Tiểu Thiên Thần Của Thủ Lĩnh Hắc Bang

Chương 14




Ta vẫn nhớ như in ngày đó, ngày mà lần đầu tiên ta gặp Xích Liên.

Hôm ấy ta đang hái thảo dược thì thấy trời kéo đầy mây đen, tiếng sấm ầm ầm hung dữ. Ta cảm thấy rất kì lạ, vừa lúc nãy trời còn rất đẹp mà. Chắc là sắp có mưa nên ta thu gôm mọi thứ lại rồi trở về.

Lúc đi giữa đường thì một tia sét 'bùm' một tiếng giáng xuống. Rồi tiếp tục cái thứ hai, thứ ba.... Cái sau lại mạnh hơn cái trước liên tục trút xuống, ra nhìn theo mấy đạo sấm sét mà hoảng hốt. Hướng nó đánh xuống là cái ao sen ở lưng chừng núi. Ta nhanh chống chạy đến đó, vì ta lo lắng 'nó' sẽ xảy ra chuyện. Khi ta đến thì sấm sét và mây đen đều biến mất, trả lại bầu trời trong xanh đầy nắng. Trước mắt ta là cả một ao sen tiêu điều xơ xát, thảm hại đến đáng thương còn 'nó' thì đã biến mất.

Ta đưa mắt tìm kiếm sắc đỏ nổi bật giữa bao đóa hoa hồng nhạt và phiếm lá xanh tàn tạ kia, nhưng không thấy, hoàn toàn không thấy. Đến khi ta nhìn thấy sắc đỏ thấp thoáng thì thẩn thờ. Đó không phải màu đỏ rực rở như lửa đỏ thiêu cháy cả đất trời của đóa hoa sen độc nhất vô nhị kia, mà là một mảng màu đỏ của máu tươi nổi bật trên nền vải lam.

Ta đến gần xem xét thì phát hiện ra một nam nhân đang nằm đó, cả người hắn toàn là vết thương, lam y trở nên rách tươm dơ bẩn. Ta lay hắn, gọi hắn. Nhưng hắn không trả lời ta, khóe môi là nụ cười nhợt nhạt, hàng mi dài khép lại hẳn.

Ta không biết phải làm như thế nào, nếu bỏ mặc hắn thì chắc chắn hắn sẽ không sống nổi. Còn nếu di chuyển hắn thì ta sợ hắn đau, hơn nữa nhà ta ở tận chân núi, đợi đưa hắn về thì hắn có thể tắt thở luôn a.

Ta cắn môi suy nghĩ, cuối cùng sực nhớ ra gần đây có một ngôi nhà tranh bỏ hoang ta thường dùng để nghỉ chân khi hái thảo dược. Ta liền xốc hắn dậy cầm hai chân hắn rồi lôi đi, nhưng đi chưa được hai bước đã cảm thấy không ổn. Nếu lôi như vậy thì lưng hắn sẽ bị mài tới nát a, sau đó ta lật người hắn lại định lôi đi thì thấy càng không ổn. Như vậy mặt hắn chẳng phải mặt hắn sẽ bị đất đá làm bị thương sao?

Cuối cùng ta quyết định cõng hắn, nhưng cả người hắn mềm oặc như bị rút xương, ta đi được một quãng thì ta làm rơi hắn đến bốn lần, lăn long lốc xuống dốc núi làm ta phải đuổi theo lượm hắn lại. Ta liền đổi cách khác, đem hắn bế như kiểu tân lang bế tân nương. Nhưng thảm kịch là ta lại bị vấp ngã, còn ngã đến tận bảy lần, may mắn chính là hắn là đệm thịt cho ta nên ta không sao [Thỏ Đào: Nhờ vậy mà Xích Liên đang bị thương nặng thăng cấp thành gần hấp hối luôn o(╯□╰)o]

Khi đến ngôi nhà tranh kia thì quần áo ta lấm lem, đầu tóc rối tung, mồ hôi nhễ nhải. Oa~ nhìn hắn gầy như vậy lại nặng đến thế nha, may mắn là ta khỏe mạnh nếu không cả hai đã không toàn thây mà đến đây.

