Tiêu Sơn Tráng Sĩ

Chương 21: 21: Chương 20




Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

Một đêm ngủ ngon.

Ngày kế, trời còn chưa sáng hai người đã dậy rồi, cả hai rửa mặt, nấu mì ăn, sau đó tắt lò lửa, chuẩn bị về nơi tập hợp.

Lúc ra tới cửa, trời đã tờ mờ sáng, tuyết không biết rơi tự bao giờ, con đường phía trước siêu thị lại trở nên trắng xóa, khiến dấu vết bọn họ từng để lại bị lấp đi hoàn toàn sạch sẽ.

Trương Dịch để ý không thấy tấm biển siêu thị Phú Nguyên đâu, trong lòng đang nghi hoặc chưa hỏi ra miệng, Nam Thiệu đã cười nói: “Sáng hôm qua em thu nó lại rồi.” Hóa ra hắn không muốn để ai đi ngang qua chú ý tới.

Vừa nói hắn vừa kéo cửa cuốn, sau đó ngồi xuống, dùng chìa khóa không biết là tìm được ở đâu khóa cửa lại.

Trương Dịch hiểu rõ tâm tư của Nam Thiệu, trên thực tế ngay chính anh cũng có chút luyến tiếc khi phải rời khỏi nơi này, nghĩ tới việc mai sau sẽ có những người khác xâm nhập vào thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. Trong phòng tầng hai có cất giữ không ít đồ nhưng hai người không muốn động vào, càng không tính tới báo cho đoàn xe đến để thu dọn. Dù biết rõ nơi này sớm muộn gì cũng bị đoàn xe khác hoặc là người sống sót khác phát hiện sau đó sẽ dọn sạch sẽ những đồ có thể sử dụng được nhưng họ vẫn muốn ôm chút tâm lý may mắn, cho nên Nam Thiệu mới gỡ biển hiệu xuống cất đi.

“Lần sau mang Dương Dương tới đây.” Trương Dịch lên tinh thần, nói. Chỉ là trong lòng anh cũng biết, lần sau đó kỳ thật chỉ là hứa hẹn hư vô mờ ảo để tự an ủi bản thân mà thôi. Anh và Nam Thiệu da mặt dày mới trộm ở lại đây một ngày hai đêm, chờ đến lúc về nên đi quét đám zombie thôi.

“Được.” Nam Thiệu khóa kỹ cửa, vỗ vỗ tay, đứng lên rồi trả lời rất nghiêm túc.

Hai người mắt đối mắt, sau đó vô cùng ăn ý hơi cúi người xuống, quyến luyến hôn nhau. Rời môi, cả hai quay đầu lưu luyến nhìn cửa cuốn siêu thị lạnh như băng và cả ban công tầng ba, rồi không hề do dự sóng vai bước vào giữa trận gió tuyết, không chút sợ hãi chậm rãi nghênh đón con đường hung hiểm sắp tới.

Khi trở lại sân vận động, người của đoàn xe cũng đã ăn xong bữa sáng, đang chờ xuất phát.

Nhìn thấy hai người trở về đúng lúc, Triệu Thành vô cùng vui mừng, sau khi hỏi bọn họ đã ăn chưa, anh chàng liền chỉ huy đội viên lên xe xuất phát.

Hôm nay bọn họ vẫn đi tuyến đường cũ kia. Ngày hôm qua ngoài việc chất đầy đồ lên mấy xe còn lại thì Vân Tắc không biết kiếm được từ đâu một xấp bản đồ thành phố Lũng Nhân phát cho đội trưởng của các phân đội nhỏ, cũng vẽ luôn trên bản đồ tuyến đường và khu vực các đội phụ trách để tránh xuất hiện tình trạng lục soát trùng lặp gây lãng phí thời gian và nhân lực.

Mỗi một phân đội nhỏ có một chiếc việt dã, ngồi trong đó chính là đội trưởng cùng đội hộ vệ mở đường, những người còn lại ngồi hết trong xe tải quân đội. Sau khi lên xe, ánh mắt Vân Hạo không tự chủ được liếc về phía Trương Dịch và Nam Thiệu mấy lần, sau đó hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên không xác định được ai là người ở dưới trong chuyện kia, hoặc là thật ra bọn họ không phải như cậu phỏng đoán vì làm chuyện kia mới rời khỏi đội ngũ.

