Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 34




Bởi vì bị che mắt, bốn phía im lặng, Phi Nhi ngủ thật sâu. Còn chưa muốn tỉnh dậy, lại bị một ít âm thanh đánh thức. Khuôn mặt xinh đẹp hơi khó chịu, nhăn nhăn mi, lấy tay miễn cưỡng chống đỡ thân thể đứng dậy, nghiêng đầu lắng nghe phương hướng âm thanh truyền tới.

Phía trước, một đôi nam nữ xích lõa thấy nàng tỉnh lại, động tác thông thả chậm lại, con ngươi đen đánh giá đôi chân lõa lồ kia, da thịt hoàn mĩ, chiếc áo trắng ôm lấy cơ thể, hiển lộ những đường cong mê người, cuối cùng, ánh mắt dâm tà dừng lại trên đôi môi đỏ mọng.

Chỉ là nhìn thôi, Hoàng Bộ Tuấn liền cảm thấy dục vọng của mình đã cương lên, tầm mắt xẹt qua thị nữ bên cạnh: “Tháo vải che mắt của nàng ra.”

“Dạ, vương!”

Thị nữ tháo mảnh vải che mắt Phi Nhi ra, đôi mắt đẹp chớp chớp, dần dần trợn to. Khi tầm mắt mơ hồ khôi phục bình thường, thoáng nhìn hai thân thể dây dưa kia, Phi Nhi lập tức dừng ngẩng đầu.

Con ngươi đen nhìn chăm chú vào cặp tử mâu thẹn thùng lại mê người kia, gợi lên một nụ cười tà ác.

Phi Nhi nghe thấy âm thanh va chạm dần dần nhanh hơn, ảo não nhăn mi lại, Đa Duy không phải nói nữ nhân phải rụt rè sao? Như thế nào nữ nhân dưới thân nam nhân kia bị người nhìn còn có thể cùng hắn…… yêu yêu a?

“bé con mắt tím… bé con mắt tím của ta! Ân……”

“……”

Dù sao nàng sống ở thế kỉ 21 cũng đã một thời gian, Phi Nhi dĩ nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Nam nhân dơ bẩn này cư nhiên ôm nữ nhân khác, lại còn kêu tên của nàng, ghê tởm muốn chết!

Động tác và âm thanh dừng lại, cảm giác được bên cạnh có người đang đến gần, lại nghe thấy âm thanh mặc quần áo, Phi Nhi mới quay đầu, cùng Hoàng Bộ Tuấn nhìn nhau.

Thiết Oa đang giúp hắn rửa sạch « thứ » giữa hai bắp đùi, Phi Nhi nhíu mày, cố ý xem nhẹ thân thể hắn, nghiêm túc hỏi:

“Vì sao lại bắt ta tới nơi này?”

“Ngươi thực đáng giá, bảo bối.” Hoàng Bộ Tuấn trả lời rất nhẹ nhàng.

“Nhìn ngươi cũng không phãi lả kẻ thiếu tiền.”

“Nhưng ta thiếu hứa hẹn, quốc gia cùng quốc gia hứa hẹn.”

“…… Có ý tứ gì?”

“Ha ha…… Chỉ cần bổn vương làm ngươi biến mất, mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt Minh Vương, bổn vương có thể đạt được một lợi ích khó có thể hình dung.”

“Ai sai khiến ngươi làm như vậy ? »

“Cái này ngươi không nên biết, vĩnh viễn cũng sẽ không biết.”

“Ngươi chết đi!”

“Yên tâm, cho dù chết ta cũng mang theo ngươi, bé con mắt tím.”

“Hừ!”

Phi Nhi cao ngạo, không nhìn nam nhân chết tiệt kia.

……

Cứ như vậy, mỗi ngày nàng đều phải nghe âm thanh nam nhân cùng nữ nhân hoan ái, mỗi ngày bị Hoàng Bộ Tuấn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, mỗi ngày đều Phi Nhi xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, miệng khô lưỡi khô, mỗi ngày đều trong trạng thái thiếu nước……

Ba ngày sau, khoảng giữa trưa, toàn thân Phi Nhi đã muốn nứt toạc ra, khắp người chi chít những vết nức nhỏ tứa máu, khuôn mặt héo hắt, vô cùng thê thảm.