Lại nhìn hắn nằm bẹp trên đất ta suýt hét lên. Toàn thân hắn y như dưới đất mới chui lên, rơm rạ lá cây dính đầy trên quần áo, mặt mũi phủ một lớp bùn đen thui, tóc bù xù như ổ quạ. Hắn rốt cuộc làm gì mà để bản thân thành như vậy chứ, ta thở dài. Khiêng hắn vào trong nhà, nhưng bên trong toàn là bụi, ta đành lăn hắn lại để ngoài sân. Vào trong dọn dẹp tương đối mới đưa hắn vào quăng thẳng lên giường. Ta cười hì hì nhìn thành quả của mình là hắn tiếp đất... ách... tiếp giường an toàn.

Sau đó ta lấy một bộ y phục của mình đã để ở đây phòng khi tránh mưa để thay cho hắn. Ta ra sân múc một chậu nước vào, cởi bộ đồ tàn tạ còn hơn giẻ rách lau nhà của hắn ra, lấy vải sạch thấm nước chà lau thân thể rồi giúp hắn mặc quần áo vào. Sau một hồi vật lộn ta cũng mặc xong. Nhưng phải công nhận, nếu trên người hắn không phải toàn là vết thương thì da thịt trắng trẻo mềm mại của hắn còn tốt hơn tơ lụa thượng đẳng a.

Ta đem nước dơ đi đổ rồi vào trong sắc thuốc cho hắn, hôm nay ta hái được rất nhiều thảo dược có thể trị thương, hắn đúng là may mắn. Khi ta trở ra nhìn thấy hắn nằm trên giường mà cười bò ra đất. Bởi vì ta thay y phục cho hắn mà quên lau mặt chải tóc lại giúp hắn. Nhìn rất rất rất.... buồn cười.

Ta lại múc một chậu nước khác bưng vào đặt bên cạnh giường sẳn tiện rót một chén nước uống. Ta nhìn hắn, bã vai run lên, nước ngậm trong miệng chưa kịp nuốt 'phốc' một tiếng toàn bộ phun lên mặt hắn. Ta úp mặt xuống giường cười sặc sụa, đến khi không thể cười nổi nữa mới hổn hễn lấy khăn lau mặt cho hắn.

Lớp bùn được rửa trôi hiện ra gương mặt hắn, ta hít sâu một hơi ngẩn người mà nhìn. Hắn thực sự, thực sự rất xinh đẹp. Mà không, từ 'xinh đẹp' không thể hình dung được hắn, còn hơn cả xinh đẹp.

Làn da trắng nõn như bạch ngọc, mịn màn như trứng gà vừa bóc vỏ. Khuôn mặt trái xoan tinh xảo đến mức cứ tưởng rằng nó được tỉ mỹ được khắc ra từ tay một nghệ nhân lành nghề. Ngũ quan hài hòa kết hợp với nhau đến hoàn hảo. Đôi môi đỏ mọng ướt át mê người vì bị thương mà tái nhợt khô nứt như cánh hoa đào đang héo tàn, cái mũi cao cao thanh tú, mày ngài không tô mà đậm, không vẽ mà đen. Hai hàng mi dài cong vút như cánh bướm ôm trọn lấy mí mắt, che khuất cặp mắt của hắn. Ta có thể biết đôi mắt hắn khi mở ra sẽ xinh đẹp câu hồn đến nhường nào. Đặt biệt chính là giữa tâm mi của hắn có một nốt ruồi son đỏ như máu, tô điểm cho dung mạo kia càng thêm mấy phần sắc xảo. Nếu nhìn kỉ sẽ thấy tuy hắn có sắc đẹp khiến hoa nhường nguyệt thẹn hơn cả nữ nhân, nhưng lại thiếu đi vài phần âm nhu thay vào đó là nét lãnh đạm bọc lộ ra từ xương tủy.

Nha! Người này đúng là..... BẤT NAM BẤT NỮ. Ta kết luận.@( ̄- ̄)@

------------

Đến khi hắn tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Đúng như ta đoán, mắt hắn rất đẹp. Đôi con ngươi đen huyền sáng lấp lánh như pha lê, uyển chuyển mượt mà như suối nước mùa thu. Lại chứa một tia lạnh lẽo, bất cần đời.

