Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 23




Trong một cái lều vải màu đỏ tía của tộc Cuồng Hú, Hoàng Bộ Tuấn leo xuống từ trên người của Thiết Oa, đem mấy sợi tóc còn lòa xòa sau kích tình vén ra sau, nhẹ nhàng chậm chạp nằm xuống giường.

Thiết Oa cũng chậm chạp ngồi dậy, lướt qua thân thể thon dài, phủ thêm áo choàng, từ bên cạnh lấy quá một chậu nước sạch sẽ, giúp Hoàng Bộ Tuấn rửa sạch mấy thứ ô uế còn vương lại sau kích tình.

Hoàng Bộ Tuấn tùy ý để nàng đùa nghịch thứ giữa hai chân mình, hai tay gối phía sau đầu, mỉm cười nói:

“Thật không hổ là nữ nhân thích nhất bổn vương, cẩn thận lại chu đáo, không uổng công bổn vương ngàn dặm xa xôi đến đây tìm nàng.”

“Thiết, ngươi chính là đến mua lương thảo mà thôi, còn viện cớ làm trò.”

“Hắc hắc, Oa nhi khi nào thì thông minh như vậy?”

“Là ngươi không lưu ý mà thôi.”

Thiết Oa trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, đắp lên người hắn một cái chăn, rồi mới xoay người, bưng chậu gỗ ra khỏi lều vải.

Chỉ chốc lát, lại lần nữa trở về, Thiết Oa đứng trong lều, đem áo choàng cởi ra, bắt đầu lau khô thân thể của mình.

Hoàng Bộ Tuấn nghiêng người, nhìn động tác mê người của Thiết Oa, con ngươi đen tà ý thưởng thức. Nàng mặc dù không sánh kịp với nữ tử Minh Thành ôn nhu mềm mại, nhưng vì thích vận động, một thân kỵ mã, nên thân thể kiện mỹ, không hề có một chút mỡ, phi thường rắn chắc.

Thuộc loại nữ nhân có thân hình quyến rũ rắn rỏi, có một phong vị hoang dả.

Thiết Oa cảm giác được phía sau hắn phá lệ im lặng, quay đầu liếc mắt một cái, đã thấy hắn nhìn nàng không chớp mắt, phi thường thích hắn đối với mình chú ý, không khỏi càng thêm ngẩng đầu ưỡn ngực, dụ hoặc hắn.

Hoàng Bộ Tuấn đương nhiên biết mục đích của nàng, mỉm cười lắc đầu, tìm kiếm đề tài:

“Ngươi không phải tham gia tuyển phi của Nguyên Vương sao? Sao còn ở lại Tộc Cuồng Hú?”

“Nguyên Vương so với Tiêu Diêu Vương chàng không hề giống nhau, căn bản không là không biết thưởng thức nữ nhân.”

“Nga? Trên đời này còn có nam nhân không cần nữ nhân sao?”

“Đừng nói mấy chuyệnn ngu xuẩn đó nữa, sớm hay muộn gì ta cũng sẽ đem hắn trói lên giường!”

Mị nhãn phát ra sóng điện, “Nhưng thật ra Minh Quốc có chuyện gì đột nhiên phát sinh sao?”

“Giang hồ đột nhiên xuất hiện một môn phái thần bí, kêu…… Minh Môn. Môn chủ không biết là ai, lực lượng thế nào cũng không rõ.”

“Vậy sao lại đáng để tâm?”

“Ba ngày trước, trong đại hội võ lâm, môn chủ Minh Môn đả bại đương nhiệm võ lâm minh chủ, nhưng lại không nhận chức vị minh chủ, chỉ yêu cầu cao thủ võ lân các bang các phái, hợp lực tìm kiếm một cô nương có đôi mắt to màu tím. Bổn vương cũng chỉ từng thấy qua một nữ nhân có đôi mắt màu tím.”

“Đúng rồi!”

Thiết Oa vội vàng buông khăn mặt, leo trên giường, khóa ngồi ở trên bụng Hoàng Bộ Tuấn,“Ta cũng biết một cô nương có đôi mắt màu tím.”

“Nha?”

Bạc môi gợi lên một chút đạm cười,“Nàng ở nơi nào?”

“Dường như là một trong những người đến tham gia tuyển phi ở Đạt Mỗ trại, Nguyên Vương thực để ý nàng.”

