Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 8




Dịch quán.

Nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của đám thái y xung quanh, Ca Thư Nhược Ly không khỏi phiền chán.

Loại cảm giác này, cho dù là ở trên chiến trường, so với việc đối mặt với trước quân địch thì hắn cũng chưa từng có qua. Nhưng bây giờ, hắn thật sự rất lo lắng, sức khỏe của Tuyết Nhi vừa mới tốt lên một chút lại phát bệnh.

Nhìn thấy người thân của mình phải chịu đựng cảm giác chơi vơi trước cổng Địa ngục, thật sự hắn không biết phải làm thế nào mới phải.

Lúc này, một tên ngự y ở Nam Ninh mới chật vật chạy hấp tấp vào trong phòng, hắn vừa cung kính lại mang theo khẩn trương, hồi bẩm bệnh tình của Ca Thư Hàm Tuyết.

“Thái tử không cần lo lắng, bệnh tình công chúa đã không còn gì trở ngại! May mà kịp phát hiện đúng lúc nên trạng thái đã ổn định hơn trước rồi ạ!” Ngự y nói xong, cũng thở phào nhẹ nhõm: Mạng của hắn cũng được bảo toàn!

Giờ phút này, hắn mới an ổn rảnh tay lau đi mồ hôi cùng tro bụi trên mặt.

“Ừ, vất vả các ngươi!” Ca Thư Nhược Ly đạm mạc khách khí lên tiếng, lo lắng nhìn thoáng bên trong phòng, sau đó nhìn tên ngự y trước mắt, hỏi:“Bệnh thương hàn của công chúa thật sự không có cách nào chữa khỏi sao?”

Chỉ cần ở lại Nam Ninh thêm ngày nào thì bệnh trạng của Tuyết Nhi ngày càng nghiêm trọng, nói như vậy, vì đảm bảo sinh mạng cho Tuyết Nhi, bọn họ phải lập tức rời Nam Ninh quốc trở về Phượng Ảnh quốc?

“Bẩm điện hạ, đúng là vô phương cứu chữa...... Chỉ cần khống chế được bệnh tình của công chúa thì triệu chứng sẽ không tiếp tục phát tác nữa.” Ngự y nơm nớp lo sợ trả lời.

“Lui ra đi!” Nghe ra đó không phải là đáp án mình muốn nghe, trong lòng hắn thoáng xuất hiện một tia mất mát, nhưng dù gì thì an nguy của Tuyết Nhi vẫn là quan trọng hơn cả.

Đứng trước cửa phòng Tuyết Nhi hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, Ca Thư Nhược Ly mới nặng nề vào phòng hỏi thăm:“Công chúa tỉnh chưa?”

“Bẩm điện hạ, công chúa đã tỉnh rồi ạ!” Lan Nhã và Mai Hương đứng một bên trả lời. Hai mắt của các nàng trông sưng đỏ thấy rõ, có thể nói hai người bọn họ lo lắng cho chủ tử mình đến mức nào.

Ca Thư Nhược Ly bước nhanh đến bên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch của hoàng muội, trong lòng có chút chua sót hỏi: “Tuyết Nhi, muội không sao chứ?”

Ngón tay thon dài của hắn khẽ lướt nhẹ qua gò má có chút tiều tụy của nàng, nhân tiện gạt mớ tóc hỗn độn gọn gàng sang một bên.

“Hoàng huynh......” Ca Thư Hàm Tuyết khàn giọng ủy khuất gọi một tiếng. Mấy ngày nay bị bệnh tật tra tấn, nàng thật sự quá mệt mỏi.

“Là hoàng huynh không chăm sóc tốt cho muội......” Ca Thư Nhược Ly cúi đầu nói, làm vẻ sám hối khuyên nhủ: “Ngày mai chúng ta trở về Phượng Ảnh quốc, trở về cung thì sẽ ổn thôi......”

Nghe được những lời này của hắn, hai giọt lệ nơi khóe mắt lăn trào xuống.”Hoàng huynh, có phải Phong vương...... chàng ấy không còn để mắt đến Tuyết Nhi nữa, đúng không?” Nàng vô lực khóc lóc: “Hoàng huynh, Tuyết Nhi không còn trong sạch, Phong vương cũng không cần muội nữa, vậy muội sống trên đời này có ý nghĩa gì......””Tuyết Nhi!” Ca Thư Nhược Ly hét lớn một tiếng cắt đứt những ý nghĩ ngu xuẩn trong đầu nàng, nhìn thấy gương mặt không còn sức sống đáng thương với nước mắt dàn dụa bên má, giống như con dao găm mạnh mẽ găm vào lòng hắn, nhịn không được muốn nói rõ chân tướng:“Muội không có......”

