Tiêu Thanh Nhập Nhĩ

Chương 37: Anh chồng quân nhân của tôi 32




Bây giờ không chỉ có mỗi Thiếu Kiệt,mà còn có hai người Hồng Bảo và Lý Trịnh cũng thắc mắc tại sao con mình lại đụng phải ổ kiến lửa như thế này.

Thiếu Kiệt nhìn Hồng Phi chằm chằm như đợi câu trả lời từ hắn. Bởi chuyện này nguyên nhân ra sao thì chỉ có mỗi người trong cuộc là Hồng Phi hắn rõ ràng hơn ai hết.

Trước cặp mắt của Thiếu Kiệt và sự phẫn nộ vì bị chính con mình kéo vào vũng bùn mà hắn gây nên mọi người đang muốn hắn trả lời Hồng Phi hắn nói.

- Chuyện này vì Hoàng Ngân. Cô ta có bối cảnh như thế sao không công khai ra, nếu cô ta nói ra tôi cũng chẳng dám đụng chạm tới cô ta.

- Cậu nói sao? do em tôi? tôi có lầm không? cậu nói hay nhỉ bối cảnh chỗ dựa. Không lẽ em tôi ra đường phải mang theo một đống thứ như anh tôi quen ông này ông kia,

làm ăn với người này người khác mới được sao? Cậu không hiểu cái gọi là ra đường không nên quá vì thể diện sao.

Lời của Thiếu Kiệt bố mẹ Hồng Phi cũng gật đầu. Ai cũng biết có bối cảnh là tốt, có chỗ dựa lớn cũng là một sự cần thiết nhưng nếu như không hiểu việc đó đem lại những gì chỉ là như một con dao hai lưỡi. Mà người đi trên nó lại đang đùa giỡn với tử thần không đường quay lại.

- Thật sự tôi cũng không nghĩ đến, chỉ theo dõi cô ta thấy về chỗ cửa hiệu bách hóa lại ở nhà thuê nên tôi tưởng?

- Cho cậu biết cửa hiệu bách hóa đó của tôi! Thế cậu tưởng gì? nhà tôi một đống người sống nhờ nơi đó à? Mà cậu theo dõi em gái tôi là cái gì?

Không chỉ Thiếu Kiệt lúc này Hoàng Ngân cũng đến bên cạnh anh mình, như muốn biết tại sao hắn chỉ dính mực một chút, lại đem đến dây chuyền liên hệ nhiều như thế.

Thấy Hoàng Ngân cũng có mặt tại đây lúc này Hồng Phi cũng có chút ngại mới từ từ nói ra.

- Thật ra tôi thích Hoàng Ngân, nhưng nhiều lần bị Hoàng Ngân từ chối. Nên đâm ra ghét cô ấy. Nên tìm hiểu kỹ, vì mỗi lần cô ta thường xuyên so sánh tôi và anh. Anh có biết trong mắt em mình anh mình như thế nào? nhiều thứ lắm nào giỏi võ nào học giỏi lại còn có cả đàn em. Nên tôi mới đi học võ cũng lập thành băng nhóm của chính mình chọc phá khắp nơi chỉ để Hoàng Ngân để ý.

Thấy Hồng Phi lúc này thành thật nói ra lý do hắn theo dõi và làm nhiều thứ trong trường chỉ với mục đích để được Hoàng Ngân chú ý Thiếu Kiệt cũng hiểu được. Thanh niên ở độ tuổi của hắn vẫn có những cảm xúc tiêu cực như thế này.

Hoàng Ngân lúc này cũng đỏ mặt, Cô không nói gì bởi từ nhỏ cô được Thiếu Kiệt bảo vệ. Tuy nói cô cũng bằng tuổi Thiếu Kiệt nhưng giữa vai vế trong nhà cô vẫn là em của hắn. Vì tính đúng thì Thiếu Kiệt lớn hơn tất cả mọi người con cháu trong gia đình chỉ trừ những người ở nhà của Hoàng Chi Kim.

