Tiểu Thư, Ăn Xong Xin Thanh Toán

Chương 14




Trong suối nước nóng, nữ nhân nào đó đang cười “khanh khách” không ngừng, thỉnh thoảng lại nhất cánh tay, làm cho bọt nước quay chung quanh bắn tung tóe, nhìn sương trắng nhẹ bay mà chơi đùa bất kể trời đất. Nam nhân nào đó lại từ đầu đến chân đỏ như tôm luộc, giống như bị phun thuốc nhuộm màu đỏ lên, ánh mắt không dám liếc loạn mà chỉ phối hợp té nước.

Mặc dù những chỗ trọng yếu vẫn được vài mảnh vải nhỏ đến đáng thương che khuất, nhưng thân thể mê người của Phi Nhi vẫn làm cho người khác mặt đỏ tới mang tai, nóng rực vô cùng.

Hơn nữa nụ cười nàng quá ngây thơ, động tác lại vô cùng đáng yêu nên cho dù biết rõ là nhìn chằm chằm một thiếu nữ là không hợp với đạo đức, nhưng Yến Nhi có lẽ không tự chủ được nên cứ quay mặt về hướng nàng.

Phi Nhi từ đầu tới chân đều chăm chú tẩy rửa một lượt. Thoáng nhìn Yến ca ca giống như con chim cút trốn ở trong góc suối nước nóng, toàn thân còn đỏ bừng thì vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nghiêng đầu tò mò nhìn hắn:

“Yến ca ca, có phải quá nóng hay không?”

“Ách. . .” Đỗ Yến đột nhiên xoay người, mới phát hiện nàng đã đứng ở trước mặt mình thì hắn sợ đến nhảy dựng cả người lên.

Tầm mắt xẹt qua, thoáng nhìn hắn vẫn còn mặc quần dài thì Phi Nhi vội vàng vươn tay, bắt lấy thắt lưng của hắn:

“Đi tắm mà vẫn còn mặc quần thì đương nhiên nóng rồi! Cởi mau.”

“Không! Phi Nhi muội muội, không. . . Không cần cởi . . . Đừng, đừng cởi . . .” ĐỗYến sống chết kéo thắt lưng của mình lên, không cho cái tay kia kéo tuột quần xuống.

Đột nhiên, cảm giác thấy một luồng khí không tầm thường đang bốc về phía bọn họ, ĐỗYến vội vàng ôm vai Phi Nhi ép buộc hạ xuống. Hai người ngồi xổm trong suối nước nóng, chỉ để lộ đầu ra.

Giơ ngón tay lên đặt ở trên môi ý bảo nàng đừng có nói. Con ngươi đen nheo lại vừa yên lặng lắng nghe, vừa cẩn thận quan sát sự thay đổi chung quanh.

“Vù vù!”

Trong trời đêm, hai bóng dáng màu đen bay vọt tới, Đỗ Yến theo bản năng kéo Phi Nhi ra phía sau, thuận tay chụp bộ quần áo nằm ở một bên rồi cố dồn nội lực ném về hướng một người trong đó.

“Bốp!” Người kia không nghĩ tới Đỗ Yến có nội công hội thâm hậu như thế, khi tiếp nhận công kích từ bộ trang phục thì cả người nhanh chóng ngã lăn ra đất.

Một người khác không để ý đến đồng bọn, trực tiếp vung đao nhằm hướng Đỗ Yến chém tới.

Đỗ Yến đẩy Phi Nhi ra, hai người lấy đại đao công kích, thân hình dong dỏng cao nhảy bật lên cuốn lấy người áo đen.

Hai tay Phi Nhi xuất ra một bông Chưởng Thủ, miệng thì lẩm nhẩm:

“Đại khí trong Thủy Tinh Linh, xin tụ tập đến bên cạnh ta, lấy ý chí của Thủy Tinh Linh Công Chúa, nghe lệnh đi . . . Ách. . .”

