Tiểu Thê Bảo

Chương 43: Ứng tuyển




Khấu Trọng người tuy đang lặng lẽ chèo bè nhưng tâm thần đã vượt ra khỏi chiếc bè gỗ và Y Thủy, bao gồm cả trận quyết chiến sắp tới giữa Tống Khuyết và Ninh Đạo Kỳ, thậm chí siêu việt cả giới hạn về lãnh thổ. Mọi hình thế địa lý, núi rừng, phong thổ, nhân tình, những quan hệ vô cùng phức tạp giữa dân tộc và dân tộc, giữa quốc gia và quốc gia của Tái nội, Tái ngoại đều rõ ràng hết thảy.

Gã đã đi khắp thiên hạ, kinh lịch qua nhiều cuộc chiến tranh lớn nhỏ, thủ thành, công thành, đào vong, truy kích, đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm quý báu, phối hợp với sự chỉ dẫn tường tận của Tống Khuyết khiến gã giống như được mở mắt, nắm bắt được hư thực yếu mạnh của hai bên địch ta một cách rõ ràng, tựa như cảnh giới Tĩnh Trung Nguyệt của gã, có thể nhìn thấu được mọi thật giả của địch nhân.

Chưa có lúc nào gã biết người biết ta hơn lúc này, chiến lược thống nhất thiên hạ đã hiện ra toàn bộ trong đầu. Gã biết rõ một khi trở lại Bành Lương, mình sẽ vứt bỏ hết tất cả, bao gồm cả vui buồn cá nhân thậm chí sinh tử của Tống Khuyết mà lãnh đạo Thiếu Soái quân bước vào con đường thống nhất thiên hạ

Gã không phải vì dục vọng cá nhân mà là vì hòa bình hạnh phúc của bá tánh thiên hạ. Họ đã chịu đựng đủ lắm rồi, đã đến lúc phải kết thúc khổ nạn lãnh thổ phân liệt trong thời gian dài này.

o0o

Ba người ngồi quanh bếp lửa, tiếp tục ăn thịt sói nướng. Bông tuyết không ngừng theo gió lùa qua cánh cửa mở rộng cuộn vào trong phòng, thổi đến nỗi lò lửa lúc sáng lúc tối. Cảnh đêm hôm gió tuyết như vậy quả là có một tư vị đặc biệt khiến người khó quên.

Khả Đạt Chí cảm xúc nói:

- Hiện tại Ba Thục đã trở thành nơi tị nạn của rất nhiều người. Nếu Thiếu Soái có thể giữ được mạng rời khỏi Lạc Dương trở về Bành Lương, lại có Tống Khuyết trợ trận thế lực tăng mạnh, phương nam sớm muộn gì cũng sẽ là giang sơn của hắn. Chỉ cần không phải là kẻ vô tri thì đều biết cuộc chiến giữa hắn và Trường An là cuộc chiến thảm liệt và liên lụy nhiều người nhất từ sau khi Đại Tùy bị diệt tới nay. Trừ Ba Thục chỉ sợ Trung Nguyên không còn nhiều chỗ để tránh chiến tranh nữa.

Từ Tử Lăng thật muốn hỏi hắn phải chăng người Đột Quyết chuẩn bị nam xâm, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra miệng được.

Khả Đạt Chí nói tiếp:

- Hiện nay tình hình với Thiếu Soái vô cùng có lợi. Lý Thế Dân tuy đã thành công tiêu diệt Đậu Kiến Đức, lại đánh bại Vương Thế Sung chiếm được Lạc Dương; nhưng vì để các người đột vây thoát được, đồng thời Lưu Hắc Thát được Tào Trạm, Cao Nhã Hiền chống lưng khởi binh phản Đường, Lý Thế Dân liền bị Lý Kiến Thành và chúng tướng dâng lời sàm ngôn với Lý Uyên rằng hắn còn niệm tình cũ với các người, không đủ quyết tâm, vì thế khiến Lý Uyên đại nộ, ba lần truyền chiếu chỉ bắt hắn phải về Trường An giải thích. Nghe nói Lý Thế Dân hiện đang trên đường về Trường An. Nếu ta là hắn, ta sẽ đem quân tấn công Trường An để tiết nỗi hận trong lòng, người bất nhân ta bất nghĩa, phụ tử huynh đệ thì đã sao chứ?

