Tiểu Thiên Thần Của Thủ Lĩnh Hắc Bang

Chương 9




Chương 18:

  

  Dự định rời khỏi Hoa Thành.

Rèm cửa sổ bằng lụa màu xanh biếc, cơn gió se se lạnh thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của những nụ hồng mai chưa hé nở và sương sớm vào trong phòng tạo nên hương vị phóng khoáng, tự do.

Lam Tuyết theo thói quen vùi đầu vào lòng ngực người bên cạnh, khẽ cọ cọ vài cái. Nhưng sau đó lại phát hiện có gì đó không đúng. Nàng mơ hồ hé mắt, chống đỡ thân mình ngồi dậy, dùng tay chọc chọc vào má Bạch Dạ.

"Tiểu Bạch?"-Quái thai chưa kìa. Mọi ngày hắn đều dậy rất sớm nhưng sao hôm nay đã đến giờ này rồi mà còn ngủ.

"Tiểu Bạch! Dậy đi!"-Hơi dùng sức vỗ má để gọi hắn dậy. Nàng thấy càng lúc càng kì lạ. Nhiệt độ của hắn không ấm áp như mọi ngày, hơn nữa mùi hương bẩm sinh kia trở nên rất nhạt. Sao lại như vậy chứ?

Bổng nhiên mày liễu nhíu chặt, hai hàm răng nghiến lại phát ra âm thanh 'trèo trẹo'. Sắc mặt nàng trở nên vô cùng khó coi.-"Cái này là... hình nhân của hắn?"

Nâng cao tay lên rồi hạ tay xuống. Nàng giáng xuống mặt Bạch Dạ một cái tát không chút lưu tình. Mẹ nó! Tên yêu nghiệt kia cư nhiên để hình nhân này cho nàng ôm ngủ, tuy nó có hình dáng giống hệt Bạch Dạ nhưng không biết nói không biết đi... y như xác chết. Như vậy chẳng khác nào cả đêm qua nàng ôm xác chết ngủ sao? Hắn xem nàng là kẻ 'luyến thi phích' (yêu xác chết) sao?

"Hừ! Dám để ta ngủ cùng cái 'thi thể' này, đợi đến tối nay ta sẽ chỉnh chết ngươi!"-Đứng phắt dậy trên giường, nàng trực tiếp sút một cú thật mạnh nhắm ngay bụng 'thi thể' kia. Đem nó đá văng vào cửa phát ra tiếng 'rầm' sau đó 'phịch' một cái nằm dài trên mặt đất rồi từ từ biến mất. Thật không chút 'thương hoa tiếc ngọc' chút nào a.

----------------

Ở bên kia, Bạch Dạ đang cùng Minh Tịnh thì tự nhiên đem trà trong miệng 'phốc' phun ra sạch, bên má trái có chút ê ẩm. Một cơn đau nhói khác từ bụng truyền đến, phần lưng cũng có cảm giác tương tự.

"Khụ... khụ... Xin lỗi. Ta bị sặc!"-Hắn hướng Minh Tịnh ngượng ngùng nói. Tay âm thầm xoa xoa phần bụng, xem ra vật nhỏ rất 'chiếu cố' hình nhân của hắn a. Tuy chỉ là một hình nhân nhưng cũng do hắn dùng linh lực của mình tạo ra, ít nhiều gì cũng sẽ có chút ảnh hưởng của nó. Dùng sức như vậy hẳn là đang rất tức giận đi, nhưng cũng may nàng chỉ đá vào bụng. Nếu di chuyển xuống dưới một chút chẳng phải.... Nghĩ đến đây hắn không dám nghĩ tiếp nữa.

"Không sao, ngươi không khỏe sao?"-Minh Tịnh quan tâm hỏi.

"Không sao!"-Bạch Dạ nhàn nhạt nở một nụ cười. Hắn thật sự không sao nhưng hình nhân kia thì có a. Sau đó hắn nâng mắt nhìn Minh Tịnh.-"Minh Tịnh, bọn ta dự định rời khỏi Hoa Thành."

"Rời khỏi sao?"-Chén trà trên tay Minh Tịnh run lên. Bạch Dạ rời khỏi đây vậy hắn còn có cơ hội gặp lại Bạch Dạ không?

"Phải! Làm phiền ngươi lâu như vậy ta thấy rất ngại."

"Ta và ngươi là bằng hữu sao lại nói làm phiền được. Nhưng ngươi có thể hay không.... ở lại thêm mấy ngày? Nếu không cũng không sao."-Ta chỉ mong được bầu bạn cùng ngươi, nhìn thấy ngươi, nghe giọng ngươi... lâu hơn một chút. Minh Tịnh mạo muội đưa ra yêu cầu.

