Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 61: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 7




Edit: Đào Sindy

"Giá! Giá!"

Tuấn mã chạy như bay trên đường cái, người bên đường nhao nhao né tránh, trong lòng suy nghĩ, đây là vị quý nhân nào tâm tình không tốt, phóng ngựa như bay.

Nhưng những người này có tiền, coi như phóng ngựa ở phố xá sầm uất bị phạt một trăm lượng bạc, bọn họ cũng đồng ý. Thế giới của người có tiền, bách tính bình thường như họ không hiểu.

Thạch Tấn cưỡi ngựa ra khỏi thành, tìm bốn phía một lần, không nhìn thấy bóng dáng muội muội. Hắn quay đầu tìm vệ binh cửa thành: "Hôm nay nữ phạm sung quân đến Tây Châu có ra khỏi thành không?"

Bị tra hỏi là hộ vệ mới nhậm chức, hắn ta thấy người hỏi mặc áo gấm, khí thế bức người, không dám giấu diếm, vội mở miệng nói: "Hai canh giờ trước, đã ra khỏi thành rồi."

"Hai canh giờ trước?" Thạch Tấn bắt lấy vạt áo hộ vệ: "Không phải nói trưa mới áp giải phạm nhân ra khỏi thành sao?"

"Công, công tử, tại hạ không nghe nói như vậy." Hộ vệ thấy vị công tử này bộ dạng điên cuồng, không dám chọc hắn thêm tức giận, thận trọng nói: "Tại hạ nhận được văn thư của quan trên, nói đúng giờ Thìn có một nhóm nữ tù bị đày đến Tây Châu."

"Giờ Thìn..." Thạch Tấn kinh ngạc buông hộ vệ ra, trong lúc nhất thời lại có loại cảm giác trời đất quay cuồng.

"Đại công tử!" Hộ vệ Thạch gia đuổi theo: "Tướng gia nói, xin ngài lập tức trở về."

"Cút ngay!" Thạch Tấn đá văng hộ vệ cách hắn gần nhất, mặt lạnh trừng những hộ vệ này một hồi lâu, cả người như đã mất đi tinh thần: "Tự các ngươi về đi, ta đi chung quanh một chút."

"Công tử..." Hộ vệ bị đá từ dưới đất bò dậy, vội vàng nói: " Tướng gia nói, mọi chuyện không thể xúc động, người nói hành động ảnh hưởng toàn gia tộc."

Thạch thị nhất tộc, ngoại trừ mạch bên này của Thạch Sùng Hải, còn có rất nhiều chi nhánh bám vào dưới cánh chim Thạch gia mà sống, nếu Thạch Sùng Hải rơi đài, tất cả mọi người dưới cánh chim Thạch gia cũng sẽ rơi theo.

Toàn thân Thạch Tấn run lên, hắn cười khổ một tiếng, dắt ngựa đi vào nội thành, nhìn cũng không nhìn những hộ vệ này một cái.

Từ khi sinh ra, hắn liền bị phụ mẫu tận tâm chỉ bảo, phải lấy gia tộc làm trọng. Đại tỷ gả cho Thái Tử, Nhị muội cũng bị phụ mẫu nuôi tính tình sai lệch, ngay cả hắn cũng phải làm việc nghiêm khắc dựa theo ý của phụ thân, không phải thì là bất hiếu, đem toàn bộ vinh hoa phú quý của Thạch gia ra nói đùa.

Gánh vác gia tộc này, quá mệt mỏi.

Hắn đi đến trong đám người hối hả, nhìn người đi đường bốn phía lui tới, có loại cảm giác không thở nổi.

Ven đường có tiểu cô nương nắm tay phụ thân, sau đó chơi xấu để phụ thân ôm nàng, phụ thân nàng cúi đầu nói gì, liền ôm tiểu cô nương vào trong lòng, tiểu cô nương vui vẻ ôm cổ phụ thân, gương mặt nổi lên lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

Thế này... Mới xem như người nhà.