Thấy cậu cứ ngó nghiêng bên này, Nam Thiệu không vui, hơi nghiêng người che cho Trương Dịch, đồng thời trên người như tản ra sự nóng nảy mơ hồ cùng với dấu hiệu cảnh báo, giống như phản ứng của mãnh thú khi đối mặt với kẻ mơ ước vật sở hữu của mình, dẫn tới sự chú ý của những người khác trên xe.

Trương Dịch cũng đã nhận ra ánh mắt tìm tòi đánh giá của Vân Hạo, nhưng anh cũng chẳng để ý, Nam Thiệu dùng dị năng giúp anh mát-xa chữa trị thân thể, hơn nữa một đêm ngủ ngon, cảm giác không khỏe trên người anh hầu như không còn nữa, chỉ có lúc đi đường khả năng sẽ lộ ra chút điểm khác thường, nhưng cũng không quá rõ ràng, không dễ để người ta nhìn ra. Huống chi anh thấy đối phương vẫn chỉ là một thiếu niên chưa lớn, trong bất giác có thêm vài phần bao dung. Chỉ là anh không nghĩ tới Nam Thiệu sẽ phản ứng mạnh như vậy, vội duỗi tay đè lên cổ người đàn ông đang nóng nảy kia, ma sát nhẹ nhàng hai cái như đang vuốt lông, thành công chuyển sự chú ý của hắn quay lại người mình.

Cảm giác hung bạo rợn tóc gáy đột nhiên tới rồi nhanh chóng biến mất khiến không ít người nghĩ đó là ảo giác của bản thân, chỉ có sắc mặt Vân Hạo trắng bệch, hốt hoảng thu hồi tầm mắt, đồng thời tự cảnh cáo bản thân, về sau phải quản chặt hai mắt và cả cái tính tò mò của mình.

“Thả lỏng nào…” Trương Dịch thấp giọng nói, anh vốn muốn hỏi hắn sao tình trạng kiến hóa vẫn chưa biến mất nhưng lại nhịn xuống. Chuyện này nên nói riêng thì tốt hơn. Trước đó không cảm thấy gì, trừ lúc động tình mãnh liệt mơ hồ cảm giác Nam Thiệu có dấu hiệu bị dị thú hóa ảnh hưởng, còn đại đa số thời điểm hắn vẫn rất bình thường, nhưng hiện tại xem ra có xu thế nghiêm trọng hơn rồi.

Nam Thiệu không nói gì, chỉ bắt lấy tay anh, rũ mắt nhìn ngắm thưởng thức. Lúc thì dùng ngón tay vuốt ve gan bàn tay bởi vì cầm đao mà bị mài ra vết chai dày, lúc thì lại thổi thổi cắt sửa móng tay cho chỉnh tề, cuối cùng giao mười ngón tay với Trương Dịch, nắm chặt, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền của mình.

Trương Dịch nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn lãng khôi ngô của hắn một lát, trong lòng chợt động, ngón tay đang giao nhau cũng nắm chặt lại, vì thế không chút nào ngoài ý muốn nhìn thấy Nam Thiệu nhướng mày, lộ ra nụ cười vui vẻ với mình.

Thật đúng là tính trẻ con mà! Trương Dịch thầm than, lại càng mềm lòng hơn.

Đúng lúc này, xe tải đột nhiên phanh gấp, ngừng lại. Mọi người trong xe ngã trái ngã phải, sau đó vội vàng thăm dò nhìn ra bên ngoài, lại phát hiện không thấy mục tiêu, không khỏi dâng lên cảnh giác.

“Mọi người đừng hoảng, là có người chắn xe.” Rất nhanh liền có thành viên đội hộ vệ qua đây báo lại, mọi người lập tức nghe ngóng, anh một lời tôi một câu, mọi chuyện liền rõ ràng.

Thì ra là nhóm người sống sót trốn trong siêu thị dưới tầng hầm mà bọn họ gặp được mấy hôm trước đột nhiên lao tới chặn xe lại nói muốn đi cùng đoàn xe. Về phần tại sao lúc trước từ chối, hiện giờ lại chủ động chạy tới xin viện trợ, đợi đến khi nhìn thấy người thì ai cũng có thể hiểu rõ.