Từ Tử Lăng than thầm trong lòng, Lý Uyên lần này chính là tự hủy trường thành. Nếu Lý Thế Dân bị Ma Môn hại chết, đại quân Đột Quyết sẽ lập tức phát động tấn công đại quy mô, Lý Đường sẽ nguy ngập, gã không nhịn được hỏi:

- Tình huống Lưu Hắc Thát thế nào?

Khả Đạt Chí lộ vẻ xem thường nói:

- Lý Thế Dân không có ở đó, trách nhiệm lĩnh binh chinh phạt họ Lưu rơi vào tay Lý Nguyên Cát, Lý Thần Thông làm phó. Lúc ta rời Trường An nghe được tin tức là Lý Nguyên Cát và Lý Thần Thông hợp binh với tổng quản U Châu Lý Nghệ hội sư hơn năm ngàn người, nghênh chiến với Lưu Hắc Thát ở Nhiêu Dương. Tuy chưa biết thắng thua nhưng Lưu Hắc Thát danh chấn Sơn Đông tất nhiên là hơn tên càng đánh càng thua như Lý Nguyên Cát.

Từ Tử Lăng ngẩn ra:

- Thế lực của Lưu Hắc Thát không ngờ lại phát triển nhanh như vậy?

Khả Đạt Chí nói:

- Lý Nguyên Cát công khai xử tử Đậu Kiến Đức chính là một sai lầm lớn nhưng Lý Uyên lại như nhìn mà không thấy khiến cho bá tính Sơn Đông cực kỳ phẫn nộ, bộ thuộc cũ của Đậu Kiến Đức lại càng vạn người đồng tâm báo thù cho chủ, nợ máu trả máu. Chiến lược binh pháp của Lưu Hắc Thát lại vô cùng xuất sắc, trước tiên đóng ở Chương Nam, sau đó phá Bá Huyền. Thứ sử Ngụy Châu của Lý Đường là Quyền Uy và Thứ sử Cương Châu là Quá Nguyên Tường đều bị Lưu Hắc Thát trảm sát, khiến cho người quy thuận càng lúc càng đông, kẻ đã đầu hàng Đường Thất là Từ Viên Lãng sau khi cầm tù sứ thần nhà Đường là Thịnh Ngạn Sư đã suất binh hưởng ứng Lưu Hắc Thát, được phong là Đại Hành Đài Nguyên Soái. Nếu Lưu Hắc Thát có thể gắng kéo dài được đến lúc Thiếu Soái quân bắc thượng thì Trường An khó tránh khỏi diệt vong, cho dù có Lý Thế Dân thì sao chứ?

Hắn dừng lại một lúc lại nói:

- Nghe đồn Lưu Hắc Thát và các người có quan hệ rất mật thiết, có phải vậy không?

Từ Tử Lăng đang cảm thấy đau đầu, Lưu Hắc Thát nổi dậy khiến cho sự loạn lạc của thiên hạ càng thêm khó đoán. Gã than thầm một tiếng gật đầu:

- Đúng là như vậy. Thế nhưng tương lai quan hệ của mọi người phát triển thế nào e là chỉ có trời mới biết.

Mục quang Khả Đạt Chí hướng về phía Âm Hiển Hạc, hắn mỉm cười nói:

- Không ngờ Âm huynh lại đi chung đường với Tử Lăng, Âm huynh cũng giống như lúc ở Long Tuyền, không thích nói chuyện.

Âm Hiển Hạc miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười, tỏ ý thân thiện nhưng vẫn không lên tiếng.

Khả Đạt Chí quay sang Từ Tử Lăng nói:

- Tử Lăng không phải muốn đến Trường An chứ!

Từ Tử Lăng bất đắc dĩ đáp:

- Ta đúng là đang muốn đến Trường An để làm chút chuyện riêng, không có quan hệ gì với đại nghiệp của Khấu Trọng, Khả huynh có lời thật lòng gì nói với ta không?