- Cậu chỉ vì như thế cũng có thể được Hoàng Ngân em tôi biết rồi thì cần bày ra trò này làm gì? Cậu suy nghĩ gì khi làm Hoàng Ngân hoảng sợ thì đem lại lợi ích gì cho cậu cơ chứ.

Thiếu Kiệt cũng thấy làm lạ tại sao hắn muốn Hoàng Ngân để ý nhưng vẫn làm ra chuyện khó hiểu như thế này nên muốn Hồng Phi giải đáp hết mọi thứ Lý Trịnh cũng gật đầu nhìn con mình khó hiểu.

- Vì sau đó không lâu tôi nghe được bạn bè nói anh cũng chỉ là học sinh bình thường quậy phá các thứ ở trường Thiên Hoa chứ không như những gì Hoàng Ngân nói. Lúc đó tôi thật sự thấy mình là một thằng ngốc. Bị cô ta lừa gạt về một anh trai hoàn hảo của mình.

Thiếu Kiệt lúc này cũng không biết trong mắt Hoàng Ngân hắn như thế nào. Nên cũng bó tay trước cách suy nghĩ về một thanh niên sốc nổi của tuổi trẻ.

- Vậy là vì chuyện đó nên anh đâm ra ghét em tôi. Nên Chỉ vì một chút mực dính lên áo lại bất chấp để cả trường lao vào đánh nhau với người tôi mang đến.

- Tôi nghĩ anh cũng chỉ giống như tôi, vài người đàn em theo sau thì đã được gọi là đại ca trong trường. Nhưng hôm nay tôi mới biết được tôi khác xa anh. Chỉ với bao nhiêu đó người anh cũng đã hơn tôi rất nhiều, nhưng không cam tâm tôi mới kích động mọi người. Vì anh đến trường tôi,nên tôi muốn nhờ số đông đánh bại anh để Hoàng Ngân thấy anh không hoàn hảo gì cả. Nhưng tôi vẫn thất bại. Thất bại thảm hại trong chuyện này.

Thiếu Kiệt lúc này bỗng nhiên thấy việc đem theo nhiều người đi đánh nhau cũng không phải chuyện gì xấu. Nếu hôm nay hắn đem theo ít người chắc có lẽ người thất bại không phải là Hồng Phi mà là hắn.

- Vậy nếu hôm nay tôi đem ích người. Anh thành công trong việc này thì anh sẽ làm thế nào? Tôi biết anh có ý định gì bởi anh bày ra nhiều như thế này phải có mục đích.

- Vốn định nếu chuyện này thành công tôi sẽ đối phó với Hoàng Ngân. Vì gia cảnh không có nên tôi định giáng sinh sắp tới rủ cô ta họp mặt cùng bạn bè lúc đó mới chuốc say Hoàng Ngân…. để trả thù cho việc xem tôi là thằng ngốc.

Nghe tới đây Hồng Bảo với Lý Trịnh cũng điên máu. Hoàng Ngân thì xanh hết mặt mày.

Hồng Bảo đưa tay táng vào mặt của con mình một cái còn túm lấy cổ áo hắn lay lay

quát mắng.

- Mày! Mày thằng trời đánh! Ai! Ai dạy mày cái chuyện này hả! Tao nhớ là đâu có dạy mày mấy cái thứ thất đức đó đâu.

- Con ơi là con! Mày làm bố mẹ phải sống sao hả? người ta quyền thế quý nhân mình chỉ là tầm thấp mà mày lại muốn làm cái chuyện này sao. Mày điên rồi mà. Mày muốn đem cái nhà này chôn cùng mày sao.

Thiếu Kiệt lúc này cũng lắc đầu. Những chuyện vì yêu mà sinh hận không phải là ít như mà đây là lần đầu hắn thấy có người lên kế hoạch tỷ mỷ như vậy. Đã biết được nguyên nhân và cũng hiểu được tại sao em mình lại bị hắc hủi ở kiếm trước Thiếu Kiệt mới nhìn gia đình Hồng Phi nói.

