Tiểu Tam Anh Yêu Em

Chương 6




Màn đêm dần buông, trăng bắt đầu lấp ló bên vài nhánh trúc cố vươn mình khỏi bóng tối, gió lạnh phơ phất.

Một chiếc xe ngựa đơn giản chậm rãi chạy đều trên ngã tư đường.

Nhưng dù có đơn giản đến đâu thì người đi đường nhìn thấy dấu hiệu bên thân xe đều đều cung kính cúi đầu nhường đường.

Từng nét chữ mạnh mẽ nhưng lưu loát sinh động như mây bay nước chảy được khắc một bên hông xe, một chữ “Phong” vừa bá đạo vừa ngạo nghễ là biểu tượng đây chính là xe ngựa đặc thù của Phong vương phủ.

Hai vị cầm cương ngựa - thuộc hạ của Sở Tùy Phong - Tề Ân và Tề Cần đánh ngựa chạy thẳng về Phong vương phủ.

Tề Ân ảo não cúi đầu, trên mặt không thể nào hết xấu hổ, bởi vì, vị Mạch Trục Vân “duyên dáng” đi cùng vương gia đang cười khùng khục ngả nghiêng trong xe, vâng, bất chấp cả hình tượng.

Đương nhiên, hắn biết, cái giọng cười như sấm dậy, vui sướng khi thấy người gặp họa này khẳng định không thể nào là của vương gia lạnh lùng của bọn hắn. Nhưng một điều hắn khó hiểu hơn là cho đến tận bây giờ vương gia vẫn chưa lên tiếng cắt đứt tràn cười chế nhào của Mạch Trục Vân.

Xưa nay vương gia là người vốn ghét người khác huyên thuyên cười đùa bên tai mình!

Chẳng lẽ, tiếng cười của Mạch Trục Vân rất... êm tai?

Ông trời! Không phải chứ, hắn ở ngoài xe ngựa đã lâu như vậy, nghe tiếng cười của hắn ta thôi hắn đã đủ cảm nhận được mồ hôi lạnh đang thấm ướt áo, cho dù có cố gắng dùng nội lực ngăn cản nhưng hắn cũng nhịn không được phát run. Tiếng cười kia, có mà giống như mấy tên não tàn gâng cổ lên cười khoái chí khi vừa xổng chuồng vậy.

“Ha ha ha ha...... Ha ha ha...... Khửa khửa khửa....hố hố...” Mạch Trục Vân cười như tên điên, một tay ôm bụng, một tay chống lên vách cửa xe.

Sở Tùy Phong lạnh lùng trầm ngâm nhìn nàng, không nói được một lời.

Đỉnh xe ngựa được gắn một viên dạ minh châu lớn, xung quanh thành xe được bao bọc bởi vài viên đá bạch thạch có thể phát sáng trong đêm. Thứ anh sáng tự nhiên nhu hòa phát ra thắp sáng khắp xe, nhìn giống như ban ngày.

“Há há......”

Sở Tùy Phong: “......”

“Hố hố hố...... Ha ha ha......”

Tiếng cười vẫn không có xu hướng ngừng lại, Sở Tùy Phong cuối cùng cũng chịu không nổi, trực tiếp mở miệng:“Buồn cười lắm sao?”

Nếu không mở miệng dập tắt cảm xúc của nàng, chỉ sợ nàng cười đến co rút toàn thân mất.

“Ha ha...... Hả?” Mạch Trục Vân ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với đôi mắt trầm thấp khó đoán của hắn, nàng có một chút thất thần: Vẫn là đôi mắt sắc lạnh kết hợp hoàn hảo với khuôn mặt nghiêm như núi đá, chẳng qua, ánh mắt không còn lạnh lẽo, sắc bén như thường ngày.

“Sở Tùy Phong, thị vệ của ngươi...... Ha ha ha...... Bị một cô nương...... Ha ha ha...... Đánh ra đến nông nỗi này?” Mạch Trục Vân xoa hai bên má đau nhức, cười nói, một câu hỏi đơn giản nhưng đã là lần thứ n nàng lặp lại rồi.Kỳ thật nàng vốn không hề cảm thấy có gì đáng cười, chỉ là ngay thời điểm nhìn thấy khuôn mặt không lành lặn mang theo chút mất tự nhiên của Tề Ân, nàng thật sự cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên, nàng cũng muốn biết, cái vị vương gia đoạn tay áo này sẽ có phản ứng gì khi thấy người “đàn ông” bên cạnh mình bị đánh thành ra vậy.

