nguyên xem ra Đỗ Thành đã không gạt hắn ta, nếu không chiếc hộp đã không thế này.

Bên ngoài có một bức thư, nội dung như sau:

.......................................'Tử thần' xin chào!

- Tôi là Ngô Đại Thuận, là người chủ trì của quyền hội Thommy. Tên thật tôi là Đỗ Nhất Sinh, là người thành phố Đồng Thương tỉnh Điền Nam – Trung Quốc, vợ tôi là Mộc Thủy Hương.

Có một đứa con trai, một đứa con gái, con trai là Đỗ Vệ Quốc, con gái là Một Hinh, trong nhà người mà tôi tin tưởng nhất là Đỗ Thành, nó có buôn bán nhỏ lẻ.

Cho tới nay tôi chỉ liên lạc với cậu ấy. Từ sau khi gia nhập quyền hội tôi đã ít về nhà, rất có lỗi với người nhà.

Bởi vì yêu cầu công việc, nên không có cách nào cả. Nhưng tôi không hề hối hận, có thể vì nước Đỗ Nhất Sinh đúng là cảm thấy vinh quang.

Nếu nhận được bức thư này, chắc chắn là tôi đã chết. Có lẽ anh cũng cảm thấy nghi ngờ vì sao tôi có thể nhận ra thân phận của anh.

Thực ra ngay từ lần đầu anh tới quyền hội tôi cũng đã điều tra rồi. Tôi cũng không nghĩ gì khác, chỉ là muốn phục vụ anh tốt hơn, phục vụ đất nước.

Bởi vì tôi vẫn luôn nghi ngờ Kiều Nhuế Vô Khinh, nhưng không có chứng cứ thì không thể nói với anh cái gì.

Nếu như lại nói sai thì cả đời Đỗ Nhất Sinh này sẽ là người đắc tội với cả nước.

Càng về sau bí mật đã được vạch trần, không ngờ Kiều Nhuế Vô Khinh lại chính là “Dạ Đương” của đội Hải Lang của Mỹ.

Hơn nữa tôi đã điều tra và phát hiện ra một bí mật kinh hoàng.

Anh chắc cũng cảm thấy khó tin, lẽ nào Dạ Đương lại đang giả ngây ngô, không ngờ lại dùng thân thể của người phụ nữ để tìm hiểu xem anh có phải là “tử thần” của tổ đặc nhiệm A châu Á không.

Nhưng tôi nghĩ, nếu như Dạ Đương phát hiện ra bí mật của anh, cũng không thể nhanh như hắn dùng một đao khiến anh chết hẳn. Điều này không hề khó với hắn ta.

Cho nên thực ra không phải vậy, Dạ Đương cũng chưa phát hiện ra anh là Tử thần, bằng không anh sớm đã bị bắt rồi.

Dạ Đương cũng đang nghi ngờ, nên mới tốt với anh thế, cam tâm làm người tình của anh. Nhưng người tình Kiều Nhuế Vô Khinh của anh có phải là Dạ Đương hay không tôi cũng không rõ lắm.

Bởi vì Kiều Nhuế Vô Khinh là chị em sinh đôi với Kiều Nhuế Thiên Thanh. Rốt cuộc Kiều Nhuế Thiên Thanh lên giường cùng anh hay là Dạ Đương – Kiều Nhuế Vô Khinh thì tôi cũng không rõ.

Nhưng hai chị em họ rất giống nhau, mà còn làm thẩm mỹ nên chắc chắn là y hệt.

Nhưng công lực của Kiều Nhuế Thiên Thanh không mạnh như Dạ Đương. Hai người họ đều là người của bộ lạc cao bồi tây bộ nước Mỹ.

Mà nghe nói công lực của Kiều Nhuế Vô Khinh mạnh như thế chính nhờ vào “ngưu thần điện” của bộ lạc đó.

Nhưng rối cuộc Dạ Đương có được cái gì tôi cũng không lý giải được. Khi nào biết thêm tôi sẽ nói cho anh, nhưng tiếc là không kịp rồi.

