Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 24: 24: Là Thẩm Đại Nhân Cho Ta​




“Anh dám nói tôi như thế?” Nét mặt Tiêu Trì chìm xuống và đôi mắt hiện lên vệt sáng đầy nguy hiểm.

“Có gì không dám!” Hoắc Nhất Hàng lạnh lùng nói: “ Loại người tham nhũng, vô đạo đức như anh chẳng lẽ nghĩ rằng bản thân đáng được tôn trọng?”

“Tôi là chủ gia của Tiêu gia!” Tiêu Trì nói.

“Tôi biết,” Hoắc Nhất Hàng cười: “Chủ gia của Tiêu gia phải không, nâng cao danh tính thì anh chỉ còn lại danh tính! Cái này tôi cũng biết, tôi là gia chủ của nhà tôi! Nhà tôi có, ba mẹ, có Khuynh Khuynh, sau này còn có con, nhưng chắc chắn sẽ không có anh!”

“Trước đây, tôi chỉ biết ngài Hoắc có một sự hiểu biết phi thường về kinh doanh, nhưng không biết rằng ngài Hoắc công phu miệng lưỡi cũng rất mạnh mẽ. Ngài Hoắc, muốn nhờ vào công phu miệng lưỡi để thắng tôi sao? Nó quá tệ so với đàn ông.” Tiêu Trì nói.

Hoắc Nhất Hàng lập tức đáp: “Trước đây, tôi chỉ biết gia chủ của một số gia đình ẩn danh là có lòng nhân đạo và kiềm chế, họ chỉ làm gương cho gia đình. Nhưng lại không biết rằng có một số người mặt dày và tàn nhẫn mang thân phận ra ép người, nói muốn thắng thì cũng xem tìm đối tượng để thắng, kiểu như anh, có tư cách nào để chiến thắng tôi?”

“Ngài Hoắc, làm người đừng quá điên!”

“Ngài Tiêu, làm người đừng quá rẻ tiền!”

Tiêu Trì có chút nặng lòng, anh ta sinh ra đã là huyết thống của Tiêu gia, bị giáo dục, sau khi lớn lên được thừa hưởng công việc kinh doanh của gia đình. Trong tay nắm giữ quyền lực và sự giàu có, được mọi người trong gia đình kính trọng, luôn sống rất thuận lợi và không bao giờ có ai dám coi thường anh.

Nhìn dưới, nhìn trên thì đều là của anh ta, nếu như hôm nay anh ta chọn Vân Khuynh làm vợ thì Vân Khuynh cũng nên kết hôn với anh ấy. Những ý kiến khác thì không quan trọng.

Nhưng Hoắc Nhất Hàng rõ ràng không phải là người dễ đối phó.

“Ngài Hoắc, cha mẹ anh chưa dạy qua, làm người phải khiêm tốn phải không?” Tiêu Trì cau màu nói: “Người phụ nữ thích một người đàn ông cao to đẹp trai, nhiều tiền tiêu không hết, có địa vị cao mọi người đều ngưỡng mộ, dù cho tôi chỉ lấy thân phận ra để nói nhưng thân phận của anh cũng không bằng tôi, tôi tin rằng Vân Khuynh bây giờ chưa giải quyết được những gì tôi nói, đợi đến khi cô ấy biết thì cô ấy nhất định sẽ ly hôn với anh và thích tôi!”

Hoắc Nhất Hàng nói: “Ngài Tiêu, những người nói với anh như vậy chắc hẳn cũng là một người phụ nữ đạo đức giả, bà ta chưa từng dạy người cái gì gọi là đạo đức sao? Cái gì gọi là tình yêu đích thực? Quyền lực, địa vị và tiền bạc chỉ có thể trao đổi với những người phụ nữ đạo đức giả và tham lam. Khuynh Khuynh của tôi là một người phụ nữ rất thuần khiết, cô ấy không phải là một bông hoa leo, mà là một cây đứng tự do, không cần phải có bất cứ thứ gì đỡ lấy cũng bao gồm tôi.