Sở Tùy Phong:“......”

Ra tay đánh người, sau đó còn lớn tiếng cười chế nhạo người ta một phen, đáng cười lắm sao?

Đợi nửa ngày mà vẫn không thấy hắn có phản ứng gì, khóe miệng Mạch Trục Vân khẽ run rẩy vài cái, quả nhiên không đáng cười tí nào! Dần dần thu ý cười, lập tức đưa mắt nhìn sang bên hông hắn.

Một bên tay xoa mặt, một bên lên tiếng hỏi:“Ê! Sở Tùy Phong, ngọc bội của ngươi đâu? Sao không thấy?”

Sở Tùy Phong:“......”

Mạch Trục Vân, nàng trộm ngọc của bổn vương, lại giả trang lừa dối bổn vương còn cố làm bộ khó hiểu, chuyện này đùa cũng vui lắm sao?

Nhưng hắn vẫn không khó khăn đáp trả nàng một câu:“Tặng rồi!” Ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.

Mạch Trục Vân có chút bĩu môi: Chậc, tặng rồi, nói thế mà tin được à! Rõ ràng là bị bản công tử trộm mất còn ngại ngùng không dám thừa nhận, sợ mất mặt à.

“Ồ? Ngươi tặng cho ai vậy? Hừ, bản công tử nói cho ngươi biết, cho dù ngươi có xử lý như thế nào thì miếng ngọc bội đó sớm hay muộn gì cũng là của ta!” Nàng cũng không có ý định vạch trần hắn, mà chỉ giả bộ tức giận, cố ý hùa theo mạch chuyện của hắn.

Chỉ là đáng thương thay, nàng lại không biết chân tướng của sự thật rằng chính hắn mới là người không vạch trần nàng.

“Một vị cô nương!” Sở Tùy Phong nói đến đây cảm thấy có chút thú vị, nhẹ ngã mình ra phía sau nhắm mắt dưỡng thần.

“Ồ! Cô nương à!” Mạch Trục Vân ra vẻ đồng tình gật gật đầu, hỏi tiếp:“ Vậy chắc cô nương đó phải là mỹ nhân với vẻ đẹp chim sa cá lặn, nghiêng nước nghiêng thành, có đúng không?”

Sở Tùy Phong:“......” Nàng nghĩ bản thân mình đẹp đến khoa trương vậy sao?

Vẫn chỉ miễn cưỡng trả lời:“Ừ!”

Mạch Trục Vân cúi đầu thầm cười, rồi sau đó, thu lại ý cười, làm bộ đứng đắn:“Ủa chớ không phải ngươi thấy sắc nảy lòng tham, đưa ngọc bội làm tín vật đính ước cho người ta à?”

Sở Tùy Phong nâng mi, câu trước có thể miễn cưỡng chấp nhận, còn câu này... cái gì mà “Gặp sắc nảy lòng tham”?

“Không có!”

Nếu không phải nàng đang cải trang thành nam nhân thì nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, vị bất hạnh nào không biết khẳng định còn tưởng hai vị này là vợ chồng.

Tề Cần ngồi ngoài xe gãi đầu tự vấn: Vương gia có thể kiên nhẫn nói nhiều như vậy từ khi nào?

Bất đắc dĩ trong đầu Tề Ân hiện lên hình ảnh cô nương xinh đẹp mang bản tính của hổ cái, tự thán: Đừng có bảo với hắn rằng vương gia thật sự coi trọng cô nương kia nha? Nếu cô nương kia mà trở thành vương phi thì về sau.....hắn không dám gặp người nữa.Mạch Trục Vân có chút chu miệng, bất mãn nhìn hắn.

“Thật sự không có?”

Thấy nàng mang vẻ mặt không cam lòng, trong lòng Sở Tùy Phong như phát hỏa, thốt lên:“Nếu ngươi thích thì cứ cho là vậy đi!”

Kỳ thật, hắn chưa hề nói với nàng lai lịch của miếng ngọc bội đó, đó chính là di vật duy nhất mà mẫu phi để lại cho hắn, cũng chính là món bảo vật gia truyền dành riêng cho vương phi tương lai của hắn. Cho nên, lần đầu tiên nàng trộm ngọc, hắn không cho phép nàng mang đi, nhưng lần này, hắn không có ý định lấy về.

