Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 36: 36: Tâm Tư Của Uyển Phi




Khỏi phải nói, khi biết được Trọng Lâm sở hữu trí nhớ siêu phàm như vậy Dương Khoa đã mừng rỡ vô cùng.

Cứ việc ghi nhớ thông số cụ thể thuộc mảng lối chơi là một trong những yêu cầu công việc cơ bản đối với một nhà chế tác trò chơi, thế nhưng điều đó cũng còn tuỳ thuộc vào việc trò chơi đang được nhắc tới là trò chơi nào nữa. Đối với một trò chơi chiến thuật phức tạp như “Age of Empires” thì nhà chế tác trò chơi không cần phải thuộc nằm lòng tất cả mọi thứ, chỉ cần nắm được nội dung cốt lõi để xây dựng lối chơi là được rồi. Còn lại chi tiết cụ thể như nào thì cứ lưu một bản trên giấy hay trên máy tuỳ thích, khi nào cần nhớ lại thì mở ra mà tra cứu, cách làm việc thông thường nó sẽ là như vậy.

Ấy thế mà Trọng Lâm lại “siêu” hơn hẳn những người khác, khi bản thân có thể viện dẫn chính xác số liệu cụ thể mỗi khi được hỏi đến mà không cần sự trợ giúp của các phương tiện lưu trữ. Đáng sợ hơn là chỉ từ đống chữ nghĩa vô hồn trên giấy anh có thể xây dựng nên cảnh tượng trò chơi vận hành ra sao ở trong đầu, với minh chứng rõ ràng nhất là tự tin khẳng định với Dương Khoa rằng Paladin chẳng coi Longbowman vào đâu trong các cuộc giao tranh, khi mà đơn vị kỵ sĩ cấp cuối này sở hữu tốc độ di chuyển nhanh, lượng máu dồi dào và sức phòng thủ cứng cỏi trước những đòn tấn công viễn trình của cung thủ.

Người như vậy không phải là thiên tài thì ai mới là thiên tài? Chàng thanh niên béo tròn hiền lành nhút nhát năm nào giờ đã hội tụ đủ các yếu tố cần thiết để làm đầu tàu dẫn dắt mọi người trong việc xây dựng lối chơi hạch tâm và thiết kế nên những màn chơi chiến dịch thú vị trong “Age of Empires” rồi. Biến hoá nghiêng trời lệch đất như vậy Dương Khoa không mừng mới là lạ.

Hiện tại hắn đã có thể yên tâm giao phó công tác thiết lập số liệu cho các đơn vị lẫn công trình trong trò chơi cho Trọng Lâm đảm đương, không cần phải lo theo sau đội ngũ từng bước để chỉnh đi sửa lại mọi thứ cho đúng với ý mình như những trò chơi trước nữa. Với bộ bản thảo dày cộp đầy đủ mọi nội dung chi tiết về “Age of Empires” đã đưa, Dương Khoa tin tưởng anh sẽ thay mình làm tốt việc đó, đến lúc thành phẩm ra lò hắn chỉ cần soát lỗi một lượt cuối cùng thôi là xong.

Đó là đứng trên góc độ của công ty để nhìn nhận về tài lẻ mà Trọng Lâm vừa bộc lộ. Về phần cá nhân Dương Khoa thì hắn cũng rất thích việc người anh hiền lành nhút nhát học thuộc lòng tất cả mọi thông số liên quan đến trò chơi dù bản thân không yêu cầu, vì đơn giản là nhờ đó mà hiện tại hắn đã có được một người để cùng trao đổi về trò chơi chiến thuật thời gian thực một thưở lừng lẫy này.

