Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 2




Thời gian lặng lẻ trôi qua, nháy mắt đã ba tháng, nhờ lão phu nhân kiên nhẫn, hết lòng thương yêu chỉ bảo, Phi Nhi cơ bản hiểu được ngôn ngữ của nơi này, còn có thể tự gánh vác một ít chuyện tình, hơn nữa đặc biệt thích tắm rửa, mỗi ngày đều cùng lão phu nhân cùng nhau ở dục phòng chơi đùa thật lâu mới bằng lòng đi ra.

Chỉ là có một khuyết điểm, nàng vẫn như cũ không thích mặc quần áo cùng giầy, làm cho lão phu nhân đau đầu lo lắng. Tốt xấu gì cũng là một khuê nữ danh môn, nhan sắc lại khuynh thành, điên đảo chúng sinh, làm người người mê đắm, sao có thễ xích lõa mà đi lại, để cho người ngoài nhìn thấy? Mắt thấy Diêm Vô Xá xuất chinh sắp trở về, lão phu nhân thật là sốt ruột, lo lắng a! Để cho con biết cháu gái bị mình chiều hư, làm càn như thế, biết đâu sẽ tức giận đến độ muốn mắng người a!?

“Bà nội!”

Một tiếng kêu thanh thúy ở phía sau lão phu nhân vang lên, thân ảnh kiều nhỏ trong sân chạy vội mà đến, trong tay đang cầm một tiểu động vật, hưng phấn mà chạy đến trước mặt lão phu nhân, mỉm cười nói: “Hắn nói là miêu!” (miêu=mèo)

Lão phu nhân nhìn kỹ con mèo trong tay nàng, tò mò hỏi: “Ai đưa cho con?”

Phi Nhi gãi gãi đầu, nhăn mi, còn không biết nữ nhân kia tên là gì.

“Nàng mặc y phục màu gì?”

“Này sắc!”

Phi Nhi lập tức chỉ lên trâm gài tóc trên đầu, gật gật đầu, chăm chú nhìn vào châu hoa màu đỏ, sau đó nhìn lão phu nhân, cao hứng đô đô cái miệng nhỏ: “Miêu, đáng yêu!”

“Ân, cũng giống như Phi Nhi, đều đáng yêu.”

Lão phu nhân vuốt ve đầu nàng, mỉm cười trả lời, trong lòng suy nghĩ là người nào đưa con mèo nhỏ này cho nàng?

“Bà nội…… Hôm nay không phải đi ra ngoài sao?”

“Đúng vậy, bà nội quên, hôm nay muốn dẫn Phi Nhi đi ra ngoài uống trà.”

Phi Nhi lập tức mỉm cười gật đầu

“ Nhưng mà, Phi Nhi, con phải ngoan ngoãn, trước tiên phải mang hài vào, bà nội mới có thể mang con đi ra ngoài chơi, hiểu không?”

Nói vừa xong, cảm giác bên tai có một cơn gió nhẹ thổi qua, thân ảnh kiều nhỏ sớm đã bay đi, hướng vào sương phòng.

“…… Nha đầu kia, lại chưa mặc y phục.”

Rất nhanh, Phi Nhi ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở trước mặt lão phu nhân, trong lòng còn ôm con mèo nhỏ. Nếu không phải bởi vì không mặc y phục thì không thể ra ngoài, nàng sẽ không mặc đâu !

Bà nội kéo kéo y phục trên người nàng, sửa sang lại cho ngay ngắn một phen, đem con mèo nhỏ đưa cho nha hoàn bên cạnh, giải thích nói: “Trên đường không thể mang theo mèo con, trở về lại chơi, được không?”

Phi Nhi liếc mắt nhìn mèo con một cái, hiểu được lời của nàng, gật gật đầu, vì có thể đi chơi, đành phải tạm thời cùng nó tách ra một chút.

Lão phu nhân dẫn nàng đi ra Minh phủ, Phi Nhi cùng nàng lên xe ngựa, ánh mắt còn lưu luyến không rời nhìn con mèo nhỏ liếc mắt một cái, mới tiến vào trong xe.

Hôm nay Minh Thành đặc biệt náo nhiệt, đường phố bình thường phồn hoa lúc này lại càng tấp nập. Đêm nay là thất tịch, đêm hồng nương (*), mọi người đều nô nức, các cô nương e lệ, trang điểm xinh xắn, ra ngoài bái chùa, cúng phật, dạo chơi, nghe ca vũ, mong trời cao ban duyên lành, se tơ hồng, sánh mối lương duyên. Mỗi một ngày trôi qua, lão phu nhân càng muốn thay Phi Nhi tìm được lang quân xứng đáng, hôm nay là đêm hồng nương, nỗi niềm này của nàng lại càng mãnh liệt. Nói thật, tuy rằng không muốn gả nàng đi sớm như thế, nhưng Xá nhi nói nàng đã mười sáu tuổi, cũng đã đến tuổi thành gia, trong Minh Quốc có thể cùng Minh Phủ thành thông gia cũng không tới mấy người.