Mạch Trục Vân có chút ngạc nhiên nhìn chằm chằm Sở Tùy Phong, thấy vẻ mặt thành thật không chút đùa giỡn của hắn. Nàng có chút kinh ngạc, một tay đang sờ má đột nhiên khựng lại, miệng khẽ nhếch lên, ngơ ngác nhìn hắn rối rắm tự hỏi: Không phải hắn đang đùa mình chứ?

Sở Tùy Phong cũng đưa đôi mắt đánh giá nàng, con ngươi đen láy khẽ động, khắc ghi toàn bộ giây phút ngây ngốc ngờ nghệch của nàng vào trong lòng.

Mạch Trục Vân nghiêng đầu nhìn kỹ hắn, uầy nhan sắc của tên đoạn tay áo này cũng không tệ nha. Thảo nào khắp cô gái trong kinh thành đều muốn trở thành nô tỳ của hắn a: Mặt mày như họa, làn da tinh tế bóng loáng, giống như khối ngọc bạch được mài dũa không tỳ vết, rõ ràng không phải là người từ nơi chiến trường trở về a......

Chỉ có điều đang mãi ngắm nghía diện mạo của hắn thì đột nhiên khóe miệng chợt lạnh, nàng cảm nhận được rõ ràng một dòng chất lỏng ấm áp từ khóe miệng chảy xuống...... Hai mắt chợt lóe, nhanh chóng thu mắt về, tay có chút run lên, hai má đỏ rực, né ra một bên.

Khụ khụ khụ, mất mặt chết người rồi! Sao lại có thể chảy nước miếng khi nhìn thấy mĩ nam thế kia...... Nàng thề, nàng thật sự không phải cố ý, nàng...

Nàng thử ngẩng đầu xem thái độ của Sở Tùy Phong thế nào thì chợt trong nháy mắt ngây ngẩn cả người.

Đôi mắt hắn nửa híp lại, khóe miệng cong lên ý cười nhợt nhạt, nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhất thời, đôi mắt bọn họ tìm thấy nhau, không khí xung quanh nhất thời lâm vào một mảng yên tĩnh.

Sở Tùy Phong.... cười?

Mạch Trục Vân không tin dụi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn lần nữa, cũng vẫn là ý cười yếu ớt, không còn lạnh lùng, cao ngạo như trước mà là một dòng nước ấm áp len lỏi nơi đáy mắt hắn.

Ơ...... Mạch Trục Vân không thể chịu nổi một màn hiếm có này phải chịu thua đỏ bừng mặt: Yêu nghiệt! Là yêu nghiệt đang dọa người, Sở Tùy Phong là kiểu người gì....là kiểu đàn ông mặt than...sao có thể nở nụ cười.... đẹp đến như vậy....dọa chết tim nàng rồi.

“Đẹp không?” Âm thanh trêu chọc của hắn nhẹ nhàng truyền đến.

Nếu như để ý một chút thì sẽ phát hiện ra ngữ khí của hắn so với bình thường đã khác trước rất nhiều. Chẳng qua vì lời của Sở Tùy Phong nói ra khỏi miệng có chút không rõ ràng mà con người Mạch Trục Vân lại vô tư nên căn bản cũng không cảm nhận được, nghe ra chỉ toàn là ý cười nhạo.Điều tiên Mạch Trục Vân không thể phủ nhận gật đầu, rồi sau đó, lại chột dạ lắc đầu.

“Không!”

Trong lòng cũng thầm cảm thán: Thần mòe ơi, tại sao ông trời lại đem đến cho nhân gian một tên yêu nghiệt sở hữu toàn bộ sự hoàn hảo thế này? Tai họa! Đúng là tai họa.

Nghĩ là vậy nhưng nàng cũng cứng đầu không chịu thừa nhận, tầm mắt vẫn dừng trên gương mặt anh tuấn của hắn, không có dấu hiệu của tật giật mình.

Sở Tùy Phong có chút bất đắc dĩ gật đầu sau đó lập tức nâng tay lên, đến trước mặt nàng chuẩn bị dùng ống tay áo lau đi nước miếng nơi khóe miệng:“Vậy còn nhìn làm gì?”

Mạch Trục Vân đột nhiên tỉnh ngộ, đưa đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm ống tay áo màu trắng trước mắt cùng với ngón tay thon dài của hắn.

Mạch Trục Vân hơi lùi lại phía sau, xấu hổ cười, dùng tay áo lau miệng đáp:“ Đang nghĩ đến mấy cái mơ chua lần trước ăn nên mới chảy nước miếng!”