“12 con Paladin công giáp đầy đủ và thêm 20% máu đến từ thế mạnh chủng tộc Pháp, mỗi lần xồ lên chém một tốp khoảng 8 – 10 con Longbowman công giáp đầy đủ? Nếu vậy thì sau mỗi pha giao tranh cả đám sẽ bị mất khoảng từ 5 đến 10% máu, thôi thì cũng... có vẻ được. Em nghĩ vậy. Chỉ cần đừng có thí đám Paladin bằng cách cho chúng lên đánh mấy con Halberdier thì người chơi sẽ còn lại già nửa lực lượng ban đầu để bem nhau với phe Burgundy.” Vừa lẩm nhẩm tính toán vừa quan sát tấm bảng trước mặt, cuối cùng Dương Khoa gật đầu công nhận những điều Trọng Lâm vừa nói là đúng. Nội dung chiến dịch vây hãm Paris đã được hắn thay đổi khá nhiều so với nguyên gốc, với quân đội của người chơi vừa đông vừa mạnh lên trông thấy trong khi lực lượng phe địch vẫn y nguyên như cũ. Cho nên không cần phải lo lắng thái quá trước sự hiện diện của đội quân cung thủ có tầm bắn xa nhất “Age of Empires” – Longbowman làm gì, nếu không thể khéo léo điều pháo thủ Bombard Cannon bắn nhau tay đôi với chúng được thì có thể cho kỵ sĩ xung phong càn lướt. Tóm lại là có rất nhiều biện pháp đối phó chứ không còn gò bó như khi xưa.

“Với cả đánh nhau với Burgundy thì không cần thiết phải dùng đến Paladin đâu Khoa. Người chơi có cả một đội quân Halberdier đông đúc cơ mà, đơn vị quân khắc chế cứng kỵ binh vậy rồi thì cứ mang ra đánh cho nhàn. Chưa kể quân Burgundy còn được thiết lập để ưu tiên đánh phá Compiègne nữa, người chơi chỉ cần đưa nông dân về đến điểm tập kết là kết thúc chiến dịch rồi chứ không cần phải để tâm giao tranh với chúng làm chi.”

“Đúng đấy, dù sao thì bối cảnh màn chơi chiến dịch này vẫn lấy né giao tranh làm chủ đạo. À thế còn lực lượng phe Burgundy thế nào anh Lâm?”

“Hai cánh trái phải đứng tại bên ngoài Compiègne, mỗi cánh có ba Paladin, 10 Champion, một cái đục tường Siege Ram và hai máy bắn đá Onager. Bất quá xét theo lộ tuyến hành quân của người chơi thì khả năng đụng độ cánh quân bên phải là cực thấp, cho nên cánh quân bên đó có thể bỏ qua không tính đến. Trừ phi người chơi không muốn hoàn thành nhiệm vụ mà muốn đâm đầu tự sát.”

“Rất hợp lý. Nếu lợi dụng tốt sự phế vật của trí tuệ nhân tạo có khi người chơi còn có cửa chiến thắng phe Burgundy cũng chưa biết chừng.” Có được bức tranh toàn cảnh về tương quan lực lượng các bên trong đầu, Dương Khoa gật gù vài cái rồi lên tiếng ngợi khen: “Anh Lâm thiết kế màn chơi tốt lắm, lực lượng các bên như vậy là gần ngang bằng nhau rồi đấy. Chỉ còn mỗi số lượng quân Longbowman phe Anh Quốc là em vẫn còn hơi lăn tăn một tý thôi.”

“Nếu mà Khoa vẫn còn lăn tăn thì hay là thế này đi: mỗi tốp Longbowman canh gác trong thành anh sẽ cắt đi bớt một con, số lượng quân bị cắt anh sẽ chuyển chúng lên khu vực trại lính ở góc thành phía Bắc.” Vừa nói Trọng Lâm vừa lấy thêm một lá cờ bên khay đồ cắm lên tấm bảng: “Khu vực trại lính này là khu vực chắn ngang cửa thành và người chơi sẽ buộc phải tiêu diệt chúng nếu muốn đi ra ngoại ô bằng đường này. Tuy nhiên trong trường hợp người chơi chọn đục tường để đi ra ngoài, vậy thì hoàn toàn có thể bỏ qua chúng không cần phải đánh. Như thế sẽ tiết kiệm được binh lực.”

“… Chờ chút, anh đã nói vậy thì em có ý tưởng này hay hơn.” Dương Khoa cũng lấy tay chỉ trỏ một đoạn tường thành nằm ngay sát con đường vòng từ cửa thành Bắc dẫn đến khu vực ngoại ô phía Đông: “Giả dụ trong trường hợp người chơi chày cối đục đoạn tường thành này để đi tới Compiègne, vậy thì theo anh ta có thể thiết lập cho binh lính ở trại lính phía Bắc phát hiện ra và đuổi theo được không? Kiểu không cho nó thoát ấy.”