Nhưng câu chuyện vừa chuyển thì lại thành lời khuyên giải an ủi:“Muội không cần phải suy nghĩ nhiều, vẫn còn có hoàng huynh, hoàng huynh sẽ bảo vệ muội, sẽ không để bất cứ kẻ nào làm tổn thương muội!”

Hắn thừa nhận thân là hoàng huynh, hắn ích kỷ vì không nói rõ cho Ca Thư Hàm Tuyết biết rõ chân tướng rằng nàng chưa thất thân.

Nếu Tuyết Nhi biết được, cho dù nàng vẫn còn trong sạch nhưng Sở Tùy Phong vốn không hề yêu thương nàng thì cũng sẽ không bao giờ cưới muội ấy, liệu muội ấy có chịu được đả kích này không?

Vốn hắn và phụ hoàng không có ý định đồng ý hai nước làm đám cưới, bây giờ có thể mượn chuyện này làm cái cớ gột sạch đi ý niệm muốn gả cho Sở Tùy Phong của muội ấy?

Đương nhiên, hắn không có thừa nhận còn một lý do sâu xa khiến hắn không thể làm thế chính là Ca Thư Hàm Tuyết có mối thù hận sâu sắc với Mạch Trục Vân, nếu sau này hai người sống chung dưới một mái nhà, thì sẽ như thế nào đây?

“Nhưng hoàng huynh à, muội......” Ca Thư Hàm Tuyết nghẹn ngào, câu tiếp theo cũng khó khăn mở miệng. Hàm răng cắn chặt đôi môi khô nứt, chốc lát sau liền xám ngoắc, máu bắt đầu ứa ra nhưng bản thân nàng lại không cảm giác đau, trong lòng chỉ có hận thù che lấp.

Mạch Trục Vân, bản cung phải chặt ngươi thành trăm mảnh, nghiền xương ngươi thành tro!

“Hắt xì...... Hắt xì......” Vùi đầu vào kho dược liệu Mạch Trục Vân cuối cùng không nhịn được lớp bụi dày xung quanh, ngứa mũi đánh hai cái hắt xì.

Ca Thư Nhược Ly đương nhiên cũng không có ý thức được, công cuộc thuyết phục này còn có “ công lao” của người khác, bằng không với tính cách cứng rắn của nàng thì chỉ sợ Ca Thư Hàm Tuyết sẽ muốn vĩnh viễn ở lại Nam Ninh.

Ca Thư Nhược Ly nhẹ vỗ về gương mặt nàng, trên mặt áy náy nhanh chóng tan đi, an ủi nói:“Hoàng muội, không có việc gì! Sau khi chúng ta trở về Phượng Ảnh quốc, hoàng huynh và phụ hoàng nhất định sẽ giúp muội tuyển chọn một người phò mã tốt. Tính cách của Phong vương rất lạnh lùng, bạc tình, không thích hợp với muội.”

Nhìn Ca Thư Hàm Tuyết nắm chặt hai tay thành quyền, hắn sẽ vồ về dỗ dành nói:“Hoàng muội là thiên nữ của Phượng Ảnh quốc, thử hỏi xem đàn ông trên thế gian này không ai không động tâm được chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt của nàng dần dần thả lỏng, hắn tiếp tục nói:“ Được rồi, sáng mai chúng ta sẽ trở về, Tuyết Nhi đi lâu như vậy, chắc phụ hoàng sẽ rất nhớ muội.”

Nghe hắn nhắc đến phụ hoàng, con ngươi Ca Thư Hàm Tuyết đột nhiên sáng ngời, khóe mắt đẫm hơi nước, nhìn hắn, gật gật đầu.”Vâng, hoàng huynh, Tuyết Nhi nghe lời huynh!”