Có tám người tới chiếc xe này của bọn họ, nghe nói còn có chín người khác lên chiếc xe phía sau. Tám người trước mắt này, có một ông cụ đại khái hơn 70 tuổi, hai cô gái trẻ và năm người còn lại đều là đàn ông thanh niên trai tráng. Ông cụ kia sắc mặt xanh xao, lưng còng, quần áo mặc lồng nhau nhưng vẫn cứ run rẩy, khiến người khác không khỏi lo lắng ông có thể sẽ ngã quỵ ngay lập tức sau đó không bò dậy nổi nữa hay không.

Hai cô gái đều tầm hai mươi mấy tuổi, một người diện mạo bình thường, người kia lại rất xinh đẹp, sắc mặt hai người tuy không kém như ông cụ kia nhưng cũng không tốt hơn là bao, tái nhợt đến dọa người, lại thêm vẻ sợ hãi rụt rè, vừa lên đã vội liếc nhìn người trên xe, sau đó liền cúi đầu bị một người đàn ông đi cùng mắng chửi vài tiếng, cuối cùng chui rúc trong một góc. Năm người đàn ông sắc mặt cũng tái nhợt, đây là do lâu ngày không được thấy ánh mặt trời, so với ông cụ và hai cô gái kia thì trạng thái tinh thần của bọn họ xem như tạm ổn, chỉ là so với người của đoàn xe lại thiếu đi một phần kiên nghị cùng sự tàn nhẫn được bồi dưỡng ra sau khi tận thế đến. Ngay cả người đội dụ zombie còn có vài phần thong dong hơn bọn họ. Mấy người đó vừa lên xe liền có mùi hôi hám nồng nặc xông tới, người của đoàn xe dù có một thời gian dài không tắm rửa, tự thấy khứu giác cũng thoái hóa rồi nhưng vẫn không khỏi khẽ thay đổi sắc mặt.

Khi có một người đàn ông trong số đó chủ động chào hỏi mọi người trên xe, mọi người mới biết ông ta chính là người đã từng giao tiếp với Triệu Thành và chỉ đường cho bọn họ.

Người đàn ông này không cao, nhưng rất vạm vỡ, diện mạo bình thường, là kiểu người ném vào đám đông sẽ không tìm thấy, theo lời ông ta nói, ông ta tên là Trương Hoa, trước kia chính là bảo vệ của siêu thị. Sau khi tận thế xảy ra, nơi nơi đều là zombie ăn thịt người, trong siêu thị lại không có mấy người, ông ta không về nhà được, vì thế trực tiếp ở lại siêu thị. Bởi vì quen thuộc khu siêu thị, hơn nữa còn có sức lực lại biết chút võ, cuối cùng trở thành thủ lĩnh của nhóm người tị nạn chỗ siêu thị.

“Từ sau khi vào siêu thị mấy chú chưa từng ra ngoài sao?” Có người không thể tưởng tượng được hỏi.

“Phải.” Trương Hoa gật đầu, móc một bao thuốc lá từ trong túi ra, chìa ra một vòng, chỉ có hai người tiếp. Ông ta châm thuốc, hút một ngụm, sau đó nhả khói ra từ lỗ mũi rồi mới tiếp tục nói: “Chúng tôi vốn muốn chờ Chính phủ cứu viện, nào biết một lần đợi này là mất luôn nửa năm, cũng may đồ ăn thức uống trong siêu thị không phải lo, nếu không đã sớm không trụ nổi. Sau đó trời hạ một trận mưa to, tuy siêu thị dưới mặt đất nhưng không bị ngập nước, nên chúng tôi cũng không chuyển chỗ, ai ngờ đám thực vật biến dị lại khóa chặt hai cửa ra của siêu thị, muốn ra cũng không được…”

“Rễ của đám thực vật biến dị đó chui xuống từ trần nhà, treo lòng thòng khiến bên trong như ở rừng rậm, có chém cũng không được, quả thực tởm vô cùng. Cũng may mọi người tới, bằng không chúng tôi khẳng định bị đói chết trong đó.”

Mọi người như nghe thiên thư, không nghĩ tới siêu thị phía dưới lại là cảnh tượng như vậy.

“Các chú có hơn năm mươi người lận mà không ai có dị năng sao?” Một người đàn ông nhận thuốc lá của Trương Hoa hỏi.

“Dị năng?” Trương Hoa hơi giật mình, sau đó bắn ngón tay, một ngọn lửa to bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt hơi đắc ý hỏi: “Cậu nói cái này hả?” Chẳng qua ngọn lửa này không duy trì được vài giây liền biến mất.