Thạch Tấn đứng nguyên tại chỗ, cho đến khi phụ tử kia đi mất, hắn mới thu tầm mắt lại. Quay đầu thấy một lão thái thái lớn tuổi đang bán hoa lụa, bỗng nhiên hắn nổi lên chút thương hại, móc một nén bạc ra mua cả rổ hoa của đối phương.

"Sao hôm nay công tử chỉ có một mình?" Lão thái thái đưa rổ hoa cho hắn, nụ cười ôn hòa: "Vị hôn thê của ngươi không ở cùng ngươi sao?"

Thạch Tấn nghe vậy sửng sốt, vị lão phụ nhân này nhận lầm người rồi?

Hắn thấy lão nhân kia tóc đã hoa râm, làn da trên mặt già nua như vỏ cây, không giải thích với bà, cười nhận rổ.

"Lão bà tử ta ở chỗ này bán thật lâu hoa, không gặp mấy người tuấn tú hơn công tử. " Lão thái thái cẩn thận từng li từng tí cất bạc vào hầu bao: "Lần sau ngươi đến mua, lão bà tử liền miễn phí cho ngươi, những hoa này không đáng nhiều tiền như vậy đâu. Lần trước ngươi tặng quá nhiều tiền,  lão thân trở về mua một ít đồ, bây giờ thời gian trong nhà cũng có hi vọng rồi."

"Lão thái thái, ngươi nhận lầm..."

"Đang nói, người đã tới rồi. " Nụ cười trên mặt lão thái thái càng nhu hòa: "Vị hôn thê của ngươi là cô nương tốt, trên mặt có quý nhân chi tướng, các ngươi ở chung nhất định sẽ có hậu phúc đấy."

Thạch Tấn thuận theo ánh mắt lão thái thái nhìn tới.

Ban Họa cưỡi trên lưng ngựa, mặc trên người một bộ quần sam màu trắng, bên trên quần sam thêu hoa văn hình mây trắng thuần, tóc xắn thành búi tóc bách hợp, đẹp mà hồn nhiên.

Thạch Tấn kinh ngạc nhìn Ban Họa, trong lòng bị từng sợi từng sợi đắng chiếm hết.

Lúc Ban Họa nhìn sang bên này, hắn chật vật thu tầm mắt lại, đúng lúc hộ vệ Thạch gia đuổi theo, hắn đưa lẵng hoa cho một gã hộ vệ, quay đầu bò lên lưng ngựa. Có một số người, đã hi vọng nhìn thấy, lại sợ nhìn thấy, không bằng không thấy.

Nhưng mà không như mong muốn, lúc hắn chuẩn bị rời đi, Ban Họa đã đi tới trước mặt hắn.

"Chào cô nương. " Lão phụ nhân bán hoa móc một sợi dây đỏ từ trong ngực ra: "Đây là lão thân cầu Nguyệt lão, nếu cô nương không ghét bỏ, thì cất đi."

Tay của lão nhân rất thô ráp, lòng bàn tay có tầng vết chai thật dày, nhưng dây đỏ này rất tươi đẹp. Ban Họa không biết dây đỏ này lão thái thái để trên người bao lâu, nàng nhảy xuống lưng ngựa, nhận lấy dây đỏ, trịnh trọng nói một tiếng cám ơn với lão phụ nhân.

"Ngươi khách sáo quá, chúc ngươi và công tử tốt bụng sớm ngày thành hôn, bên nhau hạnh phúc." Thấy tiểu cô nương xinh đẹp không ghét bỏ đồ vật mình đưa, trên mặt lão phụ nhân lộ ra một nụ cười xán lạn, hài lòng rời đi.

Khi nhìn Ban Họa một khắc này, Thạch Tấn liền biết vừa rồi lão phụ nhân kia nhận hắn thành Dung Quân Phách, nhưng bà nhận lầm hắn, nhưng không nhận lầm Ban Họa, có thể thấy được trong lòng bà, ấn tượng khắc sâu nhất vẫn là nữ tử trước mắt này cầm một đầu dây đỏ không đáng tiền bỏ vào trong ngực.