“... Quá được!” Trọng Lâm bỗng dưng vỗ tay đánh đét một cái, sau đó anh vội vàng lấy một chiếc bút dạ vạch thêm mấy đường chú thích hướng đi mới: “Đây sẽ là bài toán khó dành cho những kẻ thích đi đường tắt: quân trong thành truy đuổi. Ngoài ra lớp cây cối ngoài thành anh sẽ thiết kế chúng dày thêm một chút, muốn dùng Trebuchet để phá cây đi đường tắt thì sẽ phải tốn thêm kha khá thời gian. Còn nếu đến lúc đó không còn cái Trebuchet nào nữa thì... thôi tự cầu Chúa!”

“Với cả hàng cây dày đặc sẽ che được khoảng trống nằm phía sau nó khỏi một số đơn vị quân sở hữu tầm nhìn rộng của người chơi. Anh nhớ để ý chi tiết này giúp em, đường tắt phải giấu kín đi thì nó mới đem lại cảm giác ưu việt đến người khám phá ra.” Nhắc nhở xong, Dương Khoa đứng lùi lại một bước chiêm ngưỡng tấm bảng vừa được Trọng Lâm điểm tô rực rỡ thêm mấy phần. Thế rồi trong lòng hắn bất chợt dâng lên tâm tư thèm thuồng.

Mẹ nó, lâu quá không chơi “Đế chế 2” rồi. Thành ra bây giờ chỉ đứng nhìn tấm bản đồ chiến dịch phác thảo trước mặt thôi cũng thấy ngứa ngáy ruột gan. Không biết đến bao giờ đội ngũ nhân viên Ninja Studio mới làm ra được thành phẩm để mà chơi đùa cho thỏa nỗi nhớ nữa.

“... Hay là trước mắt thử ôn luyện lại “bài vở” trên tấm bảng này nhỉ? Chiến dịch vây hãm Paris này thì mình quen thuộc quá rồi, ngày xưa phải chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu lần mới vượt qua được mà.” Một ý nghĩ lóe lên trong óc Dương Khoa, thế rồi ngay lập tức hắn quay sang Trọng Lâm lên tiếng rủ rê:

“Này anh Lâm, hay là hai anh em mình thử đánh trận đi.”

“Đánh trận? Là sao?”

“Chơi đánh trận ngay trên tấm bảng này nè. Em điều khiển quân Pháp, anh điều khiển quân Anh Quốc và Burgundy. Thử xem với lực lượng các bên như vậy chiến dịch nó sẽ diễn ra như thế nào.”

“À à, kiểu điều binh khiển tướng trên sa bàn giống mấy bộ phim truyền hình ấy hả? Nếu thế thì thông số các thứ tính làm sao?”

“Đại khái thôi cũng được, không cần phải chính xác tuyệt đối. Anh em mình cũng nắm vững số liệu hết cả rồi nên không sợ không nhớ.... Cơ mà em chỉ lo chơi xong rồi không xếp lại được như cũ thôi.”

“Cái đó thì không thành vấn đề, mọi thứ có trong đây hết rồi.” Nghe thấy vậy Trọng Lâm bèn đưa ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, bộ dạng trông y hệt Dương Khoa mỗi lúc hắn cam đoan bản thân đã có ý tưởng tuyệt vời nào đó với mấy anh em: “Khoa cứ việc phá phách thoải mái, anh sẽ bày lại sau.”

“Phá phách gì chứ, gọi là chơi thử xem chiến dịch có diễn ra đúng theo “sách vở” không nhé. Nào, ta quẩy luôn đi cho tiết kiệm thời gian.... Trước hết, em sẽ di chuyển quân đội công kích Paris từ phía Tây chứ không công kích từ hướng Nam. Ở phía này tuy thành chòi nhiều song quân lại ít, do đó áp lực phá cổng thành sẽ nhỏ hơn đôi chút.” Dứt lời Dương Khoa đưa tay đẩy mấy cục nam châm tròn màu xanh dương lên phía Tây Nam bản đồ.