Khả Đạt Chí trầm giọng nói:

- Chỉ có một câu là Trường An không nên ở lâu.

Từ Tử Lăng hiểu rõ bọn họ tuy chưa xung đột chính diện nhưng rốt cuộc cũng là lập trường đối địch, Khả Đạt Chí có thể nói ra câu này đã là hiếm có lắm rồi, bèn gật đầu biểu hiện đồng ý.

Khả Đạt Chí nói:

- Còn một việc nữa, vua Cao Ly đã chính thức đưa thư cho Lý Uyên nói rằng đệ nhất cao thủ của Cao Ly là Dịch kiếm đại sư Phó Dịch Lâm sẽ đại diện Cao Ly đến Trường An gặp mặt Lý Uyên, nhân tiện học hỏi võ học Trung Nguyên. Xem ra ông ta có ý khiêu chiến Ninh Đạo Kì hoặc là Tống Khuyết để tăng uy danh cho Cao Ly. Nếu ông ta thực sự chiến thắng thì so với việc đánh thắng một trận trên chiến trường còn có hiệu quả hơn.

Từ Tử Lăng kêu thầm không hay, Phó Dịch Lâm từ xa tới làm sao có thể bỏ qua cho gã và Khấu Trọng. Chỗ khó khăn chính là bọn gã lại không thể để cho sư phụ của mẹ tổn hại uy danh. Điều này thật khiến cho hai gã tiến thoái lưỡng nan.

Song mục Khả Đạt Chí lóe lên thần sắc kỳ lạ, ủ rũ nói:

- Tú Phương đại gia(1) cũng cùng ông ta trở về.

Từ Tử Lăng nói:

- Ta vừa gặp Liệt Hà.

Thân hình Khả Đạt Chí chợt chấn động, song mục sát cơ đại thịnh, trầm giọng:

- Tên tiểu tử đó ở đâu?

Từ Tử Lăng đáp:

- Hắn muốn cướp Ngũ Thải Thạch trên người ta nên đã cùng với Hứa Khai Sơn, Tân A Ná và Đoạn Ngọc Thành che mặt tập kích bọn ta. Thế nên ta và Hiển Hạc mới rời khỏi Hán Trung trong đêm, vừa may gặp được ngươi. Rõ ràng trong cõi u minh đã có định sẵn, hoặc giả là mạng của Tống Kim Cương còn chưa tận.

Khả Đạt Chí giật mình hỏi:

- Hứa Khai Sơn thật là Đại Tôn sao?

Từ Tử Lăng lạnh giọng đáp:

- Hóa thành tro ta cũng nhận ra hắn huống hồ chỉ là bịt mặt.

Khả Đạt Chí mỉm cười:

- Tử Lăng đoạt được Ngũ Thải Thạch từ tay Mỹ Diễm phu nhân phải không. Nghe nói mụ ta đem viên đá đó chạy khỏi Tái ngoại, cũng may lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không lọt. Ngũ Thải Thạch rốt cuộc cũng rơi vào tay Tử Lăng.

Từ Tử Lăng nói:

- Đúng là như vậy. Ta đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi, không ngờ đó chính là chỗ ở của Mỹ Diễm phu nhân. Lúc đó có lẽ là có người của Đại Minh Tôn Giáo ngầm theo dõi, thấy ta lấy đá đi liền thông báo cho bọn Hứa Khai Sơn, thế nên mới có hành động tập kích sau này.

Khả Đạt Chí nói:

- Đại Minh Tôn Giáo được Dương Hư Ngạn luồn kim xỏ chỉ, đã được Lý Uyên cho phép có thể xây miếu ở Trường An, nào ngờ lại bị Thạch Chi Hiên ra tay độc ác giết sạch bọn Toa Phương, gà chó cũng không tha. Hiện tại Ngũ Thải Thạch lại rơi vào tay của Tử Lăng, bọn chúng quả là gặp vận rủi. Hay là nhân lúc nhiệt náo chúng ta đến Hán trung, Liệt Hà là của ta, Hứa Khai Sơn là của Tử Lăng được không?

