Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 47: Chương 47




Hoàng Mạc chết rồi, hắn được chôn ở Vong Xuyên sườn núi.

Như lời của hắn, được chôn bằng quan tài làm bằng gỗ tốt nhất.

Hắn tự sát.

Trước khi tự sát, hắn tắm rửa, thay đổi quần áo sạch, còn gọi một bàn thức ăn rượu ngon, mở tiệc chiêu đãi gia đình của muội muội.

Theo lời của Hoàng Đào muội muội của Hoàng Mạc, thì khi bọn họ ăn uống no đủ, đã có người đưa quan tài tới trước nhà.

Lúc đấy nàng còn đang tức giận tại sao có người đưa thứ này tới, liền thấy được ca ca của mình đã tự giác bước vào bên trong.

Mà trong mắt gia đình của Hoàng Đào cùng với chủ tiệm quan tài, thì Hoàng Mạc nhắm mắt lại.

Uống thuốc độc tự sát, gặp máu là chết!

May mắn là hắn không có bỏ vào rượu của gia đình Hoàng Đào.

Bia mộ trụi lủi, một cái bia đá đơn sơ, hai dòng chữ, nơi này chính là nơi an nghỉ cuối cùng của lão.

Mà bên cạnh muội muội của Hoàng Mạc, thì em rể của hắn thấp giọng khóc nỉ non, nhưng cũng không nghe được bao nhiêu cảm tình.

Con của bọn hắn, người trẻ tuổi tên Bành Vượng, tuy đang đốt giấy tang, nhưng mà trên đôi mắt của hắn cũng không có bao nhiêu giọt nước mắt chảy xuống.

Trong đống lửa, giấy tiền vàng bạc cháy vù vù, khói lửa xoáy thành một cơn lốc, phảng phất tượng trưng cho những lưu luyến của người đi xuống.

Tôn Hằng đứng trước mộ của Hoàng Mạc, đốt hương thi lễ, sau đó đứng ở bên cạnh.

Một hồi lâu, ngoại trừ Tôn Hằng, thì không ai đến viếng thăm Hoàng Mạc cả, có thể thấy được quan hệ của hắn ở Tam Hà Bang tệ đến mức nào.

"Ô ô…, ca ca của ta! Tại sao ngươi lại ra đi sớm như vậy!"

Muội muội Hoàng Đào của Hoàng Mạc, đang khóc thút thít, lúc này bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đột nhiên khóc lớn lên.

Nàng quỳ xuống mặt đất, vỗ vỗ lên bia mộ, khóc vang trời.

"Ngươi đi, đem chúng ta ném ở trên đời này, để chúng ta hương khói hàng năm cho ngươi, cuộc sống sau này của chúng ta phải thế nào đây?"

"Ca ca của ta…, cả đời ngươi không có quan hệ tốt với ai, bây giờ chết rồi, chỉ có mấy người chúng ta đến tiễn đưa ngươi. Ngươi nhìn đi, ngươi một đời cống hiến cho Tam Hà Bang, tới lúc chết thì chỉ có Tôn huynh đệ đến thăm ngươi thôi!"

Tôn Hằng đứng một bên,

Khóe miệng co quắp, nhưng mà nhìn thấy nàng đang khóc thảm thương, lắc đầu, không nói gì thêm.

Mà một người Hoàng Đào khóc còn chưa đủ nàng còn kéo theo chồng, con của mình, quỳ trước mặt bia mộ, khóc một lúc, mới thôi.

"Tôn huynh đệ, đa tạ ngươi rồi!"

Bò dậy, bụi đất đầy ngươi, Hoàng Đào hai mắt đỏ bừng nắm lấy cổ tay của Tôn Hằng, kích động lắc tới lắc lui: "Tính tình của ca ca ta ngang ngược như vậy, có một người bằng hữu như ngươi, xem như cả đời hắn may mắn rồi."

"Không có gì."

Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, sắc mặt đạm mạc: "Ta cũng quen biết với Hoàng tiền bối, đưa hắn một đoạn đường cũng là việc nên làm."

"Ta rất hiểu tính của ca ca mình."

Hoàng Đào nhếch miệng, cố nở một nụ cười trên khuôn mặt méo mó của mình: "Tôn huynh đệ có thể đến tiễn hắn, chắc chắn là quan hệ với ca ca ta rất tốt, hay là…"

"Ta cũng chỉ gặp Hoàng tiền bối mấy lần thôi."