Sở Tùy Phong:“......” Mặt Bổn vương giống mơ lắm sao? Sao có thể?

Được rồi, biết nàng đang che giấu sự thất thố của mình nên hắn cũng không so đo với nàng.

Lập tức thu hồi tay rảnh về, bình tĩnh tự nhiên nhìn nàng.”Lại đây!”

Mạch Trục Vân cảnh giác lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngươi sợ bổn vương?” Bắn tầm mắc sắc bén về phía nàng dường như không để cho nàng một con đường thoát.

“Ai nói?” Nhấc người về phía trước ngồi ngay bên người hắn.

Mi tâm Sở Tùy Phong giãn ra, tâm tình tốt lên một chút, nhìn hai má đỏ ửng của nàng, hắn kìm lòng không được vươn tay......”Bổn vương xoa giúp ngươi!”

Khó có được ôn nhu!

Sự nhẹ nhàng dịu dàng từ từng đầu ngón tay hắn truyền đến gương mặt của nàng, cảm giác đau nhức dần dần biến mất, Mạch Trục Vân từ từ nhắm mắt hưởng thụ độ mạnh yếu từ bàn tay hắn rồi một lát sau hai mắt đột nhiên mở lớn, như con lật đật bậc dậy duy trì khoảng cách với Sở Tùy Phong.

“Ngươi ngươi ngươi......” Nửa ngày một câu vẫn không thốt thành lời.

Sở Tùy Phong nhẹ nhàng rời tầm mắt, cảm giác mịn màng cảm nhận bằng xúc giác đã biến mất, hắn tự giác thu hồi tay về, dường như vẫn còn cảm nhận được sự tuyệt vời nơi đầu ngón tay, lại không lên tiếng nói chuyện.

Nhất thời, trong không gian nho nhỏ lại bắt đầu yên tĩnh.

Không khí dần dần trở nên càng ngày càng quỷ dị.

Mạch Trục Vân phẫn nộ thu hồi ánh mắt thăm dò, cố gắng kiên nhẫn ngồi cùng hắn, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

“Khụ khụ...... Ngươi tìm ta, có phải vì chuyện của ngọc Thiên Long không?” Nàng thất hứa, bại trận ngồi đây, đợi Phong đại thần - Sở Tùy Phong chủ động mở miệng, nhưng cứ cái đà này thì phải đến một mùa lá rụng hắn mới chịu buông tha thôi tra tấn nàng mất.Sở Tùy Phong vẫn điềm nhiên như trước nhìn nàng, không lên tiếng.

Thấy hắn không có phản ứng, Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng:“Ta chỉ biết một điều rằng mục đích của Thư Ca và ngươi đều giống nhau, là lợi dụng vị hôn thê của ngươi với mưu đồ riêng! Đúng là Tuyết nhi có bị ta đùa giỡn, Mạch Trục Vân ta là người dám làm dám chịu, nhưng không hề trộm ngọc......”

Lời còn chưa nói xong thì đã bị âm thanh tức giận của hắn cắt ngang:“Thư Ca là ai?”

Vừa nghe là biết tên của đàn ông! Hai chữ từ trong miệng nàng phát ra, hắn nghe vô cùng khó chịu.

“Còn ai nữa? Là thái tử Phượng Ảnh quốc - Ca Thư Nhược Ly!” Mạch Trục Vân cũng không có ý thức được vị vương gia nào đó đang trở nên khác thường, hờ hững đáp.

“Ngươi biết hắn từ khi nào?” Hắn hơi khẩn trương, chẳng lẽ là buổi tối hôm kia? Võ công Ca Thư Nhược Ly rất cao cường, nếu phát hiện ra nàng, lẽ ra hắn sẽ không được phép khinh địch mà để cho nàng trốn thoát mới phải.

Trong xe ngựa, một thứ mùi vị chua chua đâu đó khuếch tán trong không khí.

“Hắn ta chính là tên áo đen đêm đó......” Mạch Trục Vân vô tư không cảm nhận được gì, hỏi đâu đáp đó, rồi chợt nhận ra có gì đó không thích hợp: Hôm đó trễ như vậy, Ca Thư Nhược Ly vào hoàng cung rốt cuộc là vì cái gì?

Ngọc Thiên Long rõ ràng đang nằm trong tay hắn, nhưng vì sao hắn lại báo cáo với Sở Lâm Uyên rằng đồ là do nàng trộm? Còn nữa, nếu như ở trong tay hắn thì vì sao nàng tìm khắp nơi ở Dịch quán mà vẫn không thấy.