Người kia gật đầu, “Dị năng có thể đối phó thực vật biến dị, đặc biệt là dị năng hệ hỏa….. của chú.” Khi nói đến chữ ‘chú’, anh chàng thấy đối phương bởi vì phóng ra dị năng mà mặt tái nhợt toát mồ hôi nên hơi chút chần chừ, thật sự thì dị năng hệ hỏa yếu như vậy giờ đã không thấy mấy. Chẳng qua ngẫm lại thì đối phương vẫn luôn trốn trong siêu thị dưới tầng hầm, dị năng có tăng chậm cũng là chuyện bình thường.

“Có. Tôi có thể tạo ra lửa, có một người khống chế được kim loại, còn một người tạo ra nước.” Tinh thần Trương Hoa rung lên, nói. Bọn họ vẫn luôn ngăn cách với bên ngoài, hiểu biết về dị năng khá hữu hạn, nghe giọng điệu đối phương, hiển nhiên biết nhiều hơn bọn họ, đương nhiên ông sẽ không buông tha cơ hội thám thính, lời nói ra cũng bình tĩnh hơn trước nhiều.

Chuyện dị năng không phải bí mật gì, bởi vậy người đàn ông kia thật sự biết gì nói hết, đem chuyện phân loại dị năng, kể cả chuyện dùng tinh hạch nâng cấp dị năng cũng nói sạch, khiến Trương Hoa có cảm giác được khai sáng, đồng thời âm thầm tiếc hận, trong siêu thị có mấy xác zombie, bọn họ vậy mà chưa từng nghĩ tới đào đầu nó ra xem.

“Đúng rồi, sao chỉ có mấy người vậy? Những người khác đâu?” Nói xong chuyện dị năng, người đàn ông giống như tùy ý hỏi.

“À, bọn họ ấy à… bọn họ không chịu tới, nói là, ha ha…… Không yên tâm. Đệch mợ nó chứ, ông đây cũng nói rồi, đều là con em nhà lính của nhân dân, toàn tâm toàn ý vì quần chúng nhân dân mà phục vụ, mỗi lần có tai nạn gì không phải đều là các cậu gánh vác à, có gì mà không yên tâm chứ, cậu nói có đúng không, người anh em?” Nhắc tới chuyện này, mắt Trương Hoa không khỏi đảo liên tục, miệng bắt đầu ba hoa, trong giọng nói mang chút dò xét.

Hóa ra rễ của đám thực vật biến dị trong siêu thị ngoài chuyện quá cứng ra thì cũng không tấn công người khác cho nên những người đó hoàn toàn không để lời cảnh cáo của Triệu Thành trước khi rời đi trong lòng. Lúc thoát được ra ngoài hiển nhiên sẽ không tránh mà lại gần đám thực vật biến dị thoạt nhìn xinh đẹp vô hại kia, lại cho rằng nguy hiểm đã được diệt hết ở đó mà tận tình phát tiết hưng phấn cùng kích động vì thoát được khỏi lồng giam, kết cục thế nào có thể nghĩ tới được. Trên thực tế, cuối cùng chỉ có mười mấy người trước mặt này thoát mạng, những kẻ khác đều chết hết rồi.

Thấy ông chú này nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng người đàn ông đáp lời với Trương Hoa nãy giờ thầm cười lạnh, giọng nói bớt đi vài phần chân thành: “Trong đội quả thật có binh lính, nhưng đó là chuyện trước kia, hiện giờ không ai rảnh cả, nào còn quan tâm được kẻ khác. Các chú may mắn gặp được đoàn xe của ngài Tống không coi kẻ yếu là heo chó súc sinh, thử đổi đội khác thử xem. Cho nên mới nói, người ấy à, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính bản thân.”

Nghe vậy, sắc mặt Trương Hoa thay đổi mấy lần, rồi lại cười theo liên tục nói đúng vậy đúng vậy.

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới địa điểm cần đến. Mọi người lục tục xuống xe, đội hộ vệ ngoại trừ vài người ở lại để cảnh giới, những người còn lại đã bắt đầu dọn dẹp đám zombie bị vây nhốt trong tòa nhà cùng với nguy hiểm có khả năng tồn tại. Bọn họ gặp được chín người khác đi cùng Trương Hoa ở chiếc xe phía sau. Trong chín người này ngoài ba cô gái trẻ trung ra còn lại đều là đàn ông trai tráng, có lẽ do ở dưới tầng hầm quá lâu, thân thể thoạt nhìn đều không quá tốt.