Thần chú còn chưa niệm xong thì một thanh đao chém xuống, bóng người nhỏ xinh té xỉu trong tay kẻ địch. Bóng đen khiêng Phi Nhi lập tức rút lui từ phía sau suối nước nóng, Đỗ Yến đang hỗn chiến hoàn toàn không hề hay biết. . .

Bên này, hai nam nhân ngồi ở vườn hoa thưởng trà đang đàm đạo bất kể trời đất, một tấc đến trời mà cười nhạo khắp giang hồ. Mấy năm không gặp nhau, hai huynh đệ xác thật có rất nhiều điều để nói, rất nhiều tâm sự muốn chia xẻ.

“Đảo mắt một cái đã năm năm, hiền đệ, đệ cũng nên lập phi đi?”

“Vương phi?” Trong đầu liền xẹt qua một bóng dáng đáng yêu thì bạc môi không khỏi gợi lên một nụ cười hạnh phúc.

Đột nhiên, từ trên đỉnh lầu hóng gió nhảy xuống một bóng người toàn thân ướt đẫm,đúng là Đỗ Yến nửa thân trên vẫn để trần đang tới trước mặt Diêm Vô Xá cùng Đỗ Ngũ Nguyệt sốt ruột nói: “Diêm thúc thúc, không thấy Phi Nhi!”

“Cái gì!” Hai nam nhân vụt đứng lên, Diêm Vô Xá càng sợ hãi mở to hai mắt, lông mày dần dần nhăn lại nhưng tức thời cũng không có biện pháp.

Đỗ Ngũ Nguyệt vội vàng đi tới bên người con trai mà hỏi nghiêm túc: “Xảy ra chuyện gì?”

Đỗ Yến đem chuyện đã qua nói lại một lần, rồi nhìn Diêm Vô Xá: “Diêm thúc thúc, cháu không trông nom Phi Nhi được tốt, thật xin lỗi.”

Đỗ Ngũ Nguyệt bình tĩnh hạ lệnh: “Trước hết con gọi kêu đám bảo vệ hỗ trợ đi tìm, hẳn là còn kịp. Tìm được dấu vết nào thì mau mau hồi báo.”

“Vâng!”

Đỗ Yến thi triển khinh công, trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Đỗ Ngũ Nguyệt xoay người lại, trầm giọng nói với Diêm Vô Xá: “Đệ không cảm thấy chuyện này có vấn đề sao?”

“Hử?” Diêm Vô Xá đã nghĩ tới chỗ nghi ngờ trong đó.

“Sao chúng ta không tới tìm nữ đế?”

“Ha ha. . . Chính là có ý đó!”

Hai nam nhân đồng thời thi triển khinh công, không đến nửa khắc đã nhằm thẳng hướng phòng của nữ đế Tuyệt Lãnh Hương.

Mới vừa đi đến ngoài cửa, Diêm Vô Xá định gõ cửa thì thấy từ bên trong vọng ra tiếng thở dồn dập, còn có tiếng nữ nhân khẽ rên rỉ làm cho người ta nghĩ đến tiếng giường kẽo kẹt.

Hai người nhướng mày, thực sự không biết nên tiến vào hay không.

Chuyện này quan hệ đến Phi Nhi, chẳng biết nàng đang ở nơi nào nên Diêm Vô Xá chỉ suy nghĩ một lát liền đẩy cửa mà vào. Đỗ Ngũ Nguyệt không đi theo phía sau hắn mà đứng ở ngoài cửa xem xét động tĩnh.

Khi bóng người cao lớn xuất hiện ở bên giường, hai thân thể trên giường lập tức đình chỉ động tác. Tuyệt Lãnh Hương nheo mắt lại nhìn hắn.

“Nói không chừng Diêm Vương cũng muốn cùng nhau tìm – vui?”