Âm Hiển Hạc trầm giọng nói:

- Hứa Khai Sơn là của ta.

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Ai là của ai chúng ta không cần phân chia rõ ràng như vậy. Đại Minh Tôn Giáo âm thầm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Chỉ mỗi việc làm tàn ác của Lang đạo đã đáng chết vạn lần. Nếu để bọn chúng chạy đến Ba Tư, thật không biết sẽ có bao nhiêu người bị hại. Điều khó khăn duy nhất chính là Đoạn Ngọc Thành. Hắn rốt cuộc từng là huynh đệ Song Long bang của bọn ta. Ta thật không nhẫn tâm nhìn hắn cứ chấp mê bất ngộ.

Khả Đạt Chí hỏi:

- Tử Lăng có đề nghị gì?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Đây là một nút chết khó gỡ. Bọn chúng sẽ không bỏ được Ngũ Thải Thạch, sớm muộn gì sẽ đuổi đến. Ài!

Khả Đạt Chí không hiểu hỏi:

- Có lúc ta thật không hiểu ngươi và Khấu Trọng. Hắn bất nhân, ta bất nghĩa, có gì đáng nói chứ. Ngươi không ra tay được thì để ta thay ngươi. Đây chính là thời cơ tốt nhất để đánh bật gốc rễ của Đại Minh Tôn Giáo.

Âm Hiển Hạc chợt lên tiếng:

- Bỏ qua cơ hội này, chúng ta có thể vĩnh viễn không thể đòi lại công đạo cho những oan hồn bị Đại Minh Tôn Giáo hại chết.

Từ Tử Lăng ủ rũ nói:

- Được thôi! Nhưng Ngọc Thành vẫn chưa làm việc gì ác, các vị tha cho hắn một con đường sống.

Khả Đạt Chí đáp:

- Để tránh cá lọt lưới, ta và Âm huynh sẽ ngầm giám thị bọn chúng, khi thời cơ đến có thể khiến chúng không kịp trở tay.

Dứt lời liền cùng Âm Hiển Hạc rời khỏi.

o0o

Chỉ còn mình Từ Tử Lăng đối diện với lò lửa, trong lòng vô vàng cảm khái. Sự phân tranh của con người chính là phát sinh như vậy. Sự khác biệt giữa người với người đã hình thành sự phân chia về tư tưởng và lợi ích, dẫn đến phân tranh do bất đồng tôn giáo tín ngưỡng, vùng miền, chủng tộc, quốc gia, tạo thành các hình thức xung đột vĩnh viễn không ngừng nghỉ. Những nhân tố dẫn đến đấu tranh này vĩnh viễn không thể tiêu diệt được, các bên chỉ có thể dùng lực lượng của mình để điều hòa cân bằng mà thôi.

Gã thật hi vọng có thể tránh được những thứ khiến người phiền nhiễu này, ẩn cư tại một nơi cách xa tục thế, hưởng thụ sinh hoạt an tĩnh với gió mát trăng thanh.

Thế nhưng đó chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ xa vời.

Từ khi gặp Sư Phi Huyên ở Thành Đô, tâm thần gã không cách gì an định lại. Qua hai cuộc chuyện trò với Phục Khiên và Âm Hiển Hạc, gã đã nhận ra đại họa sắp giáng xuống của Trung thổ, cơ hội để giải quyết lại đang nằm trước mắt, bỏ qua rồi nhất định sẽ không còn nữa.

Vì hạnh phúc của vạn dân trong thiên hạ, vì tình yêu giữa gã với Sư Phi Huyên, gã đã hạ quyết tâm vượt qua mọi khó khăn làm thay đổi tình thế trước mắt. Cho dù gã tốn công vô ích thì cũng là đã từng tận lực mà làm, không thẹn với lòng cũng không cô phụ kì vọng của Sư Phi Huyên với gã.