"Vừa rồi... Bà ấy nhận lầm người." Thạch Tấn thi lễ với Ban Hoạ: "Thật có lỗi."

"Không liên quan gì đến ngươi. " Ban Họa bò lên lưng ngựa, giọng điệu có chút nhàn nhạt: "Thạch đại nhân dẫn nhiều hộ vệ  ra ngoài như vậy, là muốn làm gì?"

Môi Thạch Tấn giật giật, nhớ tới muội muội một mình lên đường đi Tây Châu, quay đầu mắt nhìn bao phục để trên lưng ngựa, vị đắng trong lòng càng nặng.

Ban Họa cũng nhìn thấy bao phục kia, đuôi lông mày chau lên: "Giờ Thìn đã ra khỏi thành, bây giờ ngươi chạy tới, có thể tìm được gì?"

"Phúc Nhạc Quận Chúa, xin chớ hiểu lầm, công tử nhà chúng ta không đi tìm Nhị tiểu thư." Hộ vệ sau lưng Thạch Tấn thấy Thạch Tấn không nói gì, sợ chuyện này xảy ra phiền phức, vội mở miệng giải thích.

"Ngươi là ai, gia chủ nói chuyện, có phần ngươi chen miệng vào sao?" Đôi mắt đẹp của Ban Họa quét qua, lập tức trừng tên hộ vệ kia không dám nói lời nào: "Đi đưa thứ gì thì đã sao, cho dù trước khi bị chém đầu, còn có thể ăn vài miếng cơm người nhà tặng đấy. Đường đường là Tướng phủ, cẩn thận đến nước này, thực là buồn cười."

Thạch Tấn thấy trong mắt Ban Họa mỉa mai, không tự giác mở miệng nói: "Ta tưởng buổi trưa..."

Hôm qua hắn phái hộ vệ đi nghe ngóng tin tức, nói là buổi trưa mới đưa nữ phạm ra khỏi thành. Một khắc tìm không thấy bóng dáng Nhị muội, hắn biết là phụ thân lừa hắn. Bộ hạ cũ Huệ vương bị diệt khẩu kia, làm phụ thân sợ hãi, ông ta không dám lấy cả gia tộc đi cược, cho nên ngay cả tiễn đưa muội muội cũng kiêng kị.

Thế nhưng muội muội từ nhỏ đến lớn khi nào thì chịu khổ như vậy, trên người nàng ta không đem gì, sau này làm sao chịu được qua ngày?

"Thân là binh sĩ, trên tay có quyền đưa ra quyết định, mới có người để ý ngươi nói gì. " Ban Họa cười nhạt: "Thạch công tử thật sự là một nhi tử tốt."

Hộ vệ Thạch gia nghe đối thoại lại không dám nói, quay đầu thấy công tử gia không nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

Bỗng nhiên, Thạch Tấn thở dài nói với Ban Họa: "Phúc Nhạc Quận Chúa nói có lý, tại hạ thụ giáo."

Đuôi lông mày Ban Họa run lên, nàng mới vừa nói gì? Nàng chỉ tùy tiện châm chọc Thạch Tấn vài câu mà thôi, hắn bị kích thích rồi?

Nhìn trộm Thạch Tấn, đối phương không giống như đang nói đùa. Đối mặt với người thật tình như thế, Ban Họa có chút không được tự nhiên, tìm cớ, liền cáo từ. Đi ra một khoảng, Ban Họa nhìn lại, Thạch Tấn hình như còn nhìn mình chằm chằm.

Nàng giật tay áo, không nhịn được nghĩ, Thạch Tấn này... Sẽ không hận nàng chứ?

"Quận Chúa. " Một tên hộ vệ của Ban Họa nhỏ giọng nói: " Người nên về dùng cơm rồi."