Ta đến đỡ hắn dậy, lấy thuốc cho hắn uống. Đó là thuốc ta sắc hôm qua, vì không muốn lãng phí ta đem hâm nóng lại a. Nếu hắn đến mười ngày sau mới tỉnh ta sẽ tiếp tục đem hâm lại đủ hai mươi lần, dù sao cũng là thuốc chửa bệnh, không làm chết người được, nếu chết chính là tại hắn xui xẻo không chịu tỉnh sớm làm chi. [Thỏ Đào: Há há! Tui bó tứ chi luôn òy *cười lăn lộn*]

"Cám ơn!"-Lời nói trọn vẹn đầu tiên hắn nói với ta. Rõ ràng là tiếng cám ơn nhưng lại lãnh đạm đến mức âm vô cùng, ta có chả thấy có xíu biết ơn nào. Hừ! Thôi kệ, người càng xinh đẹp thì đầu óc hay có vấn đề.

"Ngươi lấy thân báo đáp ta đi!"-Ta đùa cợt nói.

Hắn bị sặc một trận mới nhả ra một chữ.-"Được!"

Ta mặc kệ hắn, kiểm tra vết thương trên người hắn rồi trở về.

Hôm sau ta lại đến, nhưng do dự không đi vào. Ta ôm lấy cái hộp đựng nhân sâm mà ruột ran đau như xé, ta không muốn xa nó. Hu hu hu... đây là thứ ta để sau này làm của hồi môn khi GẢ đi a. Nhân sâm ơi nhân sâm, ta đành hi sinh ngươi vậy.

------------

Bất ngờ Xích Liên lại gọi ta, ta nâng mắt nhìn rồi đi đến bên giường hắn.

"Tại sao ngươi lại cứu ta?"-Hắn hỏi ta.

"Tại vì ngươi rất đáng thương!"-Giống như ta.

"Ngươi không sợ ta là người xấu sao?"-Hắn lại hỏi tiếp.

"Người xấu sao? Dù ngươi là người xấu ta cũng không có gì cho ngươi lừa ngươi cướp!"-Ta đáp. Nhìn hắn thế nào cũng không giống người xấu.

"Sao lại không? Ví dụ như lừa tình của ngươi, cướp sắc của ngươi!"-Hắn nói, nghiêng đầu tựa vào thành giường nhìn ta.

Ta nháy mắt mấy cái, gõ lên đầu hắn thật mạnh. Ta đoán đâu có sai, người càng xinh đẹp thì đầu óc càng có vấn đề mà. Mà hắn là điển hình nhất, cả ta và hắn đều là nam nhân thì làm sao có thể.

Bất chợt, hắn lại gọi ta. Hắn nói.-"Ta không phải con người. Ta là.... yêu tinh."

Ta không thể tin vào mắt mình, quanh hắn xuất hiện rất nhiều hoa sen lơ lững. Hắn là yêu tinh, là yêu tinh. Cả người ta run lên, cái chén cầm trên tay rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh nhỏ. Ta biết lúc đó ta sợ hãi đến mức nào, ta chạy khỏi đó trước ánh mắt chưa từng rời khỏi ta của hắn.

Yêu tinh! Hai từ đó làm ta nhớ đến cái chết của phụ mẫu ta. Lúc đó ta trốn trong bụi cây, trơ mắt nhìn phụ mẫu ta bị con Hắc Hùng tinh đó ăn sống. Máu nhượm đỏ cả một khoảng đất, ta cắn tay mình đến mức răng ghim sâu vào da thịt để không kêu lên, nước mắt trào ra như suối thấm ướt tay áo ta. Khi đó ta chỉ mới sáu tuổi, chứng kiến những hình ảnh đó kích thích ta rất nhiều. Ta nhặt con dao phụ thân dùng để phòng thân khi gặp thú dữ rồi men theo mùi máu đi đến nơi hắn ở. Trên người phụ thân ta có một cây hắc thảo cực kì độc, một khi ăn vào sẽ khiến máu biến thành màu đen, cơ thể tê liệt không thể cử động rồi từ từ thối rữa cho đến chết. Mà lúc Hắc Hùng tinh giết phụ thân ta đã ăn phải, hắn có yêu tinh thì cũng từ một con thú biến thành nên hắc thảo sẽ có tác dụng. Báo thù, báo thù, báo thù.... trong đầu ta văng vẵng tiếng nói đó. Khi ta đến gần một hang động thì thấy một bóng người đi ra từ đó. Hắn như một ác ma bước ra từ điạ ngục, toàn thân tỏa ra âm khí của chết chóc. Quần áo của hắn dính đầy máu đen, trên mặt, trên tóc cũng có. Hắn vức bỏ áo ngoài dơ bẩn rồi bỏ đi, ta chạy vào trong động xem chỉ thấy thi thể một con gấu đen bị chặt hết tay chân, bụng bị mổ ra, nội tạng đều lộ ra ngoài. Da thịt nát nhừ như bị băm ra, đầu nát bét do một tảng đá lớn đè lên. Không biết tại sao mà ta không thấy sợ, ngược lại còn thấy thích thú. Ta nhìn thấy một cái búa cán dài gần đó, ta cầm lấy nó rồi đi đến gần thi thể con gấu đen kia. Ta dùng búa đập, đập, đập, đập, nện xuống, nện xuống, nện xuống.....