Với sự thật trước mắt nếu gã còn không có thái độ tích cực thì Lý Thế Dân, rất có thể dưới sự âm thầm cho phép của Lý Uyên, bị Lý Kiến Thành hại chết. Nếu như gã không biết chuyện Lương Sư Đô lén lút vận chuyển binh khí thì cũng không cảm thấy được tính cấp thiết của việc này. Lý Thế Dân bị bức phải rời bỏ tướng sĩ quay lại Trường An chính là cho Lý Kiến Thành, các phái của Ma Môn và người Đột Quyết một cơ hội tốt để trừ đi cái gai trong mắt.

Lý Thế Dân đại họa lâm đầu, gã cũng không thể ngoảnh mặt không lo vì y chính là người có ảnh hưởng rất lớn tới cục thế thiên hạ.

Đột nhiên Từ Tử Lăng phát sinh cảnh giác.

Gã vội thu thập tâm tình, lạnh lùng quát:

- Ngọc Thành, ngươi ra đây, nghe ta nói vài câu, nếu không ta sẽ bóp nát Ngũ Thải Thạch.

o0o

Giả như Tống Khuyết chiến bại thân vong, phân tranh trong thiên hạ sẽ do thắng bại giữa Khấu Trọng gã và Lý Thế Dân quyết định, việc trọng yếu là ai có thể nắm được quyền khống chế Lạc Dương.

Giang Đô thất thủ là chuyện sớm muộn, Lý Tử Thông bại vong, Trầm Pháp Hưng khó mà giữ mình, lúc đó Phụ Công Hựu chỉ còn bó tay chờ chết, quyền khống chế Trường Giang sẽ rơi vào tay Khấu Trọng gã, Tiêu Tiễn thế cùng lực kiệt, không thể gây được việc gì.

Trong tình thế đó Tống Trí lại càng có thể chuyên tâm kiềm chế Lâm Sỹ Hoành khiến hắn không động đậy gì được.

Gã căn bản không cần phí sức đánh với Tiêu Tiễn hoặc Lâm Sỹ Hoành, chỉ cần nhờ vào Đỗ Phục Uy là có thể ổn định phía nam, sau đó tập kết binh lực, đợi khi trời ấm lại sẽ chia thành mấy đường tiến về phía bắc, tái diễn sách lược ngày trước Lý Thế Dân dùng để công phá Lạc Dương. Trước hết đánh chiếm các thành trì xung quanh Lạc Dương, phong tỏa thủy lộ, triệt được giao thông thủy lục giữa Lạc Dương và Trường An, cô lập Lạc Dương.

Lý Thế Dân thiện thủ, Khấu Trọng gã thiện công.

Kinh qua cuộc chiến Lạc Dương, gã đối với kình địch này đã càng hiểu rõ hơn.

Bất luận là cuộc chiến Thủy Nguyên, Bách Bích hay Trì Thủy, Hổ Lao, Lý Thế Dân đều dùng chiến lược hậu phát chế nhân, khiến hắn có thể bảo trì uy danh bất bại. Hắn chưa từng đánh trận nào mà không nắm chắc, thiện về tự tạo cơ hội, dĩ dật đãi lao, đợi địch nhân mệt mỏi kiệt lực, sĩ khí xuống thấp liền một trận đánh bại địch nhân.

Trong những lần giao tranh với Lý Thế Dân, Khấu Trọng gã không ngừng phạm sai lầm, cũng không ngừng từ trong đó học tập trưởng thành, đến thời khắc này đêm nay, gã đã hoàn toàn nắm được chiến lược “đánh trước không thể thắng, dựa vào đợi địch để thắng” của Lý Thế Dân, bao gồm cả việc dùng Huyền giáp binh xung trận, phá trận, loạn trận, hai quân chưa đánh đã trừ trước quân lương của địch và thủ pháp truy cùng giết tận của hắn.

Lý Thế Dân bỏ qua cơ hội giết gã ở Lạc Thủy chính là sai lầm lớn nhất trong sự nghiệp quân sự của hắn.

Tuyết lớn từ từ giảm bớt, cảnh vật bốn phía trở nên rõ ràng hơn, cũng như tâm tình của Khấu Trọng lúc này đã thông thoáng không còn trở ngại gì.