“Chủ nghĩa cầu toàn. Hay lắm, vậy thì anh có một sự ngạc nhiên dành cho Khoa nè.” Trọng Lâm làm ra phản ứng rất nhanh, hai viên nam châm màu đỏ cùng một lá cờ được anh đẩy từ trong thành đi ra phía ngoài, ý đồ chặn đánh đội quân của Dương Khoa.

...

Phần còn lại của buổi làm việc ngày hôm đó, Dương Khoa cùng Trọng Lâm cứ thế sát phạt nhau bên tấm bảng thiết kế trận địa đầy màu sắc. Theo thời gian trôi đi từng lá cờ, cục nam châm và vật thể thi nhau bị hai người gỡ xuống, trong khi những đường bút biểu thị lộ trình hành quân thì ngày càng trở nên dày đặc. Cuối cùng, cuộc chơi giữa hai người kết thúc với kết quả nữ anh hùng Jeanne d’Arc do Dương Khoa điều khiển dẫn dắt thành công những người nông dân thủ đô Paris về đến điểm tập kết. Đương nhiên, quân đội đi theo cũng chỉ còn sót lại vài đơn vị “tàn tật” trong khi cánh quân Burgundy phía bên phải vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng không sao hết, chỉ cần chơi đến đây là người chơi sẽ chiến thắng, vì nhiệm vụ không yêu cầu người chơi phải đánh bại hết thảy quân địch mà chỉ yêu cầu đưa nông dân đến điểm tập kết là qua màn. Ngắm nhìn tàn cuộc trên tấm bảng, Dương Khoa thỏa mãn gật đầu sau đó không quên động viên Trọng Lâm tiếp tục giữ vững phong độ làm việc ấn tượng trong tương lai trước khi cho bộ môn giải tán về nhà nghỉ ngơi. Bản thân hắn cũng kéo cô bạn gái đáng yêu đi đánh chén một bữa bên ngoài, coi như chiều chuộng nịnh nọt cô nàng sau vụ nhậu nhẹt bê tha hôm sinh nhật rồi mới quay trở lại Ninja Studio tiếp tục hoàn thành nốt nhiệm vụ mở khóa trò chơi còn dang dở.

Sở dĩ gấp gáp như vậy cũng là bởi “GunBound” đã được mở khóa lẫn nâng cấp bước đầu xong hết cả rồi, chỉ chờ đi vào giai đoạn ngầm chế tác luôn thôi mà “Slay the Spire” thì vẫn chưa thấy có dấu hiệu chạm trán trùm cuối. Ngỡ rằng còn phải mất thêm khá nhiều thời gian nữa mới có thể mở khóa được trò chơi thẻ bài độc đáo này, thế là Dương Khoa hắn không chút do dự xếp mức độ ưu tiên của công việc nêu trên lên cao nhất. Hắn quyết chí từ bây giờ trở đi bao nhiêu thời gian rảnh rỗi hắn sẽ đổ hết vào hành trình chinh chiến của “The Ironclad”, cho đến khi nào lại nhìn thấy dòng chữ “Mở khóa thành công” trên màn hình Btop mới thôi.

Nửa đêm.

“Mở khóa thành công.”

“... WTF? Vậy là xong? Cả trò chơi có mỗi ba bản đồ thôi hả?” Chứng kiến nhân vật của mình sau khi hạ gục con trùm thời gian khó nhằn của tấm bản đồ thứ ba, theo thường lệ Dương Khoa xoa tay ra chiều phấn khích rồi nhấn nút tiếp tục cuộc hành trình hiện lên trên màn hình. Những tưởng tấm bản đồ tiếp theo sẽ hiện ra, thế nhưng hắn đã phải bất ngờ khi trông thấy một trái tim đang đập một cách mãnh liệt bất chợt xuất hiện cản đường nhân vật chiến binh.

Theo từng cái nhấn chuột, nhân vật chiến binh của Dương Khoa vung kiếm chém loạn xạ vào trái tim nhưng chẳng ăn thua gì, trái tim vẫn cứ đập một cách bình thường. Thế rồi nhân vật chiến binh bỗng dưng ngã lăn ra, màn hình tối dần và dòng chữ biểu thị hoàn thành nhiệm vụ mở khóa “Slay the Spire” hiện lên chính giữa, đồng nghĩa với việc những gì hắn vừa chứng kiến chính là cái kết bình thường của toàn bộ trò chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.