Ca Thư Nhược Ly tươi cười, giúp nàng đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng,“Tuyết Nhi, hoàng huynh muốn vào cung một chuyến, muội cứ an tâm ngủ một lát đi. Ngoan ngoãn chờ hoàng huynh trở về, biết không?””Vâng!” Ca Thư Hàm Tuyết nghe lời gật đầu.

“Trông coi công chúa thật tốt đi!” Ca Thư Nhược Ly quay đầu nói với hai nha hoàn sau đó đi về phía hoàng cung.

Sắc trời còn chưa xem là quá muộn, Ca Thư Nhược Ly đến trình báo về chuyện trở về Phượng Ảnh quốc cho Sở Lâm Uyên.

Bởi vì ngự y trở về đã sớm bẩm bảo bệnh tình Ca Thư Hàm Tuyết cho hắn nên Sở Lâm Uyên cũng không vòng vo nhắc lại hỏi thăm làm gì, chỉ đơn giản khách sáo hàn huyên vài câu.

“Nam Ninh chiêu đãi không chu đáo, mong thái tử thứ lỗi!” Hắn khách khí nói.

Ca Thư Nhược Ly đạm mạc cười trả lời:“Hoàng thượng khách khí, là Nhược Ly và Tuyết Nhi không có phúc khí, không thể ở lại một nơi tốt đẹp như Nam Ninh thêm vài ngày nữa.”

Sở Lâm Uyên xấu hổ cười cười:“Thái tử yên tâm, trẫm nhất định sẽ nhanh chóng bắt Mạch Trục Vân, không để Phượng Ảnh quốc bị thiệt thòi. Còn nữa, về chuyện đám hỏi, trẫm đã phân phó người cố gắng đi kiếm, một khi tìm ra được cô nương đó, sẽ thông báo với thái tử sau.”

Ca Thư Nhược Ly cảm thấy khá hài lòng, rộng lượng cười:“ Vậy thì, đa tạ hoàng thượng!”

Sở Lâm Uyên mím môi, cứng ngắc cười:“Thái tử không cần khách khí, đây là việc trẫm nên làm!Ngày mai trẫm sẽ tự mình dẫn theo bách quan, tiễn đưa thái tử và công chúa!”

Khách sáo một hồi, Ca Thư Nhược Ly mới hành lễ cáo từ Sở Lâm Uyên rời cung.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới rời khỏi cung vài giây thì đồng thời có một bóng đen chợt lướt qua, cũng lướt qua tường cung, lập tức đi vào vào kho chứa dược.

Mạch Trục Vân vẫn không từ bỏ ý định tìm cho ra Ngọc Thiên Long, may là mục tiêu không quá nhỏ nên việc tìm kiếm cũng không quá khó khăn.

Không bao lâu, nàng phát hiện ra một chiếc túi da nhỏ ở góc tường. Lôi hết mớ bao cỏ chứa đựng mấy loại thảo dược ra, nàng hơi hưng phấn lấy chiếc túi nặng ra ngoài, ngồi bệch xuống đất, cởi bỏ dây thừng, bên trong hai viên ngọc có kích thước một lớn một nhỏ hiện ra trước mắt.

Mạch Trục Vân rảnh tay cầm lấy một viên, nương theo ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nhưng cái gì cũng không thấy rõ, kích cỡ hạt châu thì không thể thừa nhận là hàng thật, nhưng khi đưa lên tay cảm nhận, nàng lại không có cảm giác gì, cảm thấy nó rất bình thường, ngay cả nàng là cao thủ cũng nhìn thể nhìn ra có chỗ nào khác thường.

Giống như, hai viên ngọc này...... không thể sáng lấp lánh được như dạ mình châu.

Nhưng ngay thời điểm nàng cẩn thận bỏ hai viên ngọc thu gọn vào trong lòng thì bên tai chợt vang lên tiếng động, Mạch Trục Vân nhanh nhẹn đứng dậy, ứng phó tình hình.

Chỉ trong chớp mắt, tên áo đen đã xuất hiện bên cạnh nàng. Đồng thời, cũng chỉ trong nháy mắt đó, Mạch Trục Vân linh hoạt tiên hạ thủ vi cường, ra tay chiếm thế thượng phong ra chưởng đánh về phía ngực hắn. Sau đó thừa dịp hắn phân tâm giơ tay ngăn cản thì thi triển khinh công chuồng đi.

Nhưng không thể ngờ rằng, ngay sau đó, trên đường đi vẫn bị người ngăn cản.