Trương Hoa gọi một thanh niên đeo kính lại, giới thiệu với mọi người: “Tiểu Trịnh là dị năng hệ thủy, may mà có cậu ta, chúng tôi mới có thể kiên trì tới lúc mọi người đến.” Còn dị năng hệ kim là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi. Sau đó Trương Hoa lại chỉ ra từng người có khả năng đấm đá trong đội, một bộ nóng lòng bày ra thực lực, dáng vẻ muốn giành một vị trí nhỏ trong đoàn xe.

Mấy người bình thường còn đỡ nhưng vẻ mặt hai người dị năng vừa được giới thiệu có chút ngạo mạn và xa cách với mọi người, chỉ khi đối mặt với nhóm người hộ vệ, thái độ mới tốt hơn chút.

Người chuyên phụ trách thu thập vật tư tuy đa số đều là những người chưa thức tỉnh, nhưng trong đó cũng không ít là dị năng, chỉ là trước đó trong trận chiến bảo vệ căn cứ bị thương nặng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cho nên mới bị sắp xếp đi thu gom vật tư. Đừng nói là bọn họ, cho dù là người sống sót bình thường, có thể sống đến bây giờ cũng không thể coi thường được. Mọi người nhìn tình hình hai người kia, không khỏi lộ ra vẻ châm chọc, tuy không gây chuyện nhưng cũng theo bản năng cách xa đám người đó một chút.

Trương Dịch và Nam Thiệu không quá để ý mấy chuyện này, nghe qua liền thôi, lúc họ đang định đi vào cửa hàng, đằng sau đột nhiên vang lên hai ba tiếng thét chói tai, bất ngờ khiến bọn họ hết hồn. Theo tiếng hét nhìn lại, một con zombie bị người của đội hộ vệ đá té lăn đến bên tường kính của cửa hàng, gương mặt dữ tợn vừa lúc đối diện với mọi người, mấy cô gái mới tới nhìn thấy, hoảng sợ kêu lên thất thanh.

“Này, mấy cô làm sao vậy, chưa thấy đám xác sống này bao giờ à?” Người trong đội thu thập vật tư bực bội mắng. Ai cũng biết ở bên ngoài phải thật cẩn thận, đi nhanh nói nhỏ là nguyên tắc thời tận thế, hiện giờ nào ai dám ngu xuẩn gào thét như vậy, có muốn chết cũng không được làm thế. May mà zombie và thú biến dị trong thành phố không ở quanh đây, nếu không e rằng hôm nay bọn họ liền gặp khó khăn ở đây rồi.

Bốp! Trương Hoa tiện tay cho người phụ nữ xinh đẹp cách hắn gần nhất một cái tát, sau đó cười nói như không có chuyện gì xảy ra: “Đàn bà ấy mà, chưa hiểu việc đời, dạy dỗ chút là được.”

Ông ta vừa ra tay, mấy người phụ nữ đang hét không ngừng kia sợ tới mức ngậm chặt miệng, run rẩy rụt người lại, còn người trong đoàn xe thì không khỏi thay đổi sắc mặt. Phải biết rằng cho dù là người trong đội dụ zombie cũng sẽ không có chuyện khinh nhục phụ nữ công khai thế này.

“Mẹ kiếp sao lại đánh người như vậy? Có phải là đàn ông không hả?” Có người không nhìn nổi, nói một câu.

“Tôi đánh người của mình thì làm sao? Làm sai thì phải đánh.” Trương Hoa vẫn cười tủm tỉm như cũ, sau đó kéo người phụ nữ bị đánh qua, dùng mu bàn tay vỗ mặt cô, “Không tin anh hỏi cô ta mà xem, có nên đánh hay không?”

“Là em sai, em sai rồi… nên đánh! Nên đánh!” Không chờ người khác nói chuyện, người phụ nữ kia đã ôm lấy đầu, nói mà cả người phát run. Mà mấy người phụ nữ đi cùng cô thì cẩn thận lùi xa một chút, trong mắt ngoại trừ sự sợ hãi lại có chút vẻ vui sướng khi người gặp họa. Ngay cả những người đàn ông khác cũng chỉ cười hì hì mà nhìn. Chỉ có ông cụ lưng còng đứng ở chỗ xa hơn kia thì cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.