Ban Họa thở dài, nhìn cửa thành một cái: "Ừm."

Kinh Thành thiếu đi một đệ nhất mỹ nhân như Thạch Phi Tiên, không có gì thay đổi như cũ. Nhị Hoàng Tử không có biến hóa, Tạ gia không có gì thay đổi, ngay cả Vương Tử Ngả Pha Quốc từng yêu cầu muốn cưới Thạch tiểu thư đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, như đã quên đi chuyện này, lấy cớ hâm mộ văn hóa Đại Nghiệp như cũ, ở lại Kinh Thành Đại Nghiệp.

Với cả thiên hạ mà nói, đây chỉ là một nữ nhân mà thôi, tuy đẹp cũng chỉ là một nữ nhân đã có tội danh, bọn họ nói đến nàng ta lấy làm hổ thẹn, sao lại thừa nhận mình từng ái mộ một nữ nhân "Khẩu phật tâm xà" như thế?

Một ngày sau, nhạc phụ Hoàng Đế, sinh nhật phụ thân Hoàng Hậu Thành Quốc Công. Mặc dù trên người Ban gia còn để tang, nhưng phủ Thành Quốc Công lại biểu thị không quan tâm những tục lễ này, phát liên tục mấy thiếp mời, mong Ban gia nhất định phải đến nhà ngồi một chút.

Đối phương nhiệt tình như vậy, người Ban gia từ chối cũng không được, Ban Họa đổi váy màu trắng thêu ngân hạnh, ngân hạnh ngụ ý Cát Tường, đi tham gia thọ đản lại phù hợp, đúng lúc nhan sắc không gây chú ý, thích hợp nàng mặc trong hiếu kì.

Ngồi xe ngựa đã đến phủ Thành Quốc Công, vừa xuống xe ngựa, người phủ Thành Quốc Công liền tiến lên đón, sau đó vô cùng náo nhiệt mà nghênh đón Âm thị và Ban Họa đến hậu viện.

Mới vừa đi tới cửa thuỳ hoa, đã nghe bên trong truyền ra tiếng cười, vô cùng náo nhiệt. Người bên trong nhìn thấy mẫu tử Âm thị và Ban Họa, nhao nhao đứng dậy đón.

"Đã đến rồi, mới nãy còn nhắc tới đấy."

"Tĩnh Đình Công đã tốt hơn chưa?"

"Trong nhà có đơn thuốc dưỡng thần, không bằng dựa theo đơn thuốc mà hốt, uống thử xem?"

Âm thị và những nữ quyến này thi lễ với nhau, lại đáp vấn đề của các nàng, bầu không khí hòa hợp vừa nóng náo, nhưng có thể thấy được, rất nhiều phụ nhân hữu ý vô ý lấy lòng Âm thị.

Ban Họa và bọn vãn bối ngồi cùng một chỗ, nàng là nữ hoàn khố nổi danh trong Kinh Thành, nữ tử giao hảo cùng nàng tính cách phần lớn tương đối cởi mở, cho nên mấy người bọn họ liền ngồi cùng một chỗ hàn huyên. Nói đến hứng khởi, một thiếu nữ khuôn mặt ngọt ngào đi tới, gương mặt ửng đỏ nói: " Ta có thể ngồi không?"

Chu gia tiểu thư là muội muội ruột của Chu Thường Tiêu, nàng ngẩng đầu nhìn người tới, nhẹ giọng vỗ tay nói: " Không phải ngươi là Diêu gia cô nương sao, không cần khách sáo, mau ngồi đi."

Diêu Lăng cảm kích cười một tiếng với Chu gia tiểu thư, cẩn thận từng li từng tí cọ bên người Ban Họa, ngồi xuống cạnh nàng.

Chu gia tiểu thư thấy thế, lập tức cười nói: "Nhìn đi, nhìn đi, gương mặt này của ngươi thật dụ dỗ tiểu cô nương ưa thích, ngay cả Diêu muội muội vừa hồi kinh, cũng thích nhìn chằm chằm ngươi đỏ mặt."