Tên áo đen dùng hai tay ôm chặt nàng từ phía sau, ung dung cuối đầu nhìn xuống, cảm giác áp bách cùng thản nhiên của hắn dần dần áp đảo sự giãy dụa của nàng.”Ngươi là ai?” Mạch Trục Vân bất lực lên tiếng hỏi, mặc dù đã xác định đối tượng là ai.

Đầu tiên tên áo đen đó khẽ cười, rồi sau đó, nhẹ nhàng lên tiếng:“Tà công tử, ngươi không biết tại hạ?”

“Thật có lỗi!” Mạch Trục Vân gãi da đầu, cố ý nói:“Đối với một kẻ mặt mũi còn không thấy như ngươi thì bản công tử dù có là thánh nhân cũng không nhận ra!”

“Là ta! Như thế nào, đồ của ta cũng đã nằm trong tay ngươi, giờ tính giả bộ không quen?” Ca Thư Nhược Ly kéo bịt mặt đen xuống, đánh giá một thân thái giám phục của nàng, dường như đã quên mất bọn họ từng là kẻ thù, đột nhiên cười lên tiếng.”Tà công tử, ngươi nghĩ ăn mặc thế này thì ta sẽ tha lỗi sao?”

Mạch Trục Vân liếc mắt nhìn hắn:“Ngươi bệnh à, ta yêu thương Tuyết Nhi thật lòng.... Có lỗi gì mà cần ngươi phải tha.”

Ca Thư Nhược Ly chợt biến sắc, thực ra hắn chỉ muốn đùa nàng một chút, nào ngờ nàng lại có phản ứng hùa theo lời của hắn, thậm chí còn cái gì mà yêu với thương.

“Đừng cải trang nữa, ta biết nàng là con gái. Chuyện của Tuyết Nhi, ta không trách nàng......” Nhưng lời còn chưa nói xong, Mạch Trục Vân nhanh chóng vươn đôi tay tinh tế trắng thuần trực tiếp đặt lên cổ họng hắn.

Đôi mắt nàng trầm xuống:“Làm sao ngươi biết được? Không, chính xác hơn là ngươi biết từ khi nào? Ngươi làm đám hỏi là có mục đích gì?” Nàng còn tưởng rằng đó là đám hỏi của Sở Tùy Phong, ai ngờ là đám hỏi giữa nàng và Ca Thư Hàm Tuyết.

“Nàng hỏi nhiều vấn đề như vậy, muốn ta trả lời câu hỏi nào trước?” Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn vào đôi mắt rực lửa giận của nàng, trong mắt biểu lộ ý cười.

“Trả lời từng câu hỏi một!” Mạch Trục Vân nghiến răng, không có chút mềm lòng, tay kiên cố đặt trước cổ hắn. Nhưng nàng cũng không dám làm liều, dù sao, võ công của Ca Thư Nhược Ly cũng lợi hại hơn nàng rất nhiều.

“Được! Còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta không? Lần đó ta giúp nàng bôi thuốc, nhìn qua thân thể của nàng......”

“Câm miệng! Thành thật cho ta!” Mạch Trục Vân hung tợn trừng mắt hắn, uy hiếp hắn. Tay đã thoáng tăng chút lực, nàng thấy sắc mặt của Ca Thư Nhược Ly đã trầm xuống một ít.

“Lần gặp mặt thứ hai, trên đường phố, ta nhìn thấy phản ứng đau đớn nơi miệng vết thương của nàng, biểu tình thay đổi, còn có chút nghi kỵ.”

Thì ra ngay thời điểm đó nàng đã để lộ ra sơ hở! Mạch Trục Vân gật đầu, khẽ híp mắt, tiếp tục hỏi:“Vậy, vì sao ngươi không nghi ngờ lúc đó ta đang giả trang thành nữ?”

“Ha ha, nàng còn nhớ rõ đêm đó ta có nhận xét gì khi nhìn thấy thân thể của nàng không?”

“Ngươi biết rõ như vậy, tại sao còn muốn ta và muội muội ngươi thành thân?” Mạch Trục Vân lên tiếng hỏi tiếp.

Ca Thư Nhược Ly nhíu mày khó hiểu:“Ai nói là cùng Tuyết Nhi? Là ta muốn thành thân với nàng!”