Cảm giác cực kì thỏa mãn, ta dồn hết sức mà làm.[Thỏ Đào: Lại thêm một người có máu thần kinh phân liệt ⊙﹏⊙]

Phụ thân, mẫu thân! Con đã và đang trả thù cho hai người, hai người có thấy không? Đến khi ta không còn chút sức nào mà ngã bệch ra đất thì cả hang động đều dính đầy máu và thịt vụn của hắn. Cả một thi thể giờ đây đều nát nhừ ra, vô cùng đáng sợ.

"A ha ha ha ha...."-Ta vừa cười vừa bước đi. Đi theo hướng người vừa rồi rời khỏi. Ta tìm hắn nhưng chẳng thấy đâu. Chỉ thấy một hồ sen đang nở rộ, ở giữa là một đóa sen độc nhất vô nhị mang màu đỏ rực rở. Ta ngây ngốc nhìn nó một lúc lâu rồi như một con rối máy mốc trở về nhà.

Ta vốn đã quên tất cả nhưng giờ đây chỉ hai từ 'yêu tinh' đã khơi dậy thứ ta không muốn nhớ.

Ta ngồi trong một góc mà không ngừng run rẫy, tại sao Xích Liên lại là yêu tinh, tại sao lại là hắn? Nếu là yêu tinh hắn sẽ hại ta, sẽ ăn ta, sẽ giết chết ta như phụ mẫu ta. Không được, ta phải giết hắn trước khi hắn giết ta. Phải, giết hắn, giết hắn, giết chết Xích Liên.

Ta nghe theo tiếng nói đó mà mụ mị cầm lấy một con dao, giữa đêm tối ta theo lối mòn mà đi đến ngôi nhà tranh Xích Liên đang ở.

Dưới ánh trăng mơ hồ ta nhìn thấy hắn gắng gượng đi ra ngoài, ta nhìn hắn mà cảm thấy rất quen. Đó.... đó chính là người đã đi ra từ động Hắc Hùng tinh lúc đó. Càng làm ta ngạc nhiên đó là xung quanh hắn xuất hiện nhưng ánh sáng đỏ lấp lánh rồi mỗi lúc một sáng hơn. Ta nhắm mắt rồi mở mắt ra chỉ thấy hắn đã biến mất, thay vào đó là một đóa hoa sen, đóa hoa sen đỏ tươi như lửa như máu. Diễm lệ mà cao quý, rực rở nhưng không tục khí. Hắn... hắn lại là đóa hoa sen đó. Đóa hoa ta luôn lặng lẽ đứng nhìn từ xa, đóa hoa luôn nở rộ chưa bao giờ tàn đã cho ta ý chí để sống tiếp, vì nó giống ta. Đều cô độc, lẽ loi.

Đêm đó ta không thể ngủ được, cảm xúc hổn độn thay nhau hò hét trong ta.

Giết Xích Liên đi, hắn là yêu tinh. Giọng nói gầm gừ bên tai ta.

Xích Liên không như những yêu tinh khác, hắn sẽ không hại ngươi. Lại một giọng nói khác vang lên.

Chúng cứ thế, dai dẵng, dụ dỗ ta.

Đến cuối cùng chính là.... ta không thể làm hại Xích Liên.