Chính là, họ Diêm là quốc họ, Minh Quốc, đại bộ phận trọng thần đều là họ Diêm, ngay cả nữ vương bệ hạ cũng là tình nhân của Xá nhi, hôn sự của nữ nhi hắn há có thể qua loa? Chỉ là có điểm rất kỳ quái, Xá nhi còn chưa được ba mươi tuổi, làm sao có thể có nữ nhi lớn như vậy?

Nàng làm nương trong lòng đương nhiên hiểu được, chính là không thể đoán được tâm ý của Xá nhi, rốt cuộc là thế nào?

Mặc kệ như thế nào, Phi Nhi nếu họ Diêm, kêu nàng là bà nội, nàng đương nhiên có trách nhiệm, có bổn phận làm cho Phi Nhi hạnh phúc.

Xe ngựa dừng lại ở một tửu lâu cực kì xa hoa, lão phu nhân nắm tay Phi Nhi xuống xe ngựa, phân phó xa phu trước đi dạo, một lúc sau sẽ tới đón các nàng, sau đó một già một trẻ liền đi lên đài giai. (đài gia=gác lầu)

Hai người trực tiếp đi lên sương phòng ở lầu hai nghe ca vũ, hôm nay là đêm hồng nương, hầu như toàn bộ cô nương của Minh Thành đều ra ngoài tham dự náo nhiệt, cả sương phòng đều chật ních, ngay cả vị trí để chen chân đều không có, xem ra đành phải đi xuống lầu, tùy tiện tìm một chỗ.

Đang ở thời điểm lão phu nhân khó xử, phía sau đi tới một nam nhân trung niên, khom người mỉm cười, đối lão phu nhân nói: “Minh phu nhân, đã lâu không gặp, hôm nay ngọn gió nào mang người đến tửu lưu nhỏ này nghe ca vũ a?”

Lão phu nhân quay đầu nhìn lại, khách khí địa điểm gật đầu: “Chưởng quầy, ngươi khách khí rồi, tửu lâu này của ngươi làm ăn ngày càng tốt a, nhỏ gì mà nhỏ.” (ta chém ^^)

“Làm sao dám nhận, còn không phải đều là nhờ phúc của Vương gia sao?”

Tầm mắt xẹt qua, dừng lại trên gương mặt xinh xắn của Phi Nhi

“A, khuê nữ nhà ai, thật xinh đẹp a. Lão phu nhân, ta xem người với cô nương này cùng nhau tới đây, hẳn là vị hôn thê của Vương gia đi?”

“Ta nào có phúc khí như vậy a, nàng là con gái nuôi của Xá nhi.”

“A, Tướng quân thu nữ nhi cũng không thông báo một tiếng với thành dân của Minh Thành, cho chúng tôi gửi đến một cái lễ cho phải đạo a.”

“Ai, đừng nói nữa.”

Lão phu nhân buồn bực vẫy vẫy tay,“Này, vừa thu nữ nhi, ngày thứ ba đã bị phái đi dẹp loạn đảng, gấp đến độ nghỉ ngơi còn không đủ a.”

“Tướng quân thực vất vả a.”

“Cũng phải vậy thôi……”

Lão phu nhân cùng lão bản hàn huyên một bên, Phi Nhi lại ở một bên bận rộn được ngay. Ánh mắt tò mò quan sát mọi thứ xung quanh, hoàn toàn không sợ hãi lui tới gần đám nam nhân đang nhìn nàng đến độ nước miếng nhiễu tong tong, còn bạo gan lớn mật đẩy ra một cánh cửa đang khép hờ, tạo thành một khe hở, nghía mắt vào nhìn lén bên trong, xem thử rốt cuộc là cái địa phương gì.

Sương phòng này nằm ở cuối dãy hành lang, cửa phòng vừa được hé ra, chỉ thấy một nữ nhân đang ngồi ở trên bàn, cùng một nam nhân môi lưỡi triền miên.

Phi Nhi đương nhiên biết bọn họ đang làm cái gì, trước kia nàng cũng có xem qua ca ca cùng rất nhiều nữ nhân yêu yêu, so với tình cảnh trước mắt cũng không đáng là bao a. (haiz, ca ca day hư tiểu muội >.

Bất quá, ca ca nói người Trung Quốc rất bảo thủ, gì mà « nam nữ hữu biệt, thụ thụ bất thân », nhưng tình cảnh trước mắt nàng xem đến một chút cũng không thấy đúng vậy?