Tôn Hằng đảo mắt nhìn đối phương, ngữ khí bình tĩnh: "Xem ra, ta tới nơi này, để cho các ngươi hiểu lầm đúng không."

"Không… Không có chuyện đó đâu!"

Nụ cười trên mặt Hoàng Đào cứng lại, khó khăn nói: "Trước khi ca ca của ta đi, còn đặc biệt nhắc tới ngươi, nói là nếu chúng ta có việc, thì có thể tìm ngươi… Nhờ ngươi hỗ trợ mà…"

Nàng thấy Tôn Hằng nghiêm mặt lại, giọng dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến thành không nghe thấy gì cả.

"Lúc hắn lâm chung không nhắc tới ta, mà kêu ta đến nơi này, là các ngươi tự kêu đúng không?"Tôn Hằng nhìn Hoàng Đào, lạnh nhạt nói: "Ngươi có chuyện muốn nhờ ta giúp?"

"A!"

Bị người đoán được tâm tư, sắc mặt của mấy người Hoàng Đào trở nên khó coi, nhất là người trẻ tuổi kia, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

"Cái này..."

Hoàng Đào cứng mặt, vẻ bi thống vừa nãy cũng biến thành mây khói, lắp bắp nửa ngày, mới đem chuyện muốn nhờ nói rõ ràng ra.

"Ngươi muốn ta thu hắn làm đồ đệ?"

Tôn Hằng cau mày, nhìn về phía người trẻ tuổi tên Bành Vượng đang xấu hổ kia.

Nếu như thu hắn làm đồ đệ, là trăn trối của Hoàng Mạc, thì coi như thôi!

Loại chuyện này…

"Tôn... Tôn sư phó."

Hoàng Đào nhìn thấy sắc mặt của Tôn Hằng biến đổi, vội vàng sửa lại xưng hô, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Tư chất của Bành Vượng rất tốt, bây giờ đã tu luyện Ngũ Hổ Lực tới đại thành rồi, vài năm sau, là có thể thử trùng kích cảnh giới nội khí."

"Hắn còn lâu mới trùng kích nội khí cảnh được!"

Tôn Hằng phất tay cắt đứt lời của nàng, lạnh lùng nói: "Hơn nữa, bây giờ ta không có muốn thu đồ đệ, đừng nhắc lại việc này nữa."

"A!"

Hoàng Đào sững sờ, sau đó quay người đánh người trẻ tuổi kia: "Tên tiểu tử thúi này, không phải ngươi nói ngươi tu luyện võ công rất tốt sao? Ngươi dám lừa cả mẹ mình sao? Ngươi to gan thật, ngay cả mẹ mình cũng dám lừa!"

"Mẹ, mẹ ngươi đừng đánh!"

"Mẹ nó ơi, đừng đánh nữa, sao nàng đánh mạnh thế."

Người trẻ tuổi kêu to, chồng an ủi, vợ thì gào thét, gia đình này biến thành một bầy hỗn loạn.

Tôn Hằng đứng ở bên cạnh lắc đầu, xoay người muốn rời đi.

"Tôn sư phó, tôn sư phó!"

Hoàng Đào thấy Tôn Hằng muốn rời đi, bất chấp tất cả chạy tới, bây giờ tương lai của gia đình bọn họ, đều đặt ở người Tôn Hằng.

"Tôn sư phó!"

Chỉ chạy hai bước, mà người đầy thịt mỡ Hoàng Đào đã thở hồng hộc, nàng cong lưng, mạng mang theo nét cười nịnh nọt nói: "Ngài đừng vội, ta… Ta có chuyện lớn muốn nói với ngài."

"Chuyện lớn?"

Tôn Hằng âm thầm cười trong lòng, nhưng hắn cũng thả chậm bước chân, chậm rãi nói: "Chuyện lớn gì? Nói ta nghe một chút."

Hoàng Đào theo sát phía sau, hạ giọng nói: "Chuyện này, thật ra là về nha đầu tên Đinh Tĩnh kia."

"Mẹ! Không thể nói!"

Mà Bành Vượng đang cuộn tròn cơ thể nghe được từ này giống như bị kích thích vậy, đột nhiên rống to một tiếng, sau đó chạy vội tới bên này.