"Chuyện này.... Ân! Nếu ngươi đã nói vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh."-Bạch Dạ thoáng qua tia nghiền ngẫm rồi đồng ý. Dù sao chuyện Xích Liên cần giải quyết không chỉ ngày một ngày hai là xong. Ở lại đây vài ngày cũng không ảnh hưởng gì.

"Tốt, tốt quá!"-Minh Tịnh vui vẻ cười, tuấn nhan nhu hòa ấm áp. Chỉ có điều trong tâm hắn ảo não không thôi. Trên đời này có bữa tiệc nào không tàn chứ, vấn đề là sớm hay muộn.

---------------

Lam Tuyết vận một bộ bạch y thêu tường vân bằng chỉ lam, bên ngoài mặc một chiếc áo lụa mỏng, bên hông đeo ngọc bội hồ điệp bạch sắc trong suốt. Một nửa tóc đen buộc hơi lỏng ở phía sau bằng sợi dây màu lam có tua tua ở cuối, phần còn lại tùy ý xỏa tung ra mượt mà chảy xuôi theo tấm lưng. Năm ngón tay thon dài nắm giữ một ngọc phiến tinh xảo. Nàng vừa mở cửa thì thấy Phong Nhi đang đứng ở bên ngoài đang muốn gỏ cửa. 

"Phong Nhi?"-Nàng khẽ gọi.

"Lam Tuyết ca ca! Sáng hảo!"-Phong Nhi nhìn nàng nhẹ giọng chào. Gương mặt đáng yêu trẻ con ảm đạm không thôi.

"Tâm trạng không tốt sao? Có chuyện gì cứ nói ra a!"-Nhìn Phong Nhi như vậy nàng rất đau lòng, đứa trẻ khả ái, ngây thơ như vậy cũng không tránh khỏi lưới tình.

Nghe nàng nói vậy, khóe mắt Phong Nhi đỏ lên, nước mắt đảo quanh tròng mắt như sắp chảy ra. Tay xoa xoa ngực trái, hàng mi dài cụp xuống che đi u buồn của mình.

"Phong Nhi.... chổ này của Phong Nhi thấy rất đau, rất trống rỗng."-Sau đó nhẹ mơn trớn ngọc bội đeo trên cổ.-"Hơn nữa.... trong đầu Phong Nhi luôn xuất hiện hình ảnh của người đó."

"Phong Nhi a Phong Nhi! Nếu đã vậy ngươi phải càng vui vẻ, hoạt bát, yêu đời hơn, đừng ủ rủ như vậy. Lỡ như ngươi trở nên tiều tụy, xấu xí thì người kia gặp lại làm sao nhận ra ngươi?"-Nàng lấy hai tay áp lên má Phong Nhi, dùng ngón cái kéo khóe miệng hắn ra thành một nụ cười vô cùng.... cứng nhắc.

Phong Nhi nghe nàng nói vậy gật gù cho là đúng. Lấy tay quệch miệng, vỗ vỗ hai bên mặt rồi tươi tắn cười.

"Cám ơn Lam Tuyết ca ca! Phong Nhi đã biết!"-Hì hì cười như một đứa trẻ, tâm tình của hắn cũng tốt hẳn lên.

"Rất ngoan a!"-Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Phong Nhi đáng yêu khả ái của nàng cũng đã trở về rồi.

Hai nha hoàn từ bên ngoài đi vào thấy Lam Tuyết cùng Phong Nhi thì tiến đến nhúng người hành lễ.

"Lam Tuyết công tử, Phong Nhi công tử! Thiếu chủ mời hai vị công tử đến Hồng Mai Cư dùng bửa sáng!"-Hai nàng chỉ len lén vụng trộm nhìn Lam Tuyết và Phong Nhi. Thật sự rất muốn tiến lên ôm lấy Phong Nhi công tử mà hảo hảo yêu thương, rất đáng yêu a! Nhất là đôi mắt vừa to vừa tròn kia.

"Ân! Vậy làm phiền hai cô nương dẫn đường!"-Lam Tuyết nhìn các nàng rồi cong lên nụ cười ôn hòa.-"Bạch Dạ cũng đang ở đó sao?"

"Vâng! Bạch Dạ công tử đã ở đó cùng thiếu chủ nửa canh giờ rồi!"-Nha hoàn nhẹ giọng trả lời. Trong mắt không giấu được si mê. Lam Tuyết công tử tư sắc thật sự rất hơn người, y như trích tiên vô ý lưu lạc đến đây, giọng nói lại trong trẻo, nhẹ nhàng ấm áp như một khúc nhạc làm say lòng người nghe. Chẳng trách sao Minh Nguyệt tiểu thư lại cố chấp mãi không chịu buông tay.

Nửa canh giờ? Hắn và Minh Tịnh ở đó làm gì? Chẳng lẽ..... Đột nhiên tay nàng siết chặc ngọc phiến, phần tóc mái che đi một nửa khuôn mặt làm người khác không thể nhìn ra biểu tình gì. 