Nghĩ đến đây, hai mắt nàng lóe sáng, đột nhiên ngẩng đầu: Nếu không ở Dịch quán, vậy thì, ở......trong hoàng cung. Đêm đó, hắn đột nhập vào hoàng cung, là để giấu ngọc Thiên Long!

“Đưa ta vào cung!”

“Cùng bổn vương vào cung!”

Hai người tâm kinh tương thông đồng thời cùng mở miệng yêu cầu cùng một việc.

Sắc mặt Sở Tùy Phong trở nên u ám, âm trầm, bạc môi nhếch lên, hai tay nắm chặt thành quyền, đặt hai bên đầu gối dường như có chút không cam lòng.

Từ đầu hắn đã cảm thấy mục đích của Ca Thư Nhược Ly không hề đơn giản, bây giờ thì hắn đã hiểu rõ toàn bộ.

Hừ, muốn nhắm vào nàng!

Ngay tại thời điểm không khí trong xe có chút khẩn trương thì đột nhiên xe ngựa chấn động, xe ngựa bỗng chốc dừng lại, Mạch Trục Vân không kịp phản ứng, đầu óc choáng váng.

Uống rượu nhiều quả nhiên không phải là loại chuyện tốt đẹp gì!

Mạch Trục Vân cúi đầu mắng một tiếng, nhắm mắt lại, theo quán tính nghiêng người sang một bên, không kịp trở tay chuẩn bị thừa nhận đau đớn thì chợt nhận ra không có âm thanh gì truyền đến, chỉ cảm thấy trên mặt có một luồng hơi thở nóng rực nào đó, rồi nàng theo đà ngã vào một cái ôm ấm áp.

Là hắn!

Nàng có chút bối rối mở mắt ra, đã thấy hai tay hắn khép lại ôm chặt nàng vào lòng, mà nàng.... đang ngồi ở trên....đùi hắn......Hắn vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, điềm nhiên như trước, không một chút quẫn bách.

Tim Mạch Trục Vân đột nhiên đập nhanh hơn bình thường, khuôn mặt đẹp như nam thần – tiên kia gần ngay trước mắt khiến nàng không khỏi xấu hổ cúi thấp đầu xuống. Trong lòng nhắc nhở: Quả đúng là kẻ đoạn tay áo, ôm một người đàn ông trong lòng, một chút bối rối cơ bản cũng không, có phải...... Có phải loại chuyện thế này, đã là thói quen của hắn?

Nhìn Mạch Trục Vân hơi thẹn thùng không hiểu sao tâm tình của Sở Tùy Phong trở nên tốt hơn rất nhiều, ngay sau đó ý thức được có việc quan trọng hơn cần phải giải quyết cho nên hắn vẫn chưa biểu hiện ra cái gì. Có lẽ phiền phức sắp ập tới rồi.

Bên ngoài xe, một tiếng “Vương gia......” lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của hai người bên trong.

Mạch Trục Vân đẩy ra hắn, chỉnh lại trang phục đứng một bên, đỏ mặt nhỏ giọng nói:“Đa tạ!”

Sở Tùy Phong thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó không kiên nhẫn hỏi người bên ngoài: “Chuyện gì?”

“Khởi bẩm vương gia, hoàng thượng truyền khẩu dụ đến!” Tề Cần ở bên ngoài đáp, nhân tiện dùng tay áo xoa vết bầm trên mặt. Nếu không phải xảy ra chuyện khẩn cấp, người trong cung đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngăn cản bọn họ thì hắn nào dám đột nhiên dừng xe khiến cho vương gia khó chịu a!

Sở Tùy Phong nghiêng người nhìn Mạch Trục Vân, bây giờ cho dù hắn không tiếp chỉ thì cũng đoán được hai phần ba nội dung bên trong. Tốc độ làm việc của Ca Thư Nhược Ly thật sự rất nhanh!

“Đọc!” Hắn không có dấu hiệu muốn đứng dậy xuống xe.

Quanh mình nhất thời yên tĩnh lại.

“Hoàng thượng có chỉ, tuyên Phong vương lập tức tiến cung, thương lượng chuyện đám cưới với thái tử Phượng Ảnh quốc, khâm thử!”

Trầm ngâm sau một lúc lâu.

“Tiến cung!” Âm thanh lạnh như băng phá vỡ sự yên lặng.

Một lát sau xe ngựa chuyển hướng, cất vó, chạy thẳng về hướng hoàng cung.