Hoàng Bộ Tuấn nằm ở trong lòng Thiết Oa, tay cầm chén rượu sữa dê, vừa chậm rãi, nhàn hạ thưởng thức hương vị ngọt ngào của nó, vừa chăm chú nhìn nàng suy yếu, đáy lòng không khỏi dâng lên một trận khoái ý vì trả được thù.

“Chưa nữ nhân nào dám đánh vào mặt bổn vương, ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!”

Đột nhiên, lều vải bị xốc lên, Thiết Hú vọt vào, kích động nói với Hoàng Bộ Tuấn:

“Tiêu Diêu Vương, Đạt Y Đồ mang theo rất nhiều người, tụ tập ở bên ngoài vòng, muốn đoạt lại tộc nhân cùng Vương phi của hắn.”

“Vương phi?”

“Vâng, chính là nàng!”

Thiết Hú chỉ vào Phi Nhi, tức giận, trừng mắt nhìn nàng,“Thiết Oa so với nàng xinh đẹp hơn nhiều, Đạt Y Đồ đúng là có mắt không tròng a.”

“Ha ha……”

Hoàng Bộ Tuấn cười như không cười nói, “Ngươi đem người Đạt Mỗ Tộc với nàng cùng nhau giải ra ngoài, hỏi hắn muốn ai. Nếu như hắn muốn tộc nhân, thì bảo Đạt Y Đồ lấy hai vạn lượng hoàng kim đến đổi người. Nếu là muốn nàng…… lập tức đem tộc nhân… toàn bộ giết hết!”

“hai vạn lượng hoàng kim?”

Thiết Hú cùng Thiết Oa nghe thấy con số này, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, khó có thể tin nhìn Phi Nhi, nàng, đáng giá như vậy sao ?

“Đi thôi, ta sẽ còn có cơ hội bắt nàng trở về, ha ha ha!”

Hoàng Bộ Tuấn cuồng vọng cười ha hả, tràn đầy tự tin nhìn Phi Nhi.

Biết nhược điểm của nàng, bắt nàng còn không dễ dàng sao?

“Được!”

Thiết Hú kéo Phi Nhi, thô lỗ đem nàng khiêng trên vai, rời khỏi lều.

Vươn tay, kéo Thiết Oa tới ôm ấp, hôn lên đôi môi đỏ mọng, ôn nhu nói:

“Bảo bối, bổn vương không thích hợp xuất hiện, bồi bổn vương lên núi một chuyến, được không?”

“Vâng!”

Thiết Oa ngoan ngoãn gật đầu, Hoàng Bộ Tuấn kéo nàng, hai ngườidán sát vào nhau, hướng phía sau sườn núi đi đến.

Trước trại Cuồng Hú, hai mươi hắc y cao thủ đứng ở phía sau Minh Vương, vẻ mặt lạnh lùng, không mang theo chút nhân khí, giống như Tula đến từ địa ngục. Thần xạ thủ Đỗ Yến đeo cung của hắn, nheo đôi mắt lại, quan sát động tĩnh phía trước.

Tầm mắt Minh Vương không rời khỏi gương mặt Phi Nhi, gương mặt có vết máu, thần sắc tái nhợt, còn có vết thương ở hai chân trắng nõn kia, dưới ánh mặt trời dị thường chói mắt… tâm của hắn không khỏi một mảnh đau đớn.

Đứng bên cạnh Minh vương, Đạt Y Đồ cũng sớm lửa giận hừng hực, hai tay nắm chặt, các đốt ngón ngón tay phát ra âm thanh khanh khách, khớp ngón tay trắng bệch.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên mi mắt, ánh mắt Phi Nhi đau đớn, khiến nàng không thể hoàn toàn mở to mắt. Tầm mắt quơ quơ, tìm kiếm ánh mắt Diêm Vô Xá, gian nan cấp cho hắn một nụ cười an ủi.