Những gì cô ấy muốn, cô ấy sẽ tự nỗ lực để sở hữu nó. Trong thế giới này chỉ có tình yêu thực sự là quý giá hơn những thứ chết chóc đó. Tôi rất xin lỗi, trên ngài Tiêu không có điều đó, nhiều năm qua, ông đã sở hữu rất nhiều, có lẽ vẫn cảm thấy vô cùng bối rối trống rỗng và cô đơn. Đôi khi anh thậm chí không biết tại sao mình còn sống?”

“Anh…” Tiêu Trì cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi nóng.

Chỉ vì câu nói cuối cùng của Hoắc Nhất HÀng nói trúng tim đen của anh ta.

Con người dù ở địa vị cao, không có gì để theo đuổi, và anh luôn có sự tôn trọng. Bởi vì những người đó chỉ tôn thờ tiền và quyền trong tay của anh ta, anh ta có thể cho người khác nhưng lại chưa bao nhận được gì từ người ta, sự trống rỗng chắc chắn sẽ có. Bởi vì không có phương hướng nỗ lực, sự cô đơn chắc chắn sẽ có. Bởi vì không ai quan tâm anh ta ở vị trí này có vui hay không, không ai nói với anh ta, vậy thì anh ta còn có gì để làm, còn phải nỗ lực cái gì. Và càng không ai quan tâm khi anh ta một mình cô đơn và lạnh lẽo như thế nào.

Quá bối rối, mục đích của những người lạc vào thế giới này là gì, chỉ cần lớn lên từng ngày sau đó tiếp tục kế thừa công việc kinh doanh của gia đình để đáp ứng yêu cầu của mọi người trong gia đình? Còn bản thân thì sao? Bản thân muốn những gì? Muốn đi đâu?

“Nhất Hàng, Tiêu gia chủ, tôi xem chuyện này cả nửa tiếng cũng không giải quyết được, không thôi chúng ta vào nhà trước, ngồi xuống nói, mời!” Vân Đình vẫn duy trì bảo vệ con rễ của mình, hơn nữa Tiêu Trì cũng không đặt tình cảm vào con gái mình, chỉ muốn con gái mình làm việc chăm chỉ cho Tiêu gia, vậy thì ông ta không thể ủng hộ Tiêu Trì.

Thấy tình hình không ổn, ông ta lập tức làm ra một hành động “mời”.

Tiêu Trì chỉ có thể gật đầu: “Cũng được! Hôn nhân là một vấn đề lớn, tôi sẽ nói chuyện với bố vợ trước.” Nói đến đây, anh ta đi cùng Vân Đình.

“Anh rể, anh giỏi quá! Dám không khách sáo với Tiêu gia chủ như vậy, em ủng hộ anh!” Vân Điềm nhìn Hoắc Nhất Hàng và nể phục.

Anh ta cảm thấy bản thân cũng không tệ, nhưng so với Tiêu Trì thì anh ta vẫn còn xa. Tất nhiên, điều này chỉ là tạm thời, anh ta không bằng Tiêu trì, đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình ở tuổi thiếu niên. Anh ta còn trẻ, đã được giáo dục vài năm, cũng không tệ hơn Tiêu Trì

Nhưng mà, trên đường đi thì anh ta cảm thấy anh rễ của mình không được rồi, không đối đầu được với Tiêu Trì.

Có Tiêu Trì làm anh rể của cậu ta cũng tốt.

Nhưng chỉ vừa mới gặp mặt, cậu ta cảm thấy Hoắc Nhất Hàng tốt hơn Tiêu Trì.

Đúng vậy, Tiêu Trì tốt, tất cả đều là từ gia đình, từ nhỏ đã được giáo dục. Nếu xé chiếc áo khoác tuyệt đẹp đó thì cũng không tốt như vậy rồi

Hơn nữa, hành động lấy đi tình yêu này dường như thực sự ô nhục.

“Đúng vậy, anh rễ, em cũng nghĩ những lời anh nói rất oai, Tiêu Trì đó thật lạnh lùng, một chút cảm tình cũng không có. Nếu em là chị hai, em sẽ chọn anh!” Vân Tình sáng mắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.