- Lỗi toàn bộ hai ông bà hết, chứ không phải hoàn toàn ở cậu ta đâu. Nếu một người bố mẹ biết chăm lo cho con cái mình đã phải nhận ra việc hắn thay đổi như thế nào, để biết mà khích lệ hay khuyên can. Việc cậu ta dám làm những việc như thế này nói rõ ông bà cũng không phải một lần khinh thường người khác. Cái gì nhìn thấy nhiều sẽ quen, Vì ông bà cho rằng những người lăn lộn ngoài xã hội không ngang hàng với mình, nên mới dẫn đến tình trạng như thế này. Nếu em gái tôi không phải có chỗ dựa vững chắc, có bối cảnh là tôi. Thì sau khi những chuyện này ông bà sẽ cho rằng em gái tôi trèo cao với con ông bà tôi nói đúng chứ. Chuyện tới đây xem như bài học cho gia đình ông bà đấy.

Nghe Thiếu Kiệt nói như thế bố mẹ Hồng Phi cũng sầm mặt, Lời hắn nói không phải không đúng, bởi họ thường xuyên không quan tâm đến Hồng Phi mà chỉ muốn con mình được tốt. Những lần hội họp đóng góp hai ông bà đều bỏ tiền đem ủng hộ nhà trường.

Nên hắn được xem là nhân vật trọng điểm, tuy là học sinh cá biệt nhưng lúc nào cũng được xí xóa. Vì bố mẹ hắn lấy tiền trải thảm cho hắn, nên mới dẫn đến những việc như hôm nay.

Nếu Hồng Phi là một người bình thường như bao người khác, thì chuyện hắn định tụ tập đánh người nhà trường đã phát hiện ra và ngăn chặn. Không để tình trạng này xảy ra.

Thấy Thiếu Kiệt và Hoàng Ngân sắp quay đi. Hồng Phi mới nói với hắn.

- Anh có thể tha thứ việc này cho tôi được không, tuy tôi biết mình làm sai nhưng tôi không muốn liên lụy đến bố mẹ mình. Tôi không dám yêu cầu, nhưng tôi xin cậu để cho bố mẹ tôi được tiếp tục công việc của mình. Nếu không tôi thật sự không thể chịu nổi, chỉ vì việc làm sai của mình,mà kéo theo mọi người vào cảnh như thế này.

Hoàng Ngân nghe Hồng Phi nói như vậy cũng mềm lòng kéo tay Thiếu Kiệt.

- Anh Kiệt xem như nể mặt em tha thứ cho gia đình Hồng Phi một lần. Dù sao cậu ta cũng chưa làm hại gì đến em, Chỉ là cậu ta không được chính chắn thôi.

Trầm Ngâm một lúc Thiếu Kiệt mới nhìn Hồng Phi nói.

- Chuyện này tôi sẽ tác động. Nhưng bố cậu nên bắt đầu lại vì công việc của ông kiếm không khó. Mẹ cậu thì tôi sẽ nói giúp, tôi xem ở mặt mũi Hoàng Ngân và công sức bà cố gắng học hết 7 năm luật sư mà xem xét đi. Nhưng tôi không muốn tình trạng này tiếp diễn, việc còn lại thì phải dựa vào gia đình cậu rồi. À mà nói cho cậu một điều. Mai mốt đừng nghe người khác nói điều gì. Hãy tận mắt thấy những điều người ta nói. Đó mới là sự thật. Vì tôi không chỉ quậy phá mà tôi còn là học sinh giỏi của lớp thi viết văn trường Thiên Hoa.

Nói rồi Thiếu Kiệt quay trở lại với bọn người Lâm Vũ, Lý Bân đang nói chuyện xôm tụ với nhóm người còn ở lại. Những người xung quanh thấy chuyện này không còn gì để nghe ngóng nữa cũng rời. Đi nơi này chỉ còn lại một số người liên quan. Những học sinh bị đánh thương tích cũng không nghiêm trọng lắm vài ngày sau cũng khỏi. Chỉ riêng Hồng Phi là ăn đòn nặng nhất trong đám.