Ban Họa thấy Diêu gia cô nương này nhìn không quen mặt, trên mặt còn mang theo tính trẻ con, liền cầm trái cây trên mặt bàn bỏ vào tay nàng ấy: "Ngươi đừng để ý Chu tỷ tỷ, nàng thích nhất trêu đùa là tiểu cô nương đáng yêu như ngươi vậy."

Mấy người thấy thế cũng cười, tính tình Triệu gia tiểu thư tương đối điềm đạm nho nhã, lúc này cũng phải chen vào một câu: "Chu gia tỷ tỷ không nói dối, chỉ cần ngươi ra ngoài, lúc nào không phải chiêu mèo đùa chó, nhắm trúng một đám tiểu cô nương vây quanh gọi tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn?"

Ban Họa sờ mặt, nhíu mày: "Trời sinh quyến rũ khó có chí tiến thủ, đây đều là mệnh."

"Để ta xem da mặt của ngươi dày bao nhiêu. " Chu gia tiểu thư nhẹ nhàng nhéo gương mặt Ban Họa, chỉ cảm thấy làn da vừa non vừa trơn, coi như nàng là nữ nhân, cũng không nhịn được suy nghĩ muốn bóp thêm hai lần: "Mặt không dày, xem ra ngươi nói lời này, là không có ý định muốn nó."

Đám người cùng nhau bật cười, Diêu Lăng len lén nhìn Ban Họa, chỉ cảm thấy vị Quận Chúa trước mắt này đẹp cực kỳ, tất cả cảnh trí vạn vật thế gian, cũng không bằng khuôn mặt tươi cười của nàng ấy.

Nếu nàng là lang quân, nàng muốn cưới nàng ấy về nhà. Mỗi ngày cho nàng ấy cuộc sống tốt nhất, thời gian tự do, để nàng ấy vĩnh viễn vui vẻ sung sướng, cho dù sau này già rồi, cũng biến thành lão nhân xinh đẹp nhất.

Ban Họa chú ý tới Diêu gia cô nương bên người luôn lén nhìn mình, nhịn không được cười nói: "Diêu cô nương, ngươi đang nhìn gì?"

"Ta..." Diêu Lăng xoắn khăn trong tay: "Ta thấy ngươi xinh đẹp."

Ban Họa nghe vậy cười ra tiếng: "Lời này thật dễ nghe."

"Hả?" Diêu Lăng nghi ngờ há to mồm, lúc này không nên khiêm tốn hay thẹn thùng sao?

" Theo như ngươi nói, người nọ không biết xấu hổ, ngươi hết lần này tới lần khác còn khen nàng. " Chu gia tiểu thư vẫy tay với Diêu Lăng: "Đến đây, ngươi vẫn nên cách xa nàng ấy một chút, miễn bị làm hư."

"Quận Chúa rất tốt. " Diêu Lăng suy nghĩ, lại bổ sung một câu: "Sẽ không làm hư."

Ban Họa thấy mấy người đồng bạn lại muốn cười, nhân tiện nói: "Được rồi, các ngươi đừng trêu ghẹo tiểu cô nương, da mặt ta dày, các ngươi hãy cười ta đi."

Diêu Lăng vốn còn có chút tiếc nuối nghe nói như thế, trong lòng hơi động, nhịn không được nhìn Ban Họa thêm vài lần, chỉ cảm thấy Phúc Nhạc Quận Chúa cực kỳ dịu dàng. Sau đó nàng phát hiện, khi Phúc Nhạc Quận Chúa nói lời này, các vị tiểu thư thật sự không lấy nàng trêu ghẹo, chỉ nói chuyện trời đất, thỉnh thoảng dẫn nàng vào. Cùng những người này ngồi một chỗ, không bao lâu cảm giác  không được tự nhiên trên người nàng liền tan thành mây khói.