Mạch Trục Vân ngồi đối diện Sở Tùy Phong, trong lòng dâng lên chút hối lỗi, gãi đầu nói:“Ngại quá, ta...... ta thất thủ cho nên việc đám cưới của ngươi......”

Đôi mắt Sở Tùy Phong khẽ híp, hai mắt cong lên sắc nhọn biểu hiện của sự nguy hiểm, nói:“Không phải của bổn vương...... Là của ngươi!”

“Cái gì? Của ta?” Mạch Trục Vân lập tức bật dậy, đám cưới của nàng với Phượng Ảnh quốc?”Làm sao có thể?”

Nàng không thích cô công chúa kiêu ngạo, tự cao tự đại kia đã đành, nàng cũng không hề chạm vào cô ta, hơn nữa, quan trọng nhất là nàng là con gái, làm sao có thể thành thân với Ca Thư Hàm Tuyết được?

“Tờ thánh chỉ kia có nói gì liên quan đến ta đâu? Ngươi phán bậy hay là...ta nghe lầm?” Mạch Trục Vân mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Sở Tùy Phong.

Nàng là trộm mà, sao Ca Thư Nhược Ly có thể đồng ý cho nàng cưới Ca Thư Hàm Tuyết rồi trở thành phò mã của Phượng Ảnh quốc được? Aida, mòe ơi, lẽ ra hôm nay không nên uống nhiều rượu mới phải, toàn nghe những chuyện vô lý hết sức!”Ngươi không muốn?” Sở Tùy Phong thu lại con ngươi ảm đạm ban đầu, nháy mắt sáng rọi, rồi sau đó, mang theo một chút chờ mong nhìn nàng.

“Ta khẳng định......”

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào nàng, Mạch Trục Vân mang một cảm giác chột dạ: Ban đầu mình thừa nhận với nhiều người rằng có tình cảm với Ca Thư Hàm Tuyết, bâu giờ nếu như lật mặt, thì liệu bọn họ có hoài nghi nàng không?

Mỹ nhân trong ngực mà không động chạm, cho dù có là vương đoạn đoạn tay áo thì cũng sợ không thể làm được. Nếu nàng nói vậy, người khác biết được tin Ca Thư Hàm Tuyết cũng không có thất thân, vậy chẳng phải thân thế của nàng sẽ bị hoài nghi sao?

Nghĩ vậy, Mạch Trục Vân hận không thể cắn lưỡi, cái gì mà “ Tự lấy đá ghè chân mình”, cái gì mà “Nói chuyện líu đầu lưỡi”, hôm nay, cuối cùng nàng đã được trải nghiệm qua.

“...... vô cùng nguyện ý...... Khụ khụ......” Lời vừa nói ra khỏi miệng, nàng thiếu chút nữa bị sặc chính nước bọt mình, yết hầu nóng lên đau rát, nước mắt quay cuồng trong hốc mắt.

“Ta nguyện ý......” Nguyện ý cái con khỉ!

Nghe nàng nói hai chữ “Nguyện ý”, trong lòng Sở Tùy Phong dâng lên một cảm giác đau đớn đến lạ, con ngươi hắn hạ xuống che giấu đi sự cô đơn bên trong.

“Ngươi thích hắn?” Vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

“Ặc...... Thích, rất thích......” Ta thích đùa giỡn nàng, còn ngươi thì không có hứng thú với nàng a! Mạch Trục Vân mang vẻ mặt ủy khuất, làm sao bây giờ?

Thanh danh oanh liệt của nàng, chẳng lẽ sẽ bị hủy hoại bởi chuyện đùa này sao?

Hy vọng trong mắt Sở Tùy Phong hoàn toàn bị dập tắt, đau xót trong lòng dần dần khuếch tán lan rộng khắp người, hắn cười khổ một phen, không nói gì.

Thì ra không phải là âm mưu của Ca Thư Nhược Ly, mà là hai người bọn họ tâm đầu ý hợp.

Hắn lo lắng dư thừa rồi!

Nàng thích hắn!

“Sở Tùy Phong!”

Bên tai một âm thanh kêu to.

Hắn khẽ nâng mắt, đôi mắt trống rỗng, thâm trầm nhìn nàng hỏi: “Chuyện gì?”

Mạch Trục Vân vứt bỏ hết cái gì là mặt mũi, căm tức quát hắn:“Ta mặc kệ, ta không biết đâu, ta không muốn cưới Phượng Ảnh công chúa, ta không hề thích cô ta, một chút cũng không. Lúc trước có phải ngươi từng đảm bảo với ta rằng mọi hậu quả ta gây ra sẽ do ngươi gánh vác......”

