Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 19




“Này, anh có phát hiện Đạt Y Đồ không có kháng cự lại nàng không?”

“Ừ.”

“Hắn cũng đến gần nữ nhân đó.”

“Ừ.”

“Điều đó cũng có thể nói là hắn thích Phi Nhi không?”

“Ừ.”

“Này!” Yên Chi không vui đẩy Đạt Mộc Tề đang xích lại gần

“Anh đừng chỉ cứ ừ hữ,mau cho ý kiến đi.”

Đạt Mộc Tề mỉm cười rót đầy chén rượu, phớt lờ ngẩng đầu, lau lau khóe miệng rồi mới nói:

“Em đừng vội vàng, đại ca biết phu quân của nàng.”

“Phu quân?” Yên Chi kinh ngạc nhăn mày “Muội chỉ nghe Phi Nhi nói đến cha nàng, chưa bao giờ nghe nói là có phu quân.”

“A?”

Đạt Mộc Tề chuyển tầm mắt, cân nhắc nhìn Đạt Y Đồ ngồi đối diện, chẳng lẽ đại ca hiểu lầm điều gì sao?

Vào lúc này, Đạt Y Đồ đang cắt thịt cho ai đó ở trong lòng, ánh mắt lạnh lùng có hơi dịu đi như là đang chăm sóc cho . . . con vật nhỏ nào đó.

Không có biện pháp, Đạt Y Đồ ghét nhất chính là nữ nhân. Cho dù tìm nữ nhân cũng chỉ là để phát tiết, mà số lần cũng không nhiều lắm. Nên vẫn thường xuyên bị tộc nhân hoài nghi là tộc trưởng có vấn đề sinh dục.

Nhìn nàng ở trong lòng đang mút mút ngón tay, một chút thịt mỡ cuối cùng đều liếm sạch sẽ, Đạt Y Đồ mới hỏi: “Đủ rồi chứ?”

“Ừ.”Phi Nhi gật đầu “Quá ngon.”

Đạt Y Đồ cầm trà sữa bên cạnh, lại rót cho nàng một chén đầy rồi nhẹ giọng hỏi:

“Nàng là thê tử của Diêm Vương?”

“Ông ấy là Đa Duy của ta . . . Phụ vương.”

“A.” Trong đôi mắt màu lam thoáng qua một sự hứng thú khác thường

“Vì sao lại gặp được Yên Chi?”

“Ta cùng phụ vương làm khách tại Viễn Không sơn trang, nhưng ta lại bị người ta bỏ lại trong núi. Yên Chi tỷ nói bọn họ cho là ta có võ công cho nên bắt ta ăn độc gì đó.”

“Cho ta bắt mạch, có thể chứ?”

“A.”

Phi Nhi vươn tay. Ngón tay thô ráp đặt lên cổ tay trắng nõn, mày kiếm nhăn lại để cảm nhận mạch đập của nàng.

Thừa dịp hắn đang thăm mạch thì Phi Nhi thò tay kia ra muốn xé một miếng thịt bò bên cạnh.

Đạt Y Đồ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng chắn ngang tay nàng:

“Nàng đang có thương tích, không thể ăn thịt bò.”

“. . . A.” Phi Nhi rụt tay về nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Nàng liếm mùi vị thịt bò bám trên ngón tay mà nhìn đến đáng thương món thịt bò trên bàn.

Thật thèm thuồng!

Đạt Y Đồ buông tay nàng ra, đưa trà sữa cho nàng:

“Ta biết phụ vương nàng. Nàng tới trại Đạt Mỗ, ta sẽ chịu trách nhiệm, cho nên trước khi vết thương của nàng còn chưa khỏi thì cố gắng nghe lời Yên Chi và ta, hiểu không?”

Phi Nhi ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn rồi chậm rãi gật đầu:

“Kỳ thật ta đã mười sáu rồi, ngươi không cần coi ta như con nít. Đạt Nhĩ Mục cũng chỉ mới mười bảy mà.”

“Nàng cho ta cảm giác vẫn còn là cô bé chưa lớn.”