Nhưng nếu anh có thể đột phá đến bán thần tiên, hy vọng anh có thể đến “ngưu thần điện”.

Không điều tra kỹ về hai chị em Kiều Nhuế kia chắc chắn sẽ có nguy hiểm cực lớn cho tổ A.

Bởi vì họ chính là con dao hai lưỡi khắc chế tổ A chúng ta, không hủy diệt sẽ bị đâm sau lưng thôi.

Từ biệt tử thần!

Từ biệt tổ quốc thân yêu.

Từ biệt tổ A mà tôi thích nhất.

Đỗ Nhất Sinh tôi sẽ cầu phúc cho các anh, tôi tin tổ A sẽ là bộ đội đặc biệt nhất trên thế giới này. Sẽ là tảng đá hoàn mỹ nhất để nước ta có thể trụ vững.

......................................."Ôi..."

Diệp Phàm thở dài, lật trong hộp, đều là một vìa bí mật về bộ lạc cao bồi kia. Những thứ này đều là Ngô Đại Thuận bất chấp nguy hiểm tính mạng mới có được, đó là tài liệu cực kỳ quý giá.

- Anh của tôi có phải đã chết rồi không? Bí thư Diệp, anh có thể nói cho tôi biết sự thật được không. Tuy rằng trên đã có người đến nhà tôi nhưng vẫn không thấy thi thể của anh ấy, nên mọi người vẫn rất trông ngóng anh.

Đỗ Thành hỏi.

- Anh ấy đã hy sinh rồi, là hy sinh vì quốc gia. Đó là sự thực, cậu nên chuẩn bị tâm lý. Quốc gia không thể nói đùa mà.

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

Đỗ Thành vừa nghe liền thể hiện sự đau thương mất mát lên khuôn mặt.

- Ôi… vốn còn có chút hy vọng, giờ thì đã là hiện thực rồi.

Vẻ mặt Đỗ Thành đầy bi thương.

- Người đã chết đi không thể sống lại được, xin cậu đừng quá đau lòng. Hãy chăm sóc con của anh ấy nhé, người trong nhà phải sống hạnh phúc, tôi tin rằng dưới suối vàng anh ấy cũng sẽ thấy được thế. Vốn tôi muốn đi thăm nhà anh nhưng vừa mới điều đến đây, chưa có thời gian mà đi được. thật là hổ thẹn.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, trong nhà đúng là đang có chuyện.

Đỗ Thành cũng có chút do dự nói.

- Có phải gặp chuyện gì khó khăn không, cậu nói đi.

Diệp Phàm sửng sốt, nhanh hỏi.

- Bí thư Diệp, anh cũng biết đấy. Tôi buôn bán nhỏ, những năm đây anh tôi gửi về không ít tiền.

Nhưng trong nhà nhiều người, bố mẹ cũng còn nhưng bị liệt nằm giường, thỉnh thoảng đi lại được.

Anh tôi có gửi tiền về nhưng đều để trả viện phí. Gần đây lại không làm ăn được, nên người trong nhà cứ sống qua ngày thôi.

Sinh hoạt hằng ngày khó khăn chỉ là chuyện nhỏ nhưng việc con trai của anh là Đỗ Vệ Quốc mới là chuyện lớn.

Việc này vốn tôi cũng không muốn phiền bí thư Diệp. Ngày trước khi anh tôi còn sống cũng đã nói, không được phép làm phiền đến quốc gia.

Cho dù có phải lên đoạn đầu đài cũng không được làm. Vì thế mà lần trước có người đã để lại tiền và số điện thoại.

Nhưng anh nói không được gây phiền phức cho nhà nước nên chúng tôi cũng không gọi điện.Chúng tôi không muốn anh dưới suối vàng phải buồn phiền.

Nhưng việc này đã ngoài sức chịu đựng của chúng tôi. Mà người trực tiếp chịu hại chính là con của anh ấy.

Tôi không thể đứng trơ mắt nhìn nó bị bắt. Vì vậy tôi chỉ có thể dày mặt đến tìm anh thôi.

Đỗ Thành khổ sở nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.