Nơi này tốt xấu cũng là trước mặt công chúng đi? Như thế nào liền……

“Ngươi thật đúng là một chút cũng không e lệ.”

“……”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp, Phi Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên, hai tay vô thức đẩy mạnh về phía trước, cửa phòng vì thế mà bật mở, thân thể mỹ miều cũng lập tức bị mất đi trọng tâm, ngã nhào vào bên trong.

Mắt thấy mặt đất sắp « thơm » lên mặt mình, Phi Nhi lập tức nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ đón cảm giác đau nhức ập đến.

Bên hông đột nhiên lại xuất hiện một lực đạo, một đại chưởng gắt gao kéo lấy eo nhỏ, cả người nàng vòng vo nửa vòng, cuối cùng rơi vào một lòng ngực ấm ấp, cái mũi xinh xinh còn được một bờ môi lạnh lẽo của ai đó khẽ phớt qua một nụ hôn.

Phi Nhi theo bản năng lấy tay đẩy vòm ngực rắn chắc đang áp sát vào nàng, kiến tạo khoảng cách, tiếp cận quá gần làm cho nàng phi thường không thoải mái.

Chính là cánh tay trên eo nàng lại dần dần buộc chặt, cảm giác mềm mại làm cho ánh mắt của nam nhân trở nên cực vì tà ác.

Trong đầu tà nghễ lóe lên một ý tưởng dâm loạn, rốt cuộc cũng biết được cái gì gọi là « mềm mại không xương », mỹ nhân trước mắt này quả thật là……

Lão phu nhân đột nhiên phát hiện thân ảnh kiều nhỏ bên người biến mất, vội vàng quay đầu đi tìm, thoáng nhìn thấy Phi Nhi bị đệ nhất phong lưu của Minh Thành, hoa hoa công tử, Hoàng Bộ Tuấn ôm lấy, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bất an, gấp đến độ cước bộ muốn thành chạy a.

Haiz, khuê nữ nào chỉ cần có chút liên quan đến hắn, đều khó lòng mà gả ra ngoài!

Trước mắt mặc kệ bọn họ tại sao lại ôm nhau, lão phu nhân một tay đem Phi Nhi xả trở về, khách khí đối Hoàng Bộ Tuấn nói:

“Hoàng bộ thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Mỹ nhân trong lòng đột nhiên bị người ta kéo đi mất, Hoàng Bộ Tuấn không khỏi hờn giận, nhăn mi, quay đầu, nhìn vào ánh mắt của lão phu nhân, bạc môi gợi lên một nụ cười tà mị

“Lão phu nhân, đã lâu không gặp.”

Lão phu nhân lấy tay trấn an Phi Nhi đang run run, tiếp tục trả lời: “Đây là cháu gái của ta, tuổi trẻ bồng bột, thỉnh Hoàng Bộ công tử nể mặt lão thân mà bỏ qua cho.”

Hoàng Bộ Tuấn chỉ mỉm cười đáp lễ, lắc lắc đầu, tầm mắt vẫn còn chưa di dời khỏi khuôn mặt diễn lệ đang sợ hãi. Nàng rất mỹ lệ, dung nhan thanh lệ thoát tục, lại thực nhát gan, làm cho người ta bất giác dấy lên cảm giác thương yêu, cưng chiều, muốn được bảo hộ, ôm lấy nàng, xua đi sợ hãi trong đôi mắt trong suốt như mặt hồ kia.

Nữ nhân này thật đặc biệt, cái cảm giác mới lạ này hắn chưa bao giờ cảm nhận được trên bất kì nữ nhân nào, thú vị! Hắn còn muốn tiếp tục chơi với nàng !

“Nếu đã không còn việc gì, lão thân mạn phép, cáo từ!”

Lão phu nhân vội vàng lôi kéo Phi Nhi rời xa nơi tai họa này, vẫn là đi nơi khác dạo đi. Làm hại bảo bối Phi Nhi sợ hại thành như vậy, nàng thực đau lòng muốn chết.

Hoàng Bộ Tuấn vẫn đang nhìn chăm chú vào thân ảnh kiều nhỏ dần dần xa khuất, nữ tử trong sương phòng đi ra, bàn tay mềm khoát lên bờ vai của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Gia, đang nhìn cái gì vậy?”

Hoàng Bộ Tuấn rút tầm mắt về, nhìn lướt qua nữ tử xiêm áo không chỉnh tề, trên thân thể nuột nà chỉ khoát hờ một cái ngoại bào của nam nhân, khuôn mặt tuấn tú hé ra một nụ cười tà nghễ, vươn một tay ôm lấy nữ tử, đi vào trong phòng, điên cuồng mà hôn trụ đôi môi đỏ mọng quyến rũ, trong lòng lại đối với mỹ nhân vừa rồi nhớ mãi không quên.

Hắn nhất định phải có được nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.