Nhìn bóng lưng của Thiếu Kiệt từ phía sau. Hồng Phi thấy mình thật sự ngu ngốc. Khi tin những gì của người khác nói, trong khi đó nếu đúng như những gì Thiếu Kiệt nói thì hắn thua xa về mọi mặt anh em, học vấn, địa vị, và cả trong việc đánh nhau cũng thua xa người ta,Hắn thầm lắc đầu nói.

“ Người với người sao khác biệt. ”

Thiếu Kiệt đến bên nhóm người của mình. Lý Bân lúc này mới hỏi hắn.

- Chuyện sao rồi anh?định giải quyết thằng này sao đây?

- Mày xem lúc nào, anh mày cũng như thế sao. Lần này hắn ăn đòn như vậy đủ rồi chừa cho người khác sống với chứ. Cũng không còn sớm lần nhớ anh em. Đợi đến gần giáng sinh mọi người cùng nhau làm một cái tiệc nhẹ nữa là được. Giờ anh phải sắp xếp mọi thứ đã. Lâu Lâu chơi lớn, làm nổi một lần giờ phải đi thu dọn đây. Mọi người về đi không phụ huynh lại tìm tới anh mày bây giờ.

Nghe Thiếu Kiệt nói thế một đám cũng biết chuyện này đã được giải quyết êm xuôi có ở lại cũng không được gì. Bọn hắn thật sự nếu phải ở lại giải quyết tàn cuộc thì cũng không biết nên phải bắt đầu từ đâu.Hoàng Ngân bây giờ mới nói với mọi người trước mặt. Dù sao họ cũng là đến đây theo Thiếu Kiệt giúp cô giải vây lần này.

- Cám ơn mấy anh đã giúp em hôm nay. Sau này có gì cần em giúp thì cứ nói nhé.

- Không cần đâu em ơi! chuyển qua trường Thiên Hoa bọn anh chơi chung là được rồi. Với lại việc này là chuyện nên làm của bọn anh. Nam nhi ai lại đi ức hiếp con gái. Phải làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ.

Lâm Vũ lúc này cũng trêu chọc Hoàng Ngân, Vì hắn cũng biết Hoàng Ngân gọi bọn họ là anh vì chơi chung với Thiếu Kiệt, Chứ tuổi cô cũng bằng bọn hắn không phải nhỏ hơn.

- Bọn nhiều chuyện giải tán bớt đi nào. Có gì anh xin chuyển trường cho Hoàng Ngân rồi bọn bây gặp lại.

Thiếu Kiệt thấy một đám vẫn có thể hò reo vui vẻ sau khi gây chuyện cũng đuổi hết về. Tuy đã về bớt một số người, nhưng nguyên một đám học sinh kéo nhau ra khỏi trường Lưu Minh vẫn để cho mọi người gần đó chú ý.

- Bạn bè anh như thế mà vui thật.

- Ừ bọn nó là như thế đó. Thôi em lại chỗ mẹ hoàn thành hết các thủ tục đi để anh liên hệ với bên trường Thiên Hoa.

Nói rồi Thiếu Kiệt lấy điện thoại ra gọi cho Tần Tiến. Hắn biết nếu hồ sơ chuyển từ Lưu Minh qua trường Thiên Hoa sẽ dễ dàng hàng nhiều nhưng hắn vẫn muốn thuận lợi hơn với sự trợ giúp vì hắn cũng không chắc là sẽ đem một lúc cả bốn người qua. Nên cứ gọi điện của Tần Tiến là điều nên làm.

- Alo! Thầy Tiến hả em Thiếu Kiệt đây em có chút chuyện nhờ thầy giúp.

Vừa dứt câu bên kia điện thoại tiếng của Tần Tiến vang lên mắng hắn.

- Ông ơi? ông gây họa chưa đủ à còn định nhờ tới tôi giúp làm gì? sao đánh nhau bên trường Lưu Minh giờ lại gọi giúp.