Hai nha hoàn kia bị đi trước tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng. Quay đầu lại chính là nụ cười vô cùng quỷ dị của Lam Tuyết. Quan hệ của Lam Tuyết công tử và Bạch Dạ công tử ai ai trong sơn trang cũng biết. Chẳng lẽ Lam Tuyết công tử đang...... ghen?

Nhưng nếu bọn họ biết Lam Tuyết đang nghĩ gì trong đầu chắc là phun ra một ngụm máu mà chết a. Bạch Dạ cùng Minh Tịnh? Bọn họ.... ai là công ai là thụ a! [Bạch Dạ: Phốc~ *tức ói máu*]

"Lam Tuyết ca ca, nụ cười của ca ca rất.... rất...."-Phong Nhi nghiêng đầu cắn ngón tay cố tìm từ thích hợp để miêu tả.-"A! Là rất biến thái nha!"-Mặc dù hắn không hiểu 'biến thái' là gì nhưng Lam Tuyết ca ca hay dùng nó mắng Vương thúc, khi đó nụ cười của Vương thúc cũng tương tự như vậy.

"Trẻ con không nên dùng từ ngữ lung tung."-Lam Tuyết ném cho  Phong Nhi cái liếc mắt bén như dao. Dám lấy từ ngữ của nàng để mắng nàng. Hừ hừ! Rất có tiến bộ.

"Khí trời hôm nay thật ấm áp nha!"-Phong Nhi sờ sờ mũi, ngữa đầu nhìn trời thốt lên, tránh đi ánh mắt của nàng.

Hai nha hoàn mặt mũi đen sì. Hiện tại đang là mùa đông a! Trời lạnh như vậy có chút nào là ấm áp chứ?

--------------

Chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại trước một ngôi nhà tranh ở ngoại thành. Tiểu Đào xuống trước rồi đỡ tiểu thư nhà mình. Nhìn ngôi nhà kia nàng nhịn không được cắn môi.

"Tiểu thư, thật sự phải làm như vậy sao?"-Chấp niệm của tiểu thư thật sự quá lớn a.

"Đi vào thôi!"-Minh Nguyệt đã quyết tâm, dù trả giá thế nào nàng cũng không buông tay. Nói rồi nha chóng đi vào.

Bên trong là một không gian kín, cửa sổ đều được đóng lại. Nội thất bày bố khá đơn giản, trên giường một lão nhân ngồi đó không ngừng ho khan.

"Khụ... khụ khụ... Tiểu Thư... khụ khụ.... đến rồi."-Lão nhân gầy yếu, sắc mặt tái nhạt, đầu tóc bạc phơ. Tiếng nói đan xen tiếng ho vọng đến.

"Phải. Ta đã đến!"-Minh Nguyệt gật đầu, ngồi trên một cái ghế đối diện lão. Lão nhân này là nàng vô tình cứu được một tháng trước, lão nói nợ nàng một ân tình nên sẽ đáp ứng làm một điều gì cho nàng. Dù điều đó có khó khăn cũng được.

"Tiểu thư nói đi, lão sẽ trả ân tình đã thiếu cho tiểu thư."

"Ta muốn làm một người yêu ta."

"Rốt cuộc... người đó là ai mà lại khiến... khụ...khụ... tiểu thư như vậy?"-Lão lấy khăn che miệng lại, trên khăn trắng dính một mảng máu đỏ tươi.

"Là một vị khách nhân của ca ca ta, hắn rất xinh đẹp, như thiên tiên giáng trần vậy. Tên cũng rất hay. Lam Tuyết, Lam Tuyết a. Nhưng mà.... hắn lại không thích ta, hắn nói hắn thích nam nhân. Mà nam nhân đó lại là Bạch Dạ người luôn đi cùng hắn."-Minh Nguyệt câm hận mà nói, nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ một.

Bàn tay cầm khăn của lão nhân kia đột nhiên siết chặt, thân hình thoáng run rẫy.

"Được! Ta làm!"-Lão lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Minh Nguyệt, bên trong là một viên thuốc màu đỏ tươi một viên màu đen đậm.-"Lấy cái này... khụ khụ... cho hắn uống. Khi đó toàn thân hắn sẽ kiệt sức... khụ... nhớ là phải uống cùng lúc. Khụ... khụ khụ... đợi gạo nấu thành cơm rồi hắn hắn không yêu cũng phải yêu."

Minh Nguyệt vui sướng nhận lấy chiếc hộp.-"Đa tạ!"

"Đây là ân tình lão phải trả cho tiểu thư."-Lão mỉm cười nhân từ.

"Ta trở về, lão bảo trọng."-Minh Nguyệt nhanh chóng rời đi.

Nhìn cánh cửa đóng chặt nụ cười của lão biến mất thay vào đó là tia âm ngoan cùng hận ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.