Nói xong, hắn dang rộng hai tay, một tay cầm lấy cánh tay đang uy hiếp mình của Mạch Trục Vân, một tay kia trực tiếp giữ chặt eo thon của nàng kéo về phía mình, hãm vào trong ngực.”Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!””Cút ngay!”

Mạch Trục Vân gầm nhẹ một tiếng, dùng sức rút tay về, lấy bao đựng ngọc làm hung khí, hung hăng ném về phía Ca Thư Nhược Ly.

Ca Thư Nhược Ly không giận mà khẽ cười, thoáng dùng sức, nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, một tay kia ngăn đòn công kích, nhàn nhạt cười:“Nàng muốn mưu sát chồng?”

“Hừ, muốn mưu sát ngươi là thật, nhưng còn cái quan hệ vợ chồng kia, xin lỗi, hai chúng ta không quen!” Mạch Trục Vân vừa nói vừa phản kháng, thừa dịp tay hắn thu hồi, xoay người một cái quét ngang một quyền cước.

Nhưng nàng lại quên, tay của mình đang bị người nào đó khống chế.

Ca Thư Nhược Ly thản nhiên đứng yên một chỗ, nhấc chân tránh đi, dùng sức kéo nàng ôm chặt vào lòng, khiến lưng nàng hoàn toàn dựa vào ngực hắn, hai tay hắn nhanh chóng áp chế tay nàng sau lưng.

Có chút cúi đầu, dụ hoặc bên tai nàng nói:“Ta đã nhìn thấy cơ thể của nàng, nàng thật sự không cần ta chịu trách nhiệm sao?”

Mạch Trục Vân giãy không ra, hừ lạnh một tiếng:“Nói như vậy thì ta cũng đã nhìn thấy cơ thể của Tuyết nhi rồi, cho nên ta cũng cần phải chịu trách nhiệm đối với cô ta sao?”

Ca Thư Nhược Ly cười cười, nói tiếp:“ Hai chuyện này không giống nhau, Nàng và Tuyết nhi đều là nữ.”

“Ồ!” Mạch Trục Vân gật đầu, giảo hoạt cười, hỏi:“Ngươi thật sự muốn thành thân với ta?”

“Ừm!” Ca Thư Nhược Ly đem tay đặt lên đôi vai gầy yếu của nàng, chân thành nói:“Ta thích nàng!”

Trong mắt Mạch Trục Vân lướt quan một tia chán ghét cực độ, buồn bực mà không cách nào phát tiết, tức giận nói:“Nhưng muội muội của ngươi hận ta đến tận xương tủy, nếu ngươi cưới ta, thì ngươi phải giải thích với cô ta thế nào đây?”

“Chuyện này không khó, Tuyết Nhi không biết thân phận nàng là nữ, chỉ cần muội ấy không biết hoàng tẩu của mình chính là Mạch Trục Vân, muội ấy sẽ không làm khó nàng......” Dừng một chút, nói tiếp:“Cho dù muội ấy có biết, ta cũng sẽ che chở bảo vệ nàng, không để nàng bị ai khác ức hiếp!”

Ai ức hiếp ai còn chưa biết đâu! Trong mắt nàng chán ghét không phút nào thối lui, chất vấn hỏi:“Nói vậy, ngươi đã lên kế hoạch từ trước, hừ, sau khi bắt trói ta, ngươi sẽ thay đổi thân phận của ta, mang ta rời khỏi Nam Ninh quốc, còn thanh danh của muội muội ngươi cũng sẽ không bị hủy hoại?”

“Vì nàng, chuyện gì ta cũng đều có thể làm được!” Hắn tạm dừng một chút, sau đó tiếp tục giải thích nói:“Đồng ý ta cũng vì muốn tốt cho Tuyết Nhi, nàng không thể gả cho Sở Tùy Phong, coi như nàng giúp muội ấy một phen!”

“Ồ, là thế à?” Mạch Trục Vân cảm thán:“ Đột nhiên ta chợt nhớ ra, ta từng có sờ qua cơ thể của Sở Tùy Phong nữa, chậc chậc, vậy ngươi nói xem, ta có nên đòi hỏi hắn chịu trách nhiệm không?”