“Tên gọi là gì?”

“Ha ha……”

Ngón tay mảnh khảnh điểm nhẹ lên bạc môi của hắn, tà cười :

“Đêm nay chàng có thể thỏa mãn ta, ta liền nói cho chàng biết.”

“…… Tiểu – yêu – tinh.”

Xoay người một cái, đã đem ngươi đang ngồi trên bụng đè xuống dưới thân, lều vải lại vang lên tiếng khinh ngâm, xuân sắc khôn cùng, kiều diễm phiến tình.

……

Buổi sáng, trên cung trường (nơi bắn cung) phía Đông của Đạt Mỗ trại, Đạt Nhĩ Mục đang dạy Phi Nhi dùng cung tiễn. Khi hắn dạy cho nàng, không biết dùng quốc ngữ của Minh Quốc để biểu đạt, nên đành dùng tiếng địa phương để nói, ngày qua ngày, Phi Nhi liền nghe hiểu một ít ngôn ngữ đơn giản của Đạt Mỗ trại.

Tô Đan cùng tỳ nữ của nàng ngồi trên tảng đá bên cạnh, thân phận cao quý không cho phép nàng cùng bình dân chơi đùa, đành phải trơ mắt, căm tức nhìn Đạt Nhĩ Mục thân thiết nắm tay Phi Nhi, dạy nàng bắn cung.

Lúc này, phía cửa Đông xuất hiện một nhóm nữ nhân phục sức xinh đẹp, nhóm thiếu niên đều tạm thời buông lỏng dây cung, dừng luyện tập, ánh mắt chuyển tới nhóm nữ nhân xinh đẹp, thay Đạt Y Đồ chọn lựa Vương phi tương lai.

Tuy rằng Đạt Mộc Tề cũng tuyển Vương phi, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng Yên Chi cùng hắn chính là một đôi, cho nên không cần vì hắn quan tâm.

Mắt tím dời đi, dừng lại một chút ở trên thân ảnh đỏ tươi, dung mạo này rất quen thuộc nha, hình như đã từng gặp qua ở đâu rồi…

“Đăng!”

Phi Nhi không lưu ý một chút, buông dây cung đã kéo căng ra…

“A!”

Nhất thời, một tiếng thét chói tai vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy hai chân Tô Đan mở ra, sắc mặt tái nhợt nhìn chăm chú vào người trước mặt, một mũi tên đuôi gắn lông chim trĩ xuyên thẳng qua váy của nàng, đâm vào khe hở của tảng đá, chỉ kém một chút là xuyên qua da thịt của nàng.

“Tô Đan!”

Đạt Nhĩ Mục vội vàng chạy tới, nhổ mũi tên ra, kinh ngạc nhìn nàng

“Nàng không sao chứ.”

“…… Đạt Nhĩ Mục!”

Tô Đan phản ứng lại ngay, hai tay lập tức ôm lấy cổ Đạt Nhĩ Mục, oa một tiếng khóc lớn lên, hoàn toàn không còn bộ dáng tức giận như muốn giết người lúc nãy nữa.

“Không có việc gì, đừng sợ, đừng sợ.”

Đạt Nhĩ Mục ôm lấy bả vai của nàng, vỗ về mái tóc dài, nhẹ giọng an ủi nói.

Ánh mắt lại chuyển tới trên người Phi Nhi, Phi Nhi hai tay cầm cung, màyliễu nhăn lại, đôi mắt trong veo tràn đầy kinh hoảng, áy náy, làm cho người ta không khỏi một trận đau lòng.

Đạt Nhĩ Mục lập tức đem tầm mắt chuyển tới trên người Tạp Kỳ, nhìn hắn gật đầu một cái.

Tạp Kỳ hiểu ý đi đến bên cạnh Phi Nhi, cầm lấy cung của nàng, an ủi nói:

“Chỉ là việc ngoài ý muốn, không có việc gì.”

Môi đỏ mọng mím lại, ánh mắt vẫn là nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Tô Đan, lắc lắc đầu.

Phi Nhi nhanh chóng đi đến bên cạnh Tô Đan, cúi đầu xin lỗi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không phải cố ý.”

“Hừ! Ngươi thiếu chút nữa muốn mệnh của tiểu thư!”

