Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 26: 26: Giải Pháp Của Thẩm Đại Nhân​




“Cậu nói không sai, tôi Vân Đình lớn hơn cậu cả thế hệ, cậu gọi tôi một tiếng bác trai thì tôi có thể chịu, đừng nghĩ rằng tôi tôn trọng cậu vì cậu là Tiêu gia chủ, thứ tôi tôn trọng chỉ là Tiêu gia và Vân gia có tình cảm bạn bè với nhau chứ không phải là cậu Tiêu Trì!”

Tiêu Đình cũng là một người trải qua những thăng trầm, làm thế nào cũng không thể nhịn một tiểu bối đối đầu trước mặt mình.

“ Tiêu gia là một gia đình lớn hàng trăm năm,Vân gia chúng tôi không được trăm năm, mặc dù là tình bạn nhưng hành vi nào đó của Tiêu gia tôi không vừa mắt, trong mắt chỉ có sự ổn định và lợi ích riêng của mình. Nhà vua rõ ràng có quyền lực kiêu ngạo, xem thường người nhưng ông ta chỉ bảo vệ gia đình mà và được phép chiến tranh đốt cháy hết cả nước, những người kế thừa ông ta chỉ coi trọng lợi ích, càng tệ từ thế hệ này sang thế hệ khác!”

Nét mặt của Tiêu Trì ngày càng tệ hơn: “Ý của bác trai Vân là sao? Là muốn phá hỏng tình bạn giữa Tiêu gia và Vân gia?”

“Nếu như tình bạn này là hy sinh hạnh phúc của con gái tôi thì Vân Đình tôi không muốn nữa!” Vân Đình nói: “Tôi Vân Đình, không bỉ ổi đến nỗi vì một người bạn mà hại con gái ruột của mình đến mức này, hơn nữa, Tiêu gia nhà cậu kinh doanh lớn và mọi người biết từ thế hệ này sang thế hệ khác chỉ biết làm một con châu châu, đâu ai biết thực hư là gì? Cậu Tiêu Trì cũng có chút khả năng kinh doanh, nhưng con rể tôi và con trai tôi cũng không tệ hơn cậu!

Tiêu Trì, nếu hôm nay cậu mang thái độ bạn bè qua đây, thì tôi cũng không nói, nhưng cậu vừa đến đã phớt lờ mọi người, trực tiếp đến đưa con gái tôi đi, cậu tưởng cậu là ai? Kế thừa của Tiêu gia thôi, cả thế giới đều chỉ xoay quanh cậu sao?

Xã hội đã khác rồi, không phải thời đại của con người, tôi đã thức dậy từ lâu, Tiêu gia các ngươi đã chìm trong giấc mơ cũ, cậu chỉ hơn 20 tuổi, và một nửa cơ thể của cậu bị chôn vùi trong sự suy tàn! Nếu không phải xét về tình cảm giữa Vân gia và Tiêu gia, đừng nói cậu là con rể nhà tôi, tôi cũng chỉ để cậu làm…” Chó coi cửa nhà Vân gia..

“Anh Đình! Đừng nói nữa!” Vân Tư Âm bước vào, nhìn thấy Vân Đình nói trong sự tức giận, nhanh chóng ngăn cản ông ta: “Chỉ là một đứa trẻ, ông tức giận làm gì?”

“Con người không thể quyết định nơi mình sinh ra, Tiêu gia cũng chỉ có thể nhìn thấy chính họ, làm con của Tiêu gia không được tự do như con của những gia đình bình thường. Đứa trẻ này được nuôi dưỡng làm một người thừa kế từ khi còn nhỏ, không có suy nghĩ và sở thích. Ngay từ nhỏ cậu ta đã đặt gánh nặng của gia đình. Chỉ biết làm mọi việc theo những quy tắc và quy định đó, như vậy cũng thật đáng thương, tại sao ông lại bắt nạt cậu ta?”

Giọng nói của Vân Tư Âm thật ra cũng không có ý gì, bà ta luôn biết Tiêu gia là như thế nào, cũng biết rằng làm con của Tiêu gia cũng không dễ dàng, vì thế chỉ có thể nói ra những lời trong lòng.

Nhưng những người nghe vào tai, đều thay đổi cả ý nghĩa.

Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh, Vân Tình, Vân Điềm, Hoắc Thành Quân đều cảm thấy cả hai rất hài hước và ngưỡng mộ.

Đây là đang giúp Tiêu Trì nói chuyện sao, rõ ràng là đánh vào mặt Tiêu Trì.

Người phát điên so với con bài thủ lĩnh, bà ta còn nói người ta tội nghiệp….

Nhưng mà nghĩ xem, Tiêu Trì thật sự tội nghiệp, hôn nhân không cần tình cảm, chỉ coi trọng lợi ích, vậy thì tại sao anh ta phải kết hôn, tốt hơn là chọn một trợ lý.

Kết hôn, thực sự chỉ là một hình thức!

Tiêu Trì rất muốn nổi nóng, nếu như không phải anh ta hiểu Vân gia, đặc biệt là Vân Tư Âm.

Vì thế, ở trong mắt người mẹ Vân Tư âm, anh ta chỉ là một đứa trẻ tội nghiệp?

Nhưng tại sao lại trong mắt mẹ anh, anh ta lại là người toàn năng và có thể thoả mãn bất kỳ quyền lực đòi hỏi nào?

Đúng vậy, mẹ của anh ta chưa từng xem anh ta không tốt ở chỗ nào, những gì muốn, chỉ là những thứ anh ta có thể cho đi…

Có một thời gian, Tiêu Trì thực sự cảm thấy đau khổ khi trở thành gia chủ Tiêu gia.

Sau một hồi im lặng, Tiêu Trì đã chỉnh sửa lại thái độ của mình: “Bác trai, bác gái, con không chỉ nhìn vào khả năng của Vân Khuynh, chỉ có thể nói là trước mắt xem trọng khả năng của cô ấy, hai bác đã nuôi dưỡng cô ấy rất tốt….”

“Xin lỗi, sửa lại lần nữa.” Vân Đình nói: “tôi và Âm Âm đều chưa từng nuôi dưỡng cô ấy, chúng tôi chưa nuôi cô ấy ngày nào, lúc nãy tôi cũng đã nói, hy vọng Tiêu gia chủ đừng phớt lờ lời nói của tôi, Khuynh Khuynh có ngày hôm nay đều là do cô ấy tự nổ lực, cho nên chuyện của cô ấy để cô ấy tự giải quyết.”

“Ý của con là.” Tiêu Trì nói: “Nếu như bác trai, không phải…nếu như Vân Khuynh không đồng ý kết hôn với con, như vậy cũng không sao, con sẽ ở đây ở trước và xây dựng mối quan hệ với Vân Khuynh…”

Anh ta nghĩ rằng nói như vậy sẽ nhận được sự chấp nhận từ Vân gia, nhưng anh ta chưa nói dứt câu thì bị Hoắc Thành Quân cắt ngang: “Xin lỗi, Tiêu Trì phải không? Tôi là một người nội trợ bình thường, không biết cái gì là đại gia tộc hay không đại gia tộc, tôi chỉ biết ở đây là nhà tôi, tôi, con trai tôi, con dâu tôi, đều không hoan nghênh một người đột nhiên vào và mang theo sự thù địch vào nhà tôi. Vì thế, nếu ngài Tiêu muốn ở, tôi e rằng cậu có thể tìm một nơi khác!”

Đại gia tộc thì sao? Nói như thể bà ta không biết đại gia tộc là như thế nào, muốn giành lấy con dâu của bà ta Hoắc Thành Quân, không có cửa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.