Thì ra Kinh Thành có nhiều chỗ thú vị như vậy, thì ra công tử nhà kia nhìn như văn nhã vậy mà hỏng như thế. Càng nghe càng thú vị, đột nhiên Diêu Lăng cảm giác được, những ngày sau khi hồi kinh trôi qua thực sự không thú vị, nào giống những quý nữ này rất nhiều màu nhiều sắc.

" Trước kia ngươi ở Tiết Châu à?" Ban Họa chợt nhớ tới mình và Dung Hà đi một tiệm mì nếm nước lèo, lão bản kia hình như là người Tiết Châu: "Nơi đó thế nào?"

"Trước kia ta nghe người ta nói một số không tốt lắm, nhưng từ mấy năm trước đổi một Thứ Sử rồi, bách tính Tiết Châu sống tốt hơn rất nhiều. " Diêu Lăng nói: " Ta theo người đi bái phỏng Thứ Sử phu nhân, là một nữ tử vô cùng dịu dàng."

" Thứ Sứ Tiết Châu?" Chu gia tiểu thư quay đầu nhìn Triệu gia tiểu thư: " Thứ Sứ Tiết Châu không phải huynh trưởng của ngươi à?"

Nụ cười trên mặt Triệu gia tiểu thư xán lạn thêm vài phần: "Diêu tiểu thư, không biết ca ca ta và tẩu tử ở Tiết Châu quen chưa, mập hay ốm? Cháu của ta có khỏe không?"

Diêu Lăng còn chưa biết rõ quan hệ nhân tình trong Kinh Thành, cho nên không biết Thứ Sử Tiết Châu lại là huynh trưởng vị Triệu gia cô nương này, nàng sửng sốt một chút sau đó nói: "Số lần ta đi phủ Thứ Sử không nhiều, nhưng chưa từng nghe thấy thân thể Triệu Thứ Sử không tốt, tiểu lang quân nhà Triệu Thứ Sử mặc dù chỉ có hai ba tuổi, nhưng rất linh động đáng yêu, trước khi ta hồi kinh tiểu công tử đã nói chuyện rất lưu loát."

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. " Nụ cười trên mặt Triệu gia tiểu thư càng đậm, lôi kéo Diêu Lăng  hỏi không ít phong tục Tiết Châu.

Đã có nhạc đệm này, Diêu Lăng tính là chân chính sáp nhập vào tiểu đoàn thể, thọ yến còn chưa bắt đầu, đã có không ít người xưng nàng là Diêu muội muội, mà không phải gọi Diêu tiểu thư hay Diêu cô nương rồi.

"Họa Họa. " Chu gia tiểu thư đưa Ban Họa đến trong góc, nhỏ giọng nói với nàng: " Thạch gia bên kia, ngươi cẩn thận chút."

Ban Họa nhẹ gật đầu.

Chu gia và Ban gia quan hệ không tệ, nhưng quan hệ Thạch gia mặc dù không tính là tốt bao nhiêu, cũng không tính quá kém, cho nên hai nhà nếu có mâu thuẫn, Chu gia cũng không tiện nhúng tay quá nhiều. Lần này Thạch gia ăn thiệt thòi lớn như vậy, hơn nữa còn mất mặt mũi ngay trước mặt rất nhiều người, nàng lo lắng sau này Thạch gia sẽ trả thù.

"Ngươi người này cái gì cũng tốt, chỉ là tính tình hơi thẳng. " Chu gia tiểu thư quan sát bốn phía: "Diêu Lăng cô nương này mặc dù nhìn không tệ, nhưng sau khi nàng hồi kinh, vẫn luôn theo mấy người Thạch Phi Tiên cùng nhau chơi đùa. Hiện tại Thạch Phi Tiên xảy ra chuyện, kia là Thất Tiên Nữ rừng trúc, bảy tài nữ các loại, cũng giải tán tất cả. Nhưng nên có lòng phòng bị, ngươi..."