Chưa có lúc nào gã cảm thấy nắm chắc phần thắng trong tay như lúc này.

o0o

Đoạn Ngọc Thành xuất hiện ngoài cửa đầy gió tuyết, giơ tay lột bỏ khăn bịt mặt, lộ ra vẻ mặt anh tuấn nhưng lại đầy vẻ mệt mỏi và lạnh lùng như băng tuyết. Hắn sải bước vào trong dịch quán, đến cạnh lò lửa.

Từ Tử Lăng điềm đạm nói:

- Ngồi xuống!

Đoạn Ngọc Thành hơi do dự sau đó mới từ từ xếp bằng ngồi xuống, trầm giọng:

- Chúng ta còn lời gì để nói?

Từ Tử Lăng bình tĩnh đáp:

- Ta không hiểu vì sao nhận thức của ta với quý giáo và cách nhìn của Ngọc Thành lại sai biệt lớn như vậy. Đối với ta mà nói Đại Minh Tôn Giáo của các người chỉ là một đoàn thể mượn danh nghĩa tôn giáo làm toàn chuyện bậy, cũng không thể đại biểu cho chính giáo của Ba Tư. Giả như Ngọc Thành có thể nói với ta, lang đạo và quý giáo không có quan hệ gì, thảm án ở An Nhạc không liên quan gì đến Hứa Khai Sơn thì ta sẽ lập tức dâng Ngũ Thải Thạch lên.

Đoạn Ngọc Thành thoạt đầu lộ vẻ tức giận, nghe đến đoạn sau thì chau mày lắc đầu:

- Ta không biết ngươi đang nói gì.

Từ Tử Lăng đột nhiên quát lên:

- Không ai được đến gần, nếu không ta sẽ lập tức hủy Ngũ Thải Thạch.

Mục quang vẫn không rời Đoạn Ngọc Thành đoạn nói tiếp:

- Nói cho ta biết, Từ Tử Lăng ta có phải là người nói dối không?

Đoạn Ngọc Thành ngẩn ra một lúc mới từ từ lắc đầu:

- Ngươi không phải là người thích nói dối.

Từ Tử Lăng nói:

- Vậy ta nói cho ngươi biết, đại long đầu của bang Trì Thủy chính là người của Đại Minh Tôn Giáo tuyệt không sai chạy, đây là việc có thể tra xét. Còn về thủ lĩnh Lang Đạo chính là Cung Kỳ. Ngươi chắc phải biết Cung Kỳ, biết hắn là người của các ngươi. Từ Tử Lăng ta đã cạn lời, nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì hãy dùng kiếm của ngươi mà đoạt lại Ngũ Thải Thạch.

Hai mắt Đoạn Ngọc Thành lộ ra thần sắc lăng lệ nhìn gã không chớp, không nói tiếng nào.

Từ Tử Lăng biết hắn lúc nào cũng có thể rút kiếm động thủ, than rằng:

- Ngươi nên hiểu rõ hơn ai hết ta không phải là kẻ tùy tiện miệt thị người khác. Ta lại càng không phải sợ bất kỳ ai mà tự bịa ra những lời vừa rồi. Làm nhiều việc bất nghĩa chính là tự giết mình, chỉ cần Đại Tôn của các ngươi là Hứa Khai Sơn thì đã chứng thực ta không nói bậy. Hắn chính là chủ mưu trong thảm án An Nhạc, chuyện này ngươi có thể đi hỏi Bá Vương Đỗ Hưng. Đỗ Hưng và Hứa Khai Sơn có quan hệ mật thiết, tình như huynh đệ, lời của hắn so với ta còn có sức thuyết phục hơn.

Đoạn Ngọc Thành hơi ngạc nhiên, sát khí đại giảm, hiển nhiên là những lời của Từ Tử Lăng đã một tên trúng đích.

Từ Tử Lăng cười ha hả bước ra người nói:

- Đại Tôn, nếu ngươi bỏ khăn che mặt ra mà không phải là Hứa Khai Sơn mà ta biết thì ta sẽ vô điều kiện đưa Ngũ Thải Thạch cho ngươi.