“Vậy . . . phải như thế nào mới có thể coi là đã lớn?”

Đạt Y Đồ dừng một lát, suy nghĩ một hồi rồi mỉm cười nói:

“Tại tộc Đạt Mỗ, nam nữ đến mười sáu đều phải tự mình đi vào rừng rậm phía sau trại Đạt Mỗ. Trong ba ngày thì nhóm năm người phải đánh chết một con dã thú trở về mới coi như là thông qua lễ thành nhân (lễ trưởng thành) của tộc Đạt Mỗ.”

“Dã thú?”

“Chúng ta coi loại mãnh thú ăn thịt là loại dã thú, ví dụ như gấu chó, sư tử, cọp, hoặc là báo gì gì đó.”

Thân thể nhỏ xinh bỗng dưng cứng ngắc, sắc mặt có hơi tái nhợt mà nhẹ giọng hỏi:

“Vậy . . . Nếu là đánh không lại thì sao?”

“Chỉ có một con đường chết.”

Phi Nhi lập tức nhăn mày lắc đầu : “Quá tàn nhẫn !”

“Con cái của thảo nguyên không được e ngại bất cứ nguy hiểm gì, độc lập lớn lên là con đường duy nhất.”

“. . .”

“Trẻ con tộc Đạt Mỗ phải trải qua lễ thành nhân này, cho nên mỗi một người ngồi đây đều là dũng sĩ bảo vệ cho tộc Đạt Mỗ , bao gồm cả nữ nhân nữa.”

Mắt hạnh nhìn xuống, đánh giá vóc người nhỏ xinh của mình. Nàng có thể đánh bại một con dã thú sao?

“Có lẽ trước khi nàng chữa khỏi vết thương, độc trên người ít nhất một tháng mới có thể tan đi.”

Phi Nhi ngẩng phắt đầu, nghiêm túc trả lời: “Ta muốn lớn lên!”

Trong đôi mắt màu lam thoáng qua một vẻ khen ngợi, gật đầu:

“Ta sẽ suy nghĩ việc cho nàng tham gia lễ thành nhân tiếp theo.”

Phi Nhi nghiêng đầu, tò mò hỏi:

“Vậy ngài chính là tộc trưởng ở đây? Ta nghe không hiểu lời mọi người nói, cho nên. . . Đoán.”

“Ừ,đúng vậy.”

“Tuyển phi? Nguyên phi?”

“Nàng có hứng thú?” Mày kiếm nhướn lên, có chút gian manh, tà ác nhìn nàng.

“. . . Không có! Tuyệt đối không có!” Phi Nhi trả lời rất nhanh rồi quay đầu đi “Có phụ thân là đủ rồi.”

“Đứa trẻ chưa lớn.”

“. . . Ta muốn tham gia tuyển phi!”

“Tốt!”

“. . .”

Phi Nhi rốt cuộc có cảm giác bị lừa, hắn đã nắm rõ việc mình không thích làm trẻ con. Có lẽ có phụ thân bên người là hạnh phúc, có thể tùy tiện làm nũng, không cần nghi ngờ những người khác.

Đang lúc ấy thì vải lều vén lên, một bóng người cao lớn đi vào. Hắn đảo mắt, sau khi tìm được Đạt Y Đồ thì quì một gối mà nói nghiêm túc:

“Tộc trưởng, tộc trưởng tộc Cuồng Hú cầu kiến ở bên ngoài.”

Đạt Y Đồ đang đỡ Phi Nhi liền ngồi thẳng người nhăn mày hỏi lại:

“Hắn đến để làm gì, đến bao nhiêu người?”

“Đem hơn trăm người.”

Đạt Mộc Tề để chén rượu trong tay xuống rồi nói tà ác:

“Đại ca, hắn đến để đánh nhau à?”

“Yên Chi, sang đây chăm sóc nàng ta, chúng ta đi xem.”

“Được!”

Yên Chi vội vàng đứng dậy đi tới bên người Phi Nhi để đỡ cho nàng. Ba huynh đệ Đạt Y Đồ đi ra khỏi lều vải. Tô Đan cầm lấy thanh loan đao màu đỏ theo sát ở phía sau.