"Chuyện này không thể nói ra!"

Vẻ mặt hắn hoảng hốt, cao giọng điên cuồng hét lên, nhưng mà hắn bị ba của mình bắt lại, liều mạng kéo hắn lại.

Dù là như thế, hắn vẫn rống to lên: "Chúng ta đã đáp ứng Đinh đại thúc, không thể nói chuyện này được!"

"Có cái gì không thể nói?"

Hoàng Đào quay đầu, hung ác nhìn Bành Vượng: "Có phải ngươi thích nha đầu kia đúng không? Có cái rắm đó! Ngươi thấy người như nàng, sẽ thích ngươi sao?"

"Lão nương sinh ngươi nuôi ngươi, cuối cùng không quan trọng bằng người ngoài sao?"

"Mẹ!"

Bành Vượng gào thét, nhưng hắn lập tức bị ba của mình che miệng lại, ôm vào trong ngực, mặc dù cố gắng giãy dụa cũng không thể thoát ra được.

Biểu hiện của cả nhà bọn hắn, khiến cho Tôn Hằng cảm thấy hứng thú với chuyện này.

Đinh Tĩnh, là cô bé được cứu ra cùng lúc với gia đình bọn họ.

Hắn dừng bước lại, nhìn về phía Hoàng Đào: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Nói một chút, xem ta có hứng thú không."

"Là như thế này."

Hoàng Đào há to miệng, như với vốn từ ít ỏi của mình, nên không biết bắt đầu từ đâu, dứt khoát nói thẳng: "Con bé Đinh Tĩnh kia, có thiên phú tu tiên."

"Hả?"

Tôn Hằng nhíu mày, sắc mặt dần dần nghiêm trọng, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương: "Chuyện này đúng không?"

"Đây... Đây là cha nàng nói."

Hoàng Đào bị Tôn Hằng dùng khí tức áp bách, trong lòng hoảng hốt, lắp bắp mở miệng: "Lúc đó, hắn sẽ không lừa gạt chúng ta đâu?"

"Đi, trở về!"

Tôn Hằng đột nhiên quay người: "Đi tìm nàng!"

......

Nghênh Tân Lâu, quán rượu phồn hoa nhất Trần quận.

Thế lực trong Trần quận đông đảo, mà làm tiệc đãi khách thì đa số làm ở đây, nên sinh ý ở đây tốt không phải bàn cãi.

Nhưng hôm nay, cửa lớn của Nghênh Tân Lâu lại khóa chặt, không tiếp khách.

Bởi vì hôm nay bọn họ muốn chiêu đãi một vị đại nhân vật thật tốt.

Khưu Vân đạo nhân đến từ Đăng Tiên Ti!

Tầng cao nhất, mấy người nam tử đang mặc quần áo đạo sĩ đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn khắp Trần quận.

Bọn họ từng người đạo cốt tiên phong, một thân khí tức nhẹ nhàng, khác biết với những người phàm phu tục tử.

Cho dù là nội khí viên mãn, danh chấn Trần quận Tàn Đao Diệp Huyền, mà trước mặt mấy người này, cũng hiện ra phàm tục hơn.

"Diệp Huyền!"

"Có tiểu nhân!"

Diệp Huyền nghe tiếng, lúc này tiến lên một bước.

"Vươn tay ra."

Khưu Vân đạo nhân khẽ búng tay, một ánh sáng màu vàng nhạt đã bay về phía cổ tay của Diệp Huyền.

Ánh sáng màu vàng này xoay tròn, chạm vào da thịt của hắn, để lại ở trên cổ tay của hắn một đường hoa văn màu vàng.

"Ta nghi là trong thành này còn có đệ tử của Ma Môn đang núp trong đây."

Đôi mắt của Khưu Vân lóe lên ánh sáng đẹp và tĩnh mịch, nhìn khí tức của Trần quận đang biến hóa, thâm ý nói: "Pháp khí Tác Thần Chùy của Duy Chân bị đệ tử Ma Môn đánh cắp, nếu như nó ở cách ngươi mười bước, thì vật này sẽ xảy ra phản ứng.

"Đến lúc đó, ngươi liền truyền tin cho ta!"

"Vâng!"

Diệp Huyền sắc mặt khẽ động, khom người xác nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.