"Chu tỷ tỷ, ta biết ngươi tốt với ta. " Ban Họa nhéo nhéo tay Chu gia tiểu thư: "Ta sẽ không nghĩ nhiều."

"Ai quản ngươi nghĩ nhiều hay không. " Chu Văn Bích nhẹ hừ một tiếng, đưa tay giúp Ban Họa cài lại trâm bạc trên tóc mai: "Ngươi làm ta bớt lo hơn, ta có thể hài lòng."

Ban Họa nịnh nọt cười một tiếng với Chu Văn Bích, quay đầu nghe tiếng ồn ào bên ngoài, hình như là nhân vật quan trọng nào đến. Hai người xem xét, thì ra là Nhị Hoàng Tử và Nhị Hoàng Tử Phi, bộ dáng hai người này dắt tay đi tới, ngược lại không giống lời đồn tình cảm không tốt bên ngoài.

Nhị Hoàng Tử vào cửa, liền làm đại lễ cho ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu, làm đủ tư thế hiếu thuận.

Nếu không phải bên ngoài nghe đồn liên quan tới hắn lộn xộn quá nhiều, dù ai cũng không dám tin tưởng, người này lại là tên khốn kiếp. Mặc kệ nhân phẩm hắn ta thế nào, da dẻ cũng không tệ lắm, nếu như hắn ta  không phải Hoàng Tử, dựa vào gương mặt này, đủ làm tiểu bạch kiểm của quý nữ, cũng đủ miễn cưỡng.

Hành xong lễ, Tưởng Lạc ra bên ngoài ngồi cùng nhóm nam khách, nào biết được hắn ta vừa quay đầu lại liền thấy Ban Họa đứng trong đám người.

Hắn ta đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt Ban Họa, giọng điệu có chút trào phúng: " Không phải trong nhà ngươi giữ đạo hiếu sao, chạy tới nơi này tham gia náo nhiệt làm gì?"

Ban Họa hận không thể ở trong lòng lật một cái liếc mắt: "Đến chúc thọ Thành Quốc Công, là vinh hạnh của tiểu nữ tử."

"Hờ, giả vờ giả vịt." Nhị Hoàng Tử ý vị không rõ mà cười một tiếng, quay người sải bước ra ngoài.

Chu Văn Bích nhỏ giọng nói với Ban Họa: "Nhị Hoàng Tử có ý kiến rất lớn với ngươi?"

Ban Họa nhíu mày: "Trong đầu có bệnh, ta tha thứ cho hắn."

Nhị Hoàng Tử rời đi không đầy một lát, Thái Tử đã đến. Nhưng khác biệt với Nhị Hoàng Tử chính là, hắn đơn độc tới, không mang nữ quyến theo.

So sánh với Nhị Hoàng Tử nhanh nhẹn, Thái Tử càng thêm văn nhã, cũng càng trầm ổn hơn, với Ban Họa xem ra, một nhà Thành Quốc Công hình như cũng càng thêm ưa thích Thái Tử, hoặc nói bọn họ càng thưởng thức ngoại tôn như vậy.

Hàn huyên qua đi, phu nhân Thành Quốc Công thuận miệng hỏi: "Thái Tử Phi đâu?"

Thái Tử nói: " Thân thể Thái Tử Phi khó chịu, ta để nàng ở trong cung nghỉ ngơi, nhưng nàng cũng vì nhị lão tự mình chuẩn bị lễ vật, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu nhìn thấy, không nên ghét bỏ."

" Thân phận Thái Tử Phi quý giá, sao có thể để nàng tự mình làm lễ vật. " Phu nhân Thành Quốc Công cười trừng Thái Tử: "Ngươi thật không biết chăm sóc."

"Không phải ta không quan tâm, là Thái Tử Phi nhớ nhị lão, ta cản cũng không được. " Tốc độ Thái Tử nói chuyện rất chậm, cũng rất dịu dàng, một nam nhân như vậy, rất dễ được trưởng bối ưa thích.