Phi Nhi nhìn thấy Yên Chi có vẻ sốt ruột, hình như có đại sự phát sinh nên vội vàng vỗ vỗ bả vai của nàng:

“Yên Chi tỷ, chúng ta cũng đi xem một lúc đi.”

“. . . Được!” Yên Chi gật đầu, ôm lấy nàng đuổi theo bọn họ.

. . .

Bên ngoài trại Đạt Mỗ đang tụ tập đông đảo người dân của trại Đạt Mỗ. Bên ngoài cửa trại có một đám người ăn mặc trang phục dị tộc đang như hung thần ác sát nhìn chăm chú vào ba huynh đệ Đạt Y Đồ .

Dẫn đầu chính là một nam nhân cao lớn so với Đạt Y Đồ không sai biệt lắm. Bên người hắn còn đứng một nữ nhân xinh đẹp đang cân nhắc nhìn bọn họ.

Thiết Hú kiêu ngạo vênh vênh tự đắc, tức giận cao giọng hỏi:

“Đạt Y Đồ, vì sao không cho muội muội của ta tham gia tuyển phi.”

Đạt Y Đồ không nói gì, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm vào Thiết Hú như là đang suy nghĩ, cũng có vẻ như Thiết Hú không đủ tư cách để hắn đáp lời, nên cứ lấy im lặng mà chống đở.

Đạt Mộc Tề hừ lạnh một câu, ánh mắt thoáng qua. Hắn không hề nể tình mà trực tiếp trả lời:

“Tình nhân của muội muội nhà ngươi phỏng đoán còn đông hơn so với số người của trại Đạt Mỗ.”

“Ngươi!”Đôi mắt phẫn nộ, trợn mắt nhìn Đạt Mộc Tề.

“Muốn làm Nguyên Vương phi, đợi kiếp sau đi.”

“Đạt Mộc Tề, nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện!” Thiết Hú đẩy mạnh Đạt Mộc Tề ra, người của hai bên hết sức căng thẳng, sát khí lan tràn.

Yên Chi cùng Phi Nhi đứng ở xa xa, nhìn thấy phía trước giống như sắp khai chiến thì Yên Chi vội vàng nói với thiếu niên bên cạnh:

“Tạp Kỳ, bảo vệ tốt Phi Nhi, ta đi hỗ trợ.”

“Được!” Tạp Kỳ vừa mới ôm lấy Phi Nhi thì từ phía trước liền vọng đến tiếng binh khí va chạm.

“Đồ mọi rợ chết tiệt!” Yên Chi khẽ niệm chú một câu, tay phải vươn ra thì từ lòng bàn tay bỗng dưng xuất hiện một ngọn lửa đỏ, là một thanh kiếm đỏ rực như lửa.Trên thân kiếm Hồng Long cuộn vòng, chuôi kiếm có một viên mã não màu đỏ đang lóe ra ánh hào quang đỏ khát máu.

Phi Nhi nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt chuyển qua gương mặt Yên Chi, không chỉ khuôn mặt đẹp nhuốm màu đỏ, mà ngay cả toàn thân đều như được tắm trong một ráng mây màu đỏ.

“Xích Long Yên Chi kiếm?”

Tạp Kỳ quay ngoắt đầu lại, kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi đã thấy Yên Chi kiếm?”

“Nghe nói qua mà thôi.”

“Ha hả. . . Ta còn tưởng rằng ở bên ngoài Yên Chi tỷ lại gây chuyện .”

“. . .” Phi Nhi quay đầu trở lại, nhìn kỹ hình bóng màu đỏ kia. Thì ra người mà Đa Duy một mực đi tìm lại ở chỗ này.

Vậy Yên Chi tỷ có thể nghe theo mệnh lệnh nữ đế để trở về Xích Huyết tộc, trở thành thủ hạ của bà ta không?

Thật lo lắng cho Yên Chi tỷ sẽ bị nữ đế khống chế. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.