- Chuyện này thầy cũng biết à? Thế thì tốt em định chuyển trường cho bốn người bên Lưu Minh qua Thiên Hoa mình thôi. Còn việc còn lại không ảnh hưởng gì hết.

Tần Tiến ở trường cũng đã nhận được tin tức, hắn không ngờ Thiếu Kiệt lại làm lớn chuyện như bây giờ, lại nghe được Thiếu Kiệt nói chuyện như không có gì cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém. bởi những việc như thế này thường khó giải quyết,Thiếu Kiệt lại chỉ nói mình giúp chuyển trường dùm bốn học sinh từ Lưu Minh qua Thiên Hoa nên hắn lo lắng hỏi.

- Bốn học sinh nam hay nữ thế? cậu đánh nhau còn đào người bên đó được à.

- Thì em gái em và ba người bạn thôi là nữ hết chứ thầy tưởng em kéo nam sinh về trường ngắm à. Chuyện này em bảo đảm sẽ không dính dáng gì tới trường. Chỉ cần thầy nhận giúp bốn người thôi mà.

Suy nghĩ một lúc Tần Tiến mới đáp lại yêu cầu của Thiếu Kiệt.

- Thôi được rồi ngày mai nói gia đình bố em học sinh đó lên trường gặp ban giám hiệu nộp hồ sơ. Thầy sẽ đồng ý. Mà thầy nói em phải đảm bảo việc này không ảnh hưởng gì đến trường đấy nhé.

Chuyện này thầy cứ yên tâm, không ai lại đụng đến danh tiếng của trường ta đâu. Thầy khỏi lo chuyện này đi. Thôi vậy nhé có gì ngày mai em dẫn em gái em lên ban giám hiệu trường làm hồ sơ.

Nói rồi Thiếu Kiệt nhanh chóng cúp máy bởi hắn sợ dây dưa nhiều, Tần Tiến lại nói tới lui các thứ hắn phải nghe giảng đạo hết sức phiền hà. Thấy hắn nói chuyện điện thoại xong Khương Đào mới đi lại gần nói.

- Ông Thần! lần này làm chuyện hơi quá rồi đấy! sau này tiết chế lại đi. Chuyện đâu còn có đó không giải quyết được thì gọi điện báo chú để giải quyết. Chú mày không biết ta đến đây nhìn một đống người cũng tưởng bạo động học sinh đấy.

- Lúc đó cấp bách không nghĩ nhiều, vốn chỉ định đem ít người qua dẫn Hoàng Ngân về nhưng không ngờ nguyên một đám đòi đi theo, nên mang theo luôn.

Thiếu Kiệt cứ nói chuyện lần nào với Khương Đào đều cảm thấy như hai người ngang hàng chứ không phải chú cháu. Bởi Khương Đào tính hay đùa nhưng trong công việc thường khá nghiêm túc nên lúc này mới nói hắn.

- Lần này vì chú mày hù dọa thôi chưa ra tay. Nếu mà thật sự ba người cảnh sát kia ra tay chú mày đánh lại ta cũng không cứu được. Tội chống người thi hành công vụ không phải nhỏ đâu. Mai mốt nhớ cẩn thận.

- Ừ đúng đấy! Thiếu Kiệt lần này may mà cháu chưa đánh nhau với cảnh sát. Cũng bởi ba người đó tâm lý hơi yếu một chút. Gặp tên nào mà không nói lý lẽ thì hôm nay cũng không đơn giản như thế này. Trả lại cháu tấm thẻ này. Mà sao cháu kiếm đâu ra tấm kim bài miễn tử này vậy hữu hiệu đấy. Những người kia vừa nghe ra tòa án quân sự đều nói không thưa kiện nữa. Nên mới qua loa được.

Không chỉ mình Khương Đào mà Phàm Chiến sau khi cầm tấm thẻ của Thiếu Kiệt đi một vòng cũng thuyết phục được khá nhiều người. Khiến hắn đỡ phải tốn một phen phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.