Nói cho hắn, nàng không có việc gì……

Áp chế nỗi đau mãnh liệt trong lòng, con ngươi đen của hắn biểu đạt xin lỗi, rất muốn tiến lên, ôm nàng vào lòng. Nói cho nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không trách nàng, vĩnh viễn sẽ không giận dữ với nàng, vĩnh viễn sẽ không rời khỏi nàng.

Thiết Hú đột nhiên kéo Phi Nhi, một thanh chủy thủ sắc bén để ở gáy của nàng , lộ ra một chút kiêu ngạo tươi cười, đối với Đạt Y Đồ đắc ý nói: “Cho ngươi một cơ hội lựa chọn, hoặc hai mươi tộc nhân, hoặc là Vương phi của ngươi.”

Đạt Y Đồ nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Thiết Hú, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Ngươi được giúp đỡ nhiều như vậy, còn có Minh Vương tọa trận, bổn tọa nào có thể khinh địch?”

Đỗ Yến cầm cung, lắp tên, nhắm ngay đầu Thiết Hú , gầm nhẹ nói: “Cho dù không có bọn họ, chúng ta cũng đủ để san bằng Cuồng Hú trại của ngươi!”

“Ngươi cho là có thể giữ được Đạt Mỗ Tộc cả đời sao? Đừng quên đồng minh của Cuồng Hú Tộc ta chiếm phần lớn thảo nguyên, để xem, cuối cùng ai tổn thất nhiều hơn!”

“Ngươi!”

Diêm Vô Xá nắm vai Đỗ Yến, rút tầm mắt về, nhìn Thiết Hú, nói: “Muốn như thế nào mới bằng lòng thả nữ nhi của bổn vương?”

“Lấy một vạn lượng hoàng kim đến trao đổi, còn không…. ha ha ha!”

“……”

Đạt Y Đồ cùng Diêm Vô Xá đồng thời nhăn mi lại, số lượng lớn như thế trong một thời gian ngắn căn bản không thể có. Xem tình huống, Phi Nhi đã phi thường không ổn, chờ chuẩn bị đủ ngân lượng, Phi Nhi còn có thể chống đỡ được sao?

Thiết Hú biết bọn họ lo lắng, nhấc cánh tay, kiềm trụ cằm Phi Nhi, tà ác nói: “Khuôn mặt tuy rằng không bằng một nửa Thiết Oa, nhưng da trắng thịt mềm này lại đặc biệt mê người, không biết hương vị như thế nào?”

“Buông tay thối của ngươi ra!”

Diêm Vô Xá hai mắt phun hỏa rít gào, không cho phép nam nhân có chủ ý với nàng.

“Câm mồm!”

Thiết Hú đối hắn quát,“Lại kiêu ngạo, bổn tọa khiến cho thân thể của nàng bại lộ ở trước mặt mọi người!”

“Thiết Hú, ngươi!”

“Đừng xúc động, Đạt Y Đồ, đừng xúc động!”

Diêm Vô Xá giữ chặt Đạt Y Đồ,“Thận trọng lo lắng một chút.”

Diêm Vô Xá nhăn mi lại, chống lại tầm mắt Phi Nhi, môi đỏ mọng hướng hắn làm khẩu hình: đừng……lo……cho…… Ta, Đa Duy.

Áp chế phẫn nộ, Diêm Vô Xá vỗ vỗ bả vai Đỗ Yến cùng Đạt Y Đồ, nhẹ giọng nói: “Trước đem tộc nhân đổi trở về, Phi Nhi…… Phi Nhi nghĩ biện pháp khác.”

“Diêm thúc thúc!”

“Đại ca!”

Diêm Vô Xá nhìn nàng, một bên trở lại vấn đề của bọn họ, một bên đối nàng nói: “Phi Nhi đã trưởng thành, tự biết bảo hộ chính mình.”

Phi Nhi hướng hắn lộ ra một cái tươi cười an ủi, chậm rãi gật gật đầu……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.