“Đệch!” Người lúc nãy nói chuyện phẫn nộ mắng một tiếng, anh chàng lười lo chuyện bao đồng, đi nhanh về phía cửa hàng, chỉ là khi đi qua cửa vẫn oán hận đạp lên quầy hàng.

Sắc mặt Trương Dịch cũng không tốt lắm nhưng cũng không nói gì, anh chỉ gọi Phó Đam, Võ Thanh và Vân Hạo lại, để đám nhỏ theo sát anh và Nam Thiệu, “Cách xa những người kia một chút.” Anh cảnh cáo ba thiếu niên. Cho dù mang những người này về đoàn xe có thể gặp phiền toái gì hay không thì đó cũng là chuyện của Tống Nghiễn.

Mà sự thật chứng minh anh không ra mặt là đúng, bởi vì sau khi tiến vào cửa hàng, nhìn thấy quầy hàng trang sức các loại đá quý sang trọng, những người phụ nữ đó bao gồm cả cô vừa bị đánh kia đã lập tức quên ngay chuyện vừa rồi, hưng phấn xông lên, vừa thử đeo vừa nhét vào trong túi, thậm chí còn vì tranh đoạt mà vung tay đánh nhau. Quần áo tầng hai và giày dép tầng ba cũng bị các cô ngó nghiêng. Người của đoàn xe nhìn mà nhăn mày, chẳng qua bọn họ hiện giờ chưa được tính là người trong đoàn, Trương Hoa còn mặc kệ thì tự nhiên không ai lại nhiều chuyện khuyên bảo cả.

Dưới tầng hầm có siêu thị, tầng sáu là phòng trà và nhà ăn, mục tiêu của đội vật tư là hai nơi này. Đám người Trương Hoa trừ mấy người phụ nữ, những người khác đều đi theo thu gom đồ, bao gồm cả ông cụ run rẩy kia. Nhìn không ra ông lão kia gom được không ít đồ. Thấy bọn họ chủ động như vậy, vẻ mặt mọi người cũng tốt hơn chút ít.

Sau khi dọn xong siêu thị và đồ dự trữ ở phòng trà nhà ăn, hai chiếc xe cũng chất được kha khá đồ, còn phải chừa chỗ để chở người nữa, nên Triệu Thành quyết định về sân vận động. Khi mọi người chuẩn bị rút lui thì nhìn thấy mấy người phụ nữ đi giày cao gót hơn 10cm, trong mặc váy ngoài khoác áo da lông, trang sức lóa mắt, trang điểm đến là lộng lẫy thì đột nhiên không còn cảm giác muốn nói chuyện nữa.

Triệu Thành gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân hình như mang về một mớ phiền phức lớn cho đoàn xe rồi. Mà anh chàng lại không biết chuyện không chỉ dừng tại đây.

Sau khi lên xe, đám người Trương Hoa vây lại một chỗ, trông chặt đồ bọn họ mang theo, còn lấy bánh trái các thứ ra mà ăn.

“Vật tư phải được đoàn xe phân chia thống nhất.” Có người nhịn không được nhắc nhở.

“Đoàn xe còn muốn chút đồ này của chúng tôi sao?” Trương Hoa cười nói. Giọng điệu rất là khách khí, chẳng qua trong lời nói để lộ chút ý tứ khiến người khác cau mày. Hóa ra bọn họ tích cực thu gom đồ như vậy không phải vì muốn giúp đỡ mà là muốn đoạt đồ với đoàn xe.

Mọi người đều nổi giận lại không thể không nhịn xuống, bởi vì người đội hộ vệ đã ra hiệu bảo bọn họ im lặng.

Triệu Thành ở trong xe việt dã cho nên người giữ trật tự trên xe tải là một người khác. Người này cũng xuất thân là quân nhân, chỉ khoảng hai mấy tuổi đầu, chẳng qua không hay ngại ngùng như Triệu Thành, ngũ quan anh ta cứng rắn, vẻ mặt cũng kiên quyết hơn. Anh không ngăn đám người Trương Hoa ăn uống, càng không lên tiếng khuyên bảo, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái. Nhưng chính cái liếc mắt này, khiến Trương Hoa không khỏi rùng mình, theo bản năng bớt vênh váo hơn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.