Diêm Vô Xá mặt không chút thay đổi, liếc mắt nhìn nam nhân dưới thân nàng thì nhận ra hắn là một trong ba ám vệ. Diêm Vô Xá thu mắt lại rồi trực tiếp hỏi:

“Phi Nhi đâu?”

“A? Ở chỗ Trẫm chỉ có Lăng Nhi, không có Phi Nhi.”

Diêm Vô Xá xoay người sang chỗ khác, tiếp tục hỏi: “Không thấy Phi Nhi?”

“Vậy ngươi hẳn là phải đi hỏi Đỗ Ngũ Nguyệt chứ không phải trẫm.” Tuyệt Lãnh Hương bình tĩnh đối thoại cùng hắn.

“Ngươi là kẻ đáng hoài nghi nhất.”

“Hoài nghi? Hoài nghi trẫm. . . Ách. . . Cho người bắt đi?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Ngươi là nói trẫm sợ nàng ta tranh sủng?”

“Chính ngươi trong lòng rõ ràng!”

“Nam nhân. . . Trẫm vẫn còn thiếu sao? Buồn cười. . .”

“Ngươi!”

“Nếu không có chuyện khác, phải chăng Diêm Vương sẽ rời đi? Hoặc là suy nghĩ đến gia nhập cùng chúng ta?”

“Bệ hạ từ từ hưởng thụ đi.” Diêm Vô Xá bỏ lại một câu rồi lạnh lùng đi về phía cửa phòng.

Diêm Vô Xá vừa rời đi, Tuyệt Lãnh Hương vội vàng đè lên Lăng Nhi nói nhỏ: “Bảo Diệc Nhi vứt nữ nhân kia ở lại trong núi đi, hủy thi diệt tích!”

Nữ nhân này ở lại bên người Diêm Vô Xá một ngày thì nàng không thể nắm được Diêm Vô Xá ngày đó, không cách nào có được nam nhân này.

“Vâng, bệ hạ!”

Lúc Lăng Nhi muốn đứng lên thì bàn tay mềm mại lại ngăn cản hắn, Tuyệt Lãnh Hương thản nhiên cười một tiếng nói với hắn:

“Chờ bọn họ đi hẳn đã, vả lại . . . Chúng ta vẫn chưa xong việc mà.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

“Ha ha. . . Thực là ngoan. . .”

. . .

Khi Diêm Vô Xá ra khỏi phòng, Đỗ Ngũ Nguyệt cùng Đỗ Yến lập tức gặp ngay. Diêm Vô Xá vội vàng bắt lấy tay Đỗ Yến mà hỏi: “Có tin tức của Phi Nhi sao?”

“Toàn bộ cao thủ bên trong sơn trang đều đã tung ra, tạm thời không thu được bất cứ tin tức gì.”

“Đáng chết!” Diêm Vô Xá xiết chặt nắm tay, đau lòng nghiến răng nghiến lợi

“Phi Nhi hoàn toàn chưa quen thuộc đối với Minh quốc, chỉ sợ nàng sẽ bị thương.”

Đỗ Yến vừa nghe, trong lòng càng thêm áy náy. Chuyện Phi Nhi mất tích thì hắn phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Cho dù bắt hắn dùng mệnh để đổi lấy an toàn cho Phi Nhi thì hắn cũng sẽ không có chút xíu chần chờ.

Đỗ Ngũ Nguyệt vỗ vỗ bả vai hắn mà an ủi: “Yên tâm đi, không có việc gì. Qua tối nay nếu vẫn còn không có tin tức, ngày mai đại ca sẽ phát ra tin tức thì chẳng phải cả giang hồ sẽ kéo tới đây, cũng phải tìm Phi Nhi trở về.”

“Vâng!”

Thủy Tinh Giáp ở ống tay áo đột nhiên rơi xuống, Diêm Vô Xá nhanh nhẹn đón được rồi nắm thật chặt ở trong tay, trong lòng cầu khẩn: Phi Nhi, con đừng có việc gì . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.