Tô Đan không nói chuyện, nhưng nha hoàn bên người nàng lại rống to lên, ánh mắt sắc bén, hung tợn như muốn nuốt luôn Phi Nhi vào bụng.

Đạt Nhĩ Mục tức giận nhíu mi, rống lên 1 câu: “Câm mồm!”

Tô Đan thấy hắn rống giận, lập tức khóc lớn hơn nữa: “Oa! Ngươi rống ta, ngươi rống ta!”

“…… Ta là kêu Y Oa câm mồm, không phải nói nàng.”

“Ta mặc kệ, ta muốn trở về nói cho phụ vương biết, nói ngươi khi dễ ta, oa ô!”

“…… Uy, Tô Đan, Tô Đan!”

Đạt Nhĩ Mục đối với thân ảnh đang chạy xa kêu vài câu, phát hiện nàng căn bản nghe quan tâm hắn kêu to, vội vàng dặn dò Tạp Kỳ chiếu cố Phi Nhi, sau đó hướng Tô Đan đuổi theo.

Bên này vừa dừng lại, phía sau, thanh âm của một nữ tử lại vang lên, trong kinh ngạc mang theo phẫn nộ: “Sao lại là ngươi?”

Phi Nhi cùng Tạp Kỳ cùng nhau quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt đẹp dâng đầy lửa giận.

“Hồng Nhi?” (một tiểu thiếp của Xá ca, xuất hiện trong mấy chương đầu á ^^)

“Ngươi còn nhớ ta sao ?”

“Ách……”

Phi Nhi tiếp tục giữ nguyên bộ dáng thương hề hề, hôm nay là ngày nàng phải chịu khổ sao? Toàn bộ chuyện xui xẻo đều cùng nhau đến.

“Ta nói, Phi Nhi tiểu thư, lần trước ở Minh phủ ngươi đã muốn làm cho ta không còn nhà để về, bây giờ ta chạy tới đây tuyển phi, ngươi sẽ không lại chạy đến đây gây trở ngại đi?”

“Không, không, không! Ta chỉ là đến làm khách……”

Tạp Kỳ một phen ngăn ở trước mặt Phi Nhi, ngăn cách nữ nhân lạ mặt tiếp tục uy hiếp nàng, nói: “Phi Nhi là phi tử của Đạt Y Đồ.”

“Cái gì!”

Phi Nhi vừa lắc đầu, vừa vẫy tay: “Không phải, không phải như thế.”

“Ta chỉ là muốn dựa vào một nam nhân, yên ổn bình yên trải qua ngày tháng, sao đi đến nơi nào ngươi cũng đều cắt đứt tài lộ cua ta là sao?”

“Hồng Nhi tỷ, ta không phải cố ý, kỳ thật ta còn muốn cảm tạ ngươi đã đem mèo con tặng cho ta, ai biết Đa Duy liền đem ngươi đuổi……”

“Đừng nói nữa!”

Bàn tay mềm vươn ra, đôi mắt đẹp phun hỏa,“Lần trước vương gia cho ta một ít bạc, ta đã sớm dùng hết, lúc này đây, nói cái gì ta phải có một ngàn lượng, ta mới bằng lòng rời khỏi nơi này!”

“Một ngàn lượng!?”

Hai người đồng thời trừng lớn ánh mắt, kinh ngạc nhìn chăm chú vào nàng.

“Như thế nào? Không cho? Không cho thì đừng vọng tưởng ta rời đi nửa bước, đánh chết cũng không đi!”

“Nhưng mà, chúng ta cũng không bắt ngươi rời đi a, ngươi có thể lưu lại tuyển phi.”

“Tuyển cái rắm a! Ngươi đã là phi, ta lưu nơi này làm cái gì? Sảng khoái một chút, một ngàn lượng, ta đi tìm nam nhân khác.”

Phi Nhi khó xử nhìn Tạp Kỳ, Tạp Kỳ gãi gãi đầu, từ bên hông lấy ra một cái túi nhỏ, đổ hết ra, đưa cho nàng: “Nơi này có hai mươi lăm giang tiền, ngươi cầm trước……”

“Ngươi cho ta là đứa ngốc a!”

Một tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên, làm hai người đầu váng mắt hoa.

Nữ nhân quả nhiên không thể đắc tội!–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.