--------------

Hôm sau ta lại đến chổ Xích Liên. Hắn vừa nhìn thấy ta đầu tiên là ngạc nhiên tiếp theo là nở nụ cười như gió xuân ấm áp. Ta cố tránh đi nụ cười và ánh mắt của hắn. Lấy một sợi dây rất dài trói hắn lại, hắn rất ngoan ngoãn phối hợp còn cươi rất tươi. Ta bỗng nhiên muốn nuôi hắn, xem hắn như sủng vật mà nuôi. Như vậy cũng không tệ.

Ta ngồi phân loại thảo dược mà luôn có cảm giác gì đó rất kì quái. Giống như.... có con vật gì đó đang bò trên người ta, ta sờ sờ nhưng không thấy gì. Ta nhíu mày nâng mắt lên thì... rất dọa người nha. Xích Liên ngồi trên giường bị trói như đòn bánh tét, hắn ngồi đó nhìn ta. Ánh mắt của hắn sâu thâm thẩm như muốn cuốn ta vào trong đó, còn rất nhẹ nhàng mà nhu tình nữa.

Não hắn hôm nay bị vô nước sao? Bình thường ta không bị hắn làm đông chết là may mắn rồi, bây giờ..... trong lòng ta chấp tay cầu khấn, hắn đừng có lên cơn gì a!

Ta rùng mình một cái, nhìn trời sắp tối nên nhanh chóng chuồn lẹ. Cứ như vậy, hai ngày, ba ngày, bốn ngày.... nhiều ngày trôi qua, thấy hắn khá hơn ta đem hắn về nhà ta ở. Ngày nào ta cũng đem hắn trói lại, ngày nào hắn cũng im lặng nhìn ta, bị nhìn vậy riết ta cũng kệ hắn, muốn nhìn thì nhìn đi đừng nổi điên mà chạy đến cắn ta. Trói hắn hoài ta cũng mệt nên không thèm trói nữa, hơn nữa hắn là yêu tinh sợi dây đó làm khó được hắn sao?

"Tại sao không trói ta nữa?"-Hắn hỏi.

"Nếu ngươi muốn làm hại ta thì sợi dây đó ngăn được à?"-Ta khinh thường đáp lại. Cả Hắc Hùng tinh bự chảng kia còn bị hắn giết huống hồ có mỗi sợi dây bằng ngón tay út.

Hắn cười cười, đi đến gần ta giúp ta phân loại thảo dược.

"Ngươi ngày nào cũng lên núi hái thảo dược nhưng tại sao da lại trắng như vậy, cả da tay cũng mềm mịn nữa?"-Hắn hỏi, vừa hỏi vừa chọc chọc vào má ta.

"Là vì ta thường đi rất sớm, lúc đó mặt trời chưa mọc. Lúc hái thảo dược ta luôn mang bao tay và đội lạp."-Ta nói với hắn, sau đó lại bổ sung thêm.-"Khi ta đem thảo dược xuống thôn bán, thường nghe bà chủ tiệm thuốc huyên thuyên với ta rằng phải biết chăm sóc bản thân, không được để mình bị nắng phơi đen, phải bảo vệ mình không bị sẹo.....bla...bla... nếu không sau này sẽ không thể gả đi được!"[Thỏ Đào: Tại bà ấy tưởng Phong Nhi là con gái o(╯□╰)o]

Xích Liên bật cười, xoa xoa đầu ta.-"Vậy ngươi tính gả cho ai?"

"Ta chưa tìm được!"-Ta bĩu môi trả lời.

"Vậy ngươi gả cho ta đi!"-Hắn ôn nhu nói.

Ta ôm bụng cười lăn lộn.-"Ngươi sống lâu qúa nên đầu bị hư luôn rồi!"

"Ta nói là thật!"-Hắn rất nghiêm túc.

Nụ cười của ta cứng lại, lãng tránh sang chuyện khác.-"Ngươi... thuốc của ngươi sắp nấu xong rồi. Ta đem thảo dược đi bán."-Nói rồi đem giỏ thảo dược chạy đi.

Tim ta đập rất nhanh, như thể muốn nhảy ra ngoài. Ta bỗng nhiên bắt đầu trốn tránh hắn. Ta và hắn đều là nam nhân, làm sao ta gả cho hắn được. Phải tìm người khác phái mà gả, như con là chủ tiệm thuốc a.

Mà hắn, từ hôm đó cũng không đến gần ta nữa, nó khiến ta rất, rất, rất khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.