Quả nhiên, gương mặt hắn dần dần biến sắc, Mạch Trục Vân nhân cơ hội đó nhấc chân, đá thẳng hạ khố nhưng không ngờ, hắn lại sớm có phòng bị, nhượng bộ, lôi kéo hai cánh tay nàng quay ngược ra trước, ôm chặt nàng vào trong ngực. Sau đó nhẹ nhàng điểm huyệt trước trước ngực nàng.”Khốn nạn, giải huyệt cho ta!” Mạch Trục Vân bất đắc dĩ đánh không lại hắn, cũng không thể động đậy, chỉ có thể văng tục:“Tiểu nhân bỉ ổi, có bản lĩnh chúng ta một chọi một đi!”

Ca Thư Nhược Ly nhẹ nhàng vươn ngón tay mình vuốt nhẹ đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác mềm mại truyền đến nơi xúc giác khiến cho hắn có chút hoảng loạn, âm thanh trở nên có chút khàn khàn:“À?! Không ngờ nàng vẫn còn nhớ lần đánh tay đôi của chúng ta hôm đó, rồi mang tất cả đại nội thị vệ đến đây sao?”

Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn hắn, hận không thể dùng răng cắn phập vào ngón tay không an phận của hắn. Ta cạp cạp... grừ...

Ca Thư Nhược Ly bật cười, nụ cười đẹp mà tỏa sáng như đóa hướng dương nở vào đầu xuân. Thu tay về, ý cười cũng biến mất, trong mắt lướt qua một tia ngoan lệ:“ Nếu Sở Tùy Phong dám đặt tâm tư xấu xa lên người nàng, bản cung tuyệt đối không buông tha hắn!”

“Hừ!” Mạch Trục Vân khinh thường liếc mắt hắn: “Ai không buông tha ai còn chưa xác định được đâu! Hắn là chiến thần của Nam Ninh ta, ngươi đảm bảo đánh thắng được hắn sao?!”

Dường như bị một câu so sánh của nàng làm cho màu nóng dồn lên não, Ca Thư Nhược Ly mang vẻ mặt tức giận, con ngươi bán híp, trầm thấp lên tiếng:“Nàng dám lên tiếng đứng về phía hắn? Nói cho nàng biết, hoàng đế Nam Ninh các người đã đồng ý hạ chỉ phong nàng làm quận chúa, đưa nàng đến Phượng Ảnh quốc hòa thân! Chính Sở Tùy Phong sẽ đích thân làm sứ thần đưa thân! Nếu nàng vẫn có tư tình riêng với hắn, thì bản cung sẽ cho hắn nếm cảm giác một đi không trở lại!”

“Hờ hờ!” Mạch Trục Vân lại cười nhạo hắn:“Cha hoàng đế đó nghĩ rằng một khi hắn hạ chỉ thì bản công tử bọn ta phải tiếp chỉ ư? Ngươi cho rằng tứ đại công tử bọn ta là loại người gì, là loại dễ dàng bị người khác tính kế?”

Nghe nàng lên tiếng bảo vệ quyền lợi của Sở Tùy Phong, trong mắt Ca Thư Nhược Ly ánh lên lửa giận: Rốt cuộc nàng và hắn có quan hệ gì?

Nhưng đột nhiên nghĩ đến thái độ khác thường của Sở Tùy Phong tối hôm qua ở đại điện, trong lòng hắn càng lúc càng tức giận: Sở Tùy Phong, ngươi giỏi lắm, thì ra mục đích của màn đối chất đó chính là che dấu sự thật.

Hắn còn nhớ rõ trong ngự hoa viên ngày đó, nhìn thấy hai tên thị vệ có chiều cao không tương xứng, bây giờ nghĩa lại một trong hai người đó chính là Mạch Trục Vân đang cải trang. Nhưng tối hôm qua ở thời điểm chất vấn bọn họ, lúc ấy hắn không có chú ý tới.

Sở Lâm Uyên lại càng không chú ý tới.

Bây giờ ngẫm lại, không chỉ có bị Sở Tùy Phong tính kế mà cả thuộc hạ của hắn cũng không tầm thường, hắn thực sự cảm thấy tức giận, đồng thời, trong lòng càng thêm chua chát: Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì? Lại có thể khiến cho Sở Tùy Phong đồng ý mang nàng vào yến tiệc? Nàng còn nói đã từng sờ qua cơ thể hắn?