Nghe được câu tuyên bố của nàng, hai con ngươi của Sở Tùy Phong trở nên sáng ngời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, hiện lên chút ý cười như có như không, nháy mắt xua tan sự nghiêm túc cứng rắn ở đuôi lông mày, toàn bộ đường nét gương mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, ngẫm nghĩ lại một loạt câu trả lời của nàng vừa rồi, trên mặt hắn hiện lên ý cười nhạt: Thì ra, không phải cùng một người.

“Được, bổn vương gánh vác!”

Mạch Trục Vân, nếu ngươi không muốn, bổn vương tuyệt đối đảm bảo với ngươi sẽ không để bất cứ kẻ nào ép buộc ngươi!Còn vị kia vừa nhìn thấy khóe miệng vị vương gia lạnh lùng nào đó bất giác cong lên ý cười, mặt mày khó hiểu gãi đầu: Mặt than vừa cười sao?

Nàng đưa tay dụi mắt, sau đó một lần nữa xác minh lại thì lại phát hiện bộ dáng hắn vẫn lãnh đạm như trước. Ainha, có lẽ nhìn lầm rồi.

“Mạch Trục Vân, ngươi thích thái tử Phượng Ảnh sao?” Âm thanh của hắn vừa thận trọng vừa chậm rãi.

Một câu hỏi không nhẹ không nặng, độ mạnh yếu vừa vặn.

Đủ khiến cho người nghe sinh ra ảo giác.

Mạch Trục Vân lắc đầu, hôm nay mình bị làm sao vậy, phản ứng chậm, hoa mắt, bộ tai cũng ảnh hưởng luôn sao, chẳng lẽ là do uống nhiều rượu?

Nhưng nàng cố nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Tùy Phong, nhìn thấy ánh mắt hơi khó hiểu lẫn thương cảm nhìn nàng, dường như đang chờ đợi đáp án của nàng.

“Trả lời câu hỏi của bổn vương, thích không?” Hắn nhìn nàng, không cho phép nàng trốn tránh.

“A?” Nàng sửng sốt bắt đầu phản ứng với câu hỏi kia, mà hắn hỏi câu đó thật sao?Nàng không nghe lầm chứ: Hắn hỏi là “Thích Phượng Ảnh thái tử” không?

“Ngươi bệnh à, Sở Tùy Phong! Làm sao ta có thể thích Thư ca?” Mạch Trục Vân cảm thấy rất kỳ quái đánh giá chính mình, một thân áo trường bào màu xanh, đầu đã được búi gọn, là đàn ông hẳn hoi mà. Rồi sau đó, nàng nhìn vẻ mặt chứng thực của Sở Tùy Phong, nhất thời hiểu được.

Được rồi, nàng nhận thua!

Sở Tùy Phong, bản thân ngươi đoạn tay áo là được rồi, còn lấy bụng ta suy ra bụng người làm gì! Bản “Công tử” là người mang chủ nghĩa rất đơn giản và bình thường! Ngươi thích đàn ông thì ngươi nghĩ rằng mọi người ai cũng giống ngươi, thích đàn ông sao? Mệt cho cái tên tự vơ đũa cả nắm như ngươi!

Mạch Trục Vân bày ra đôi mắt hèn mọn nhìn hắn.

Đầu tiên Sở Tùy Phong bị một câu mắng chửi “Ngươi bệnh à” của nàng làm cho máu nóng dồn lên tới tận mặt, rồi sau đó, nghe được sau tiếp theo của nàng, sắc mặt mới thoáng tươi tốt lên một ít.

Trong xe lại lâm vào một mảnh trầm tĩnh.

Không thể không thừa nhận, xe chuyên dụng của hoàng cung quả là hàng tốt, đi dọc trên đường, một chút thanh âm đều không có phát ra, bởi vậy, bọn họ đều có thể nghe được tiếng tim đập lẫn hô hấp của lẫn nhau.

“Mạch Trục Vân, ngươi thích bổn vương!” Im lặng một lát thì bị một câu phá vỡ.

Một câu này, không phải là câu nghi vấn, mà là câu cầu khiến!

“Phanh!” Bên ngoài một loại âm thanh va chạm đột nhiên truyền đến, tuy rằng không lớn, nhưng sự im lặng trong xe đủ để nghe rất rõ.

