Tiểu Rượu Ngọt

Chương 59: Ngoại Truyện 3




Cố Dư Sinh nhíu mày, lại hỏi: “Cậu có biết ngày thường cô ấy có quan hệ mật thiết với ai không?”

Lục Bán Thành nghĩ một chút, liền báo cho hắn một loạt tên, gì mà Dương tiểu thư, Lý tiểu thư, Tôn tiểu thư,… Cố Dư Sinh nghe đến nỗi đau đầu, trực tiếp nói: “Giúp tôi gọi điện thoại cho từng người, hỏi xem cô ấy có liên hệ với ai không.”

Qua khoảng mười phút, Lục Bán Thành lại gọi điện thoại lại, đáp án rất không lý tưởng: Lương Đậu Khấu không liên lạc với ai trong số mấy người đó cả.

Lương Đậu Khấu và Lục Bán Thành đã quen nhau từ nhỏ, nhiều năm như vậy, quan hệ của hai người cũng không tệ.

Vì vậy, Lục Bán Thành nói những người đó không biết thì thật sự là không tìm được tung tích của cô rồi.

Hoặc là cô có một người bạn mà ngay cả Lục Bán Thành cũng không biết?

Dù sao an ninh Bắc Kinh tốt như vậy, nhiều cô gái đi trên đường đeo lắc tay chói lóa cũng đâu xảy ra chuyện gì… nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao chứ?

Cố Dư Sinh cảm giác đầu mình sắp nổ tung, hắn dựa lên ghế, ấn ấn mi tâm đau đớn.

Hắn sốt sắng như vậy làm gì chứ? Sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng thấy? Bây giờ lại vì một người phụ nữ mà quắn quéo như vậy? Lúc trước khi hắn còn ở trong bộ đội, bom rơi đạn lạc ngay bên cạnh hắn, hắn còn không thở gấp, mồ hôi còn không đổ nhiều như hôm nay, giống như chơi game vậy.

Đúng, hắn phải tỉnh táo, phải bình tĩnh…

Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, hít sâu hai cái, buộc bản thân mình trấn tỉnh lại, sau đó trầm tư một hồi, cầm điện thoại di động gọi một cú cho Tiểu Vương: “Tra thông báo gần nhất về Lương Đậu Khấu cho tôi.”

Hắn thật sự là ngu hết mức mà, sao lại quên thân phận của cô?

Hành trình gần nhất của cô chắc chắn đã được lên lịch rõ ràng, những hợp đồng kia, có có thể tránh né hắn không gặp nhưng cũng chạy trời không khỏi nắng, cô cũng phải đi làm thôi.

Chỉ cần tra được lịch trình của cô, là có thể bắt cô về dễ như ăn cháo!

Không tới một phút, điện thoại của hắn liền vang lên.

Tiểu Vương làm việc rất nhanh, Cố Dư Sinh vừa muốn gọi lại, hắn đã nhanh tay hơn gọi tới rồi, nhưng khi Cố Dư Sinh muốn bấm nút nghe đã nhìn thấy đó không phải là số điện thoại của Tiểu Vương mà là một số lạ.

Cố Dư Sinh dừng trong chốc lát, mới nhận cuộc gọi, hắn đưa điện thoại đến bên tai, không hé răng, đợi khoảng hai giây, bên trong truyền đến một giọng nam thô: “Cố tổng, biết tôi là ai không?”

Cố Dư Sinh vẫn không lên tiếng, biểu hiện bình thản, không có bất kỳ biến hóa nào, giống như không hề hiếu kỳ xem người gọi tới là ai.

“Cố tổng không biết tôi là ai, cũng không sao…” người đàn ông nói xong, dừng một chút, lại tiếp tục mở miệng: “Cố tổng chỉ cần nói có biết Lương Đậu Khấu không là được rồi.”

Lương Đậu Khấu? Cố Dư Sinh nhíu mày, rốt cuộc nói chuyện: “Có ý gì?”

“Tới qua chín giờ bốn mươi bảy phút Lương Đậu Khấu từ biệt thự của Cố tổng chạy ra, chỉ mặc váy ngủ, mang dép lê, không mang tiền, điện thoại di động cũng không…”

Cố Dư Sinh lạnh mặt: “Ngươi là ai? Ngươi đã đưa cô ấy đi đâu?”

Người đàn ông kia nghe được câu này liền cười: “Cố tổng quả nhiên thông minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.