“Mạch Trục Vân, đừng khiêu chiến tính nhẫn nãi của bản cung!” Ca Thư Nhược Ly nói xong, bắt đầu đi về phía Mạch Trục Vân, một tay ôm trọn vòng eo của nàng, một tay nâng cằm nàng lên, khuôn mặt điển trai của hắn từ từ lại gần sát gương mặt nàng.”Nếu không chịu tiếp chỉ, vậy ta đành phải dùng vũ lực mang nàng về Phượng Ảnh quốc!”

Xa lạ hơi thở truyền đến, Mạch Trục Vân cả người run lên, lại không thể động đậy.”Ngươi, Ngươi, Ngươi......” Đầu lưỡi đều thắt lại, nếu cứ tiếp tục như vậy, chuyện tiếp theo là gì, nàng rất rõ ràng.

Hoảng sợ bủa vây, cũng bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của cái lão bán tên chết tiệt, chẳng lẽ đây là báo ứng của nàng sao? Lúc trước nàng trêu chọc Ca Thư Hàm Tuyết, bây giờ......

“Thư Ca, ngươi cút ngay cho ta, nếu ngươi dám chạm vào ta......” Nhìn thấy gương mặt hắn cách mặt mình không còn mấy centimet, đáy lòng Mạch Trục Vân khỏng khỏi sợ hãi.

Bị những lời của nàng kích thích, gương mặt tức giận của Ca Thư Nhược Ly dần dần phóng đại, một tay nhấc cằm nàng lên mang theo chút tức giận, cúi xuống.

“Đợi chút!”

Mạch Trục Vân hít sâu một hơi, lớn tiếng kêu lên.

Ca Thư Nhược Ly quả thực dừng động tác, mang theo ý cười dừng ở con ngươi nàng, cười nói:“Nghĩ thông suốt rồi?”

“Không phải, nhìn đặng sau ngươi đi, có người đến!” Mạch Trục Vân chuyển mắt, nhìn về hướng khác.

“Ha ha, Mạch Trục Vân, phải chọn đối tượng để chơi trò cũ rích này với nàng chứ! Nếu thực sự có người, vì sao ta không cảm nhận được?” Luận về võ công, nếu có người đứng sau lưng hắn thì hắn đã sớm phát hiện rồi.

Hắn nhẹ nhàng vuốt bên gò má nàng, ôn nhu nói:“Cho dù có là ai, cũng không thể nào ngăn cản bản cung mang nàng về Phượng Ảnh quốc!”

Mạch Trục Vân liếc mắt khinh thường:“Tin hay không tùy ngươi, Sở Tùy Phong......”

Ngay khi nàng vừa nói ra ba chữ này, nháy mắt Ca Thư Nhược Ly chợt hoảng hốt, nếu như Sở Tùy Phong đứng ở sau lưng hắn, khẳng định chỉ có hắn ta mới khiến hắn khó phát hiện.

Dù sao Mạch Trục Vân đã bị hắn điểm huyệt nói, hắn còn lo lắng cái gì? Một tay giữ chặt lưng áo nàng ôm lên, chậm rãi quay đầu nhìn cô gái trên vai mình kiên định thầm nhủ: Mạch Trục Vân, nếu nàng tính dùng chút quỷ kế đó để khiến ta từ bỏ, vậy thì ta đành phải dùng sức mạnh với nàng!

Nhưng chỉ trong nháy mắt, còn chưa kịp nhấc lên thì một bóng màu trắng bất ngờ xuất hiện trước mắt hắn.

Dáng vẻ vô cùng tiêu sái cuồng ngạo, ánh mắt trở nên khắc nghiệt, khuôn mặt tuấn tú dường như được phủ thêm một tầng băng lãnh mà u ám. Bóng lưng thẳng lạnh băng, hơi thở lãnh khốc xuyên qua lớp áo bào trắng tinh khôi tuyệt đẹp chậm rãi lan ra...

“Buông nàng ra!”

P/s: Khà khà...cắt mood mấy nàng chơi....nói chứ ta chỉ kịp dịch mới tới đó...còn phần sau...các nàng kiên nhẫn chờ ta...hãy chờ ta...chờ xem chuyện tình tay ba này tới đâu, xem liệu Sở Tùy Phong có phá vỡ nguyên tắc của mình...giật nữ nhân của mình từ tay người khác không ha....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.