Tề Ân và Tề Cần đưa vẻ mặt ngây ngốc nhìn nhau, ngay cả đầu bị chạm vào đâu đó mặc dù rất đau nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Vương gia, rốt cuộc ngài bị sao thế hả?

Hai tên thuộc hạ ngốc cố gắng ngừng thở, nghe động tĩnh bên trong xe ngựa.

Mạch Trục Vân chỉ cảm thấy cả người lạnh run, nhất định là uống rượu, uống rượu, ảo giác, đây là ảo giác!

Ngay khi nàng đang niệm đi niệm lại trong đầu thì một tiếng “Mạch Trục Vân!”, tràn ngập uy hiếp đánh gãy ảo tưởng của nàng.

Nàng lại ngẩng đầu, bày vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn,“A? Ngươi gọi ta?”

“......” Nơi này còn có ai tên Mạch Trục Vân nữa sao?

Bị đôi mắt vừa tràn ngập uy hiếp bên trong còn có chút mong chờ của hắn dọa sợ, Mạch Trục Vân trực tiếp đứng lên, bỏ lại một câu:“Tìm Bạch Lộng Ảnh đi là được rồi đó!”

Tên vương gia này, suy nghĩ đi đâu vậy, xấu xa, quá xấu xa, hắn thích đàn ông, chẳng lẽ còn muốn thu nạp thêm vào dàn hậu cung của hắn? Bạch Lộng Ảnh không phải đã sớm trở thành người thương, người trong lòng của hắn rồi sao? Hơn nữa, hai tên thị vệ kia chưa đủ thỏa mãn hắn sao?

Nếu có muốn động dục, một thì đi tìm Bạch Lộng Ảnh, hai là hai vị ngoài kia không phải bình hoa thừa thãi.

Biến thái!

Mạch Trục Vân âm thầm mắng hắn trong lòng.

“Ngươi đang mắng bổn vương?” Sở Tùy Phong trầm mặt, không chút không khách khí cầm lấy cổ tay nàng. Hắn đương nhiên không có thể lĩnh ngộ một tầng nghĩa đầy sâu xa và ý vị của nàng, chỉ nghĩ đơn giản rằng: Tìm Bạch Lộng Ảnh, đây không phải ám chỉ hắn có bệnh sao?

Ra là thế, quả nhiên thừa nhận, nhanh như vậy đã lĩnh ngộ được ý của nàng. Mạch Trục Vân xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn, con ngươi trong suốt không có một tia sợ hãi, có chút híp mắt đáp:“Nơi này còn kẻ khác sao?”

Nơi này còn có kẻ đoạn tay áo khác ngoài ngươi sao?

Nói xong, dùng sức rút tay về.

“Ngươi ghét bổn vương?” Sở Tùy Phong không cam lòng truy vấn.

“Đúng vậy!” Nếu hắn không phải đoạn tay áo, có lẽ nàng sẽ thích hắn. Có điều, trên đời này nếu không hề tồn tại!

Sở Tùy Phong:“......” Nàng thực sự ghét hắn?

“Mạch Trục Vân, bổn vương......” Thích nàng!

Nhưng mà, ba chữ còn chưa kịp nói ra thì bị ai đó đánh gãy.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tề Cần thật khéo chọn đúng thời điểm gõ cửa xe:“Vương gia, đã đến nơi!”

Hai tay khoanh lại cúi đầu chờ chủ nhân xuống xe.

Mạch Trục Vân nhanh như chớp nhảy ra khỏi xe ngựa, âm lệ nhìn Sở Tùy Phong”Ngươi đã đồng ý với ta rồi, đừng quên! Nếu không...... Hừ!”

Cùng hắn đứng thêm giây phút nào nữa, nàng sợ bản thân mình sẽ bị phân tâm.

“Mạch Trục Vân!”

Sở Tùy Phong đưa đôi mắt đầy thương cảm nhìn vạt áo xanh biến mất giữa không trung, khóe miệng cong lên ý cười chua xót, cũng lẩm bẩm nói:“Ngươi sẽ thích bổn vương!”

Hai vị nào đó đứng trong gió sớm bị vương gia đáng kính của bọn họ dọa cho một trận nổi da gà, muốn ngất tại chỗ: Vương gia, thuộc hạ to gan yêu cầu ngài nên đi tìm đại phu ạ.

P/s: Hai vị này ông nói gà bà nói vịt cúi cùng dọa hai vị kia/....đón xem chap tiếp theo nhoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.