Tiếng xé gió vang lên, Hứa Khai Sơn đã lướt đến ngoài cửa trầm giọng:

- Không ngờ Từ Tử Lăng lại nhiều lời như vậy, Ngọc Thành sẽ không bị những lời bậy bạ của ngươi làm dao động đâu.

Đoạn hắn nhìn xung quanh hỏi:

- Bằng hữu của ngươi đi đâu cả rồi?

Mục quang Từ Tử Lăng vẫn hướng vào Đoạn Ngọc Thành không rời bĩnh tĩnh nói:

- Là thiện là ác chỉ nằm trong một ý niệm của Ngọc Thành thôi.

Ánh mắt Đoạn Ngọc Thành hạ xuống nhìn vào lò lửa nhẹ nhàng hỏi:

- Dám hỏi Đại Tôn, Lang Đạo có phải người của chúng ta không?

Hứa Khai Sơn giật mình giận dữ nói:

- Ngọc Thành ngươi sao có thể để hắn xúc xiểm, nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế?

Từ Tử Lăng trong lòng cảm thấy an ủi, Đoạn Ngọc Thành rốt cuộc bản tính lương thiện, bắt đầu có lòng nghi ngờ với Hứa Khai Sơn.

Tân Na Á xuất hiện bên cạnh Hứa Khai Sơn thét lên:

- Ngọc Thành! Có chuyện gì đợi giải quyết hắn hãy nói.

Từ Tử Lăng mỉm cười một lời nói thẳng:

- Ngươi dám phủ nhận Thượng Quang Long là người của các ngươi sao?

Tân Na Á khựng lại, đoạn nói:

- Đừng hòng hồ ngôn loạn ngữ.

Đến phiên Đoạn Ngọc Thành giật mình. Y đang trong lúc nghi hoặc nhưng y không phải là người kém thông minh, y lại rất quen thuộc với Tân Na Á, tự nhiên nghe ra lời của thị không đúng với lòng.

Từ Tử Lăng không để Hứa Khai Sơn và Tân Na Á có cơ hội lên tiếng, cười dài nói:

- Xin hỏi Liệt huynh có phải ở bên ngoài không? Sao không vào chào hỏi, nói vài câu.

Bên ngoài gió thổi ào ào, không ai đáp lại.

Tiếng của Khả Đạt Chí lạnh lùng vang lên:

- Tên tiểu tử đó nhanh chân chạy mất rồi!

Hứa Khai Sơn và Tân Na Á nghe mà ngẩn ra nhìn nhau, vừa kinh ngạc vì Liệt Hà chạy mất, lại càng vì sự xuất hiện của Khả Đạt Chí mà bối rối tay chân.

Đoạn Ngọc Thành từ từ đứng dậy.

Từ Tử Lăng nhíu mày, hoàn toàn không đoán được Đoạn Ngọc Thành rốt cuộc là biết quay đầu hay là vẫn muốn đứng về phía Hứa Khai Sơn.

Thanh âm của Khả Đạt Chí lại vang lên phía sau Hứa Khai Sơn:

- Là ta không tốt, không nhịn được lần mò về phía Liệt tiểu tử ẩn thân, khiến hắn ta phát sinh cảnh giác.

Từ Tử Lăng hiểu ra, Liệt Hà vì phát hiện Khả Đạt Chí, biết được đại thế đã mất, lại thấy Đoạn Ngọc Thành dao động, vì bảo mạng cầu sinh lại thấy Đại Minh Tôn Giáo như mặt trời xuống núi, không thể có triển vọng gì, nên mới bỏ Hứa Khai Sơn mà đi.

Từ Tử Lăng đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:

- Là địch là bạn Ngọc Thành hãy nói một tiếng.

Mục quang ba người trong và ngoài dịch quán đều tập trung trên người Đoạn Ngọc Thành, chờ câu trả lời của y.

(1) 大 家 đại gia: Ở đây chỉ chuyên gia, bậc thầy trong một lĩnh vực nào đó, ví dụ: Thư pháp đại gia

(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.