Ban Họa nhìn một màn trước mắt này, cảm thấy, nếu nàng là trưởng bối, đại khái cũng thích tôn tử như Thái Tử.

Chỉ tiếc nàng không nuôi được một tôn tử lớn như vậy. Mà lại không biết có phải là nàng nghĩ quá nhiều, giữa Thái Tử và Thái Tử Phi có khả năng xảy ra vấn đề, nếu không dưới trường hợp này, Thái Tử không thể không dẫn Thái Tử Phi theo.

Về phần Thái Tử Phi đến tột cùng có bệnh hay không, cũng chỉ có trong lòng Thái Tử biết.

"Quốc Công Gia, phu nhân, Thành An Bá đến."

"Mau mau cho mời!" Mọi người đều biết, Thành Quốc Công vô cùng thích Thành An Bá, thái độ đối đãi Thành An Bá, như tôn tử ruột của mình. Bây giờ nghe Thành An Bá tới, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn.

Già nhỏ, già nhỏ, người lớn tuổi, làm việc khó tránh bắt đầu tùy hứng.

Dung Hà mặc quan phục trên người còn chưa kịp thay ra, giống như vội vàng chạy đến, y vào cửa rồi liền hành đại lễ với Thành Quốc Công: "Vãn bối tới chậm, mong Thành Quốc Công thứ tội."

"Mau dậy đi, mau dậy đi. " Thành Quốc Công cười ha hả để y đứng dậy: " Bây giờ ngươi là Lại bộ Thượng thư, bận bịu là bình thường, nếu không bận bịu ta mới mất hứng đó."

Nói xong lời này, ông lại nhìn Dung Hà nói: "Gầy, gầy. Ngày thường bận rộn, ăn cơm phải thật ngon, đợi sau này ngươi thành thân rồi, không thể giống như bây giờ."

Dung Hà nghiêng đầu nhìn về phía Ban Họa trong đám người, cười đáp: "Vâng, vãn bối nhớ kỹ."

Thành Quốc Công thấy Dung Hà nghe lời như thế rất hài lòng, quay đầu lại nói: "Đúng rồi, ta nhớ trước đó vài ngày ngươi đã đính hôn, là cô nương nhà nào?"

"Hồi Quốc Công Gia, là nữ nhi Tĩnh Đình Công, Phúc Nhạc Quận Chúa." Lúc Dung Hà nhắc đến danh hào của Ban Hoạ, độ cong trên miệng nhếch lên nhịn không được lớn thêm.

"Phúc Nhạc Quận Chúa?" Mặc dù Thành Quốc Công già đến có chút hồ đồ, nhưng vẫn còn chút ấn tượng với Ban Hoạ, ông suy nghĩ kỹ hồi lâu, gật đầu tán thưởng nói: " Cái này hay, cái này hay. Tổ mẫu nàng chính là đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp, đứa nhỏ này lớn lên hiểu chuyện vô cùng, ngươi có thể lấy được nàng là phúc khí của ngươi."

Đúng vậy, trong lòng Thành Quốc Công đời này, đệ nhất mỹ nhân Đại Nghiệp vẫn như cũ là Đức Ninh Trưởng Công Chúa, bọn tiểu bối này đều là mầm đậu đỏ chưa mọc tốt.

"Đệ nhất mỹ nhân" trong miệng thế hệ trẻ xưa nay ông không thừa nhận.

"Vâng, có thể cùng Phúc Nhạc Quận Chúa đính hôn, thật là phúc khí của vãn bối." Dung Hà cười đáp, y quay đầu nhìn Ban Họa, Ban Họa đáp lại y một cái mặt quỷ.

"Vậy lúc nào thì ngươi thành thân?" Thành Quốc Công nói: " Trước đó vài ngày ta và Trưởng Công Chúa nói xong rồi, dẫn phu nhân cùng nhau uống rượu mừng tôn tử tôn nữ của bà ấy, động tác ngươi nhanh chút, đừng để ta chờ quá lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.