Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

Chương 17: 17: Đàm Tình​




63236.

Lôi Hoan Ni là người hay nói, nhưng không thể không nhìn Bạc Giản Thương, ngoan ngoãn nhận sai: “Cái đó… Giản Thương à, em…em sai rồi, em sẽ không dám chạy nữa, em..không đúng không đúng…em không muốn trốn đâu, nhưng mỗi ngày ở đó thật là quá chán, muốn đi đâu đó dạo, em nhớ anh hai em, muốn gọi điện thoại cho anh ấy.

Em thấy ngày nào anh cũng bận, ngoài tích cực với chuyện đó ra, những nhu cầu của em anh cũng không quan tâm, có ai đối xử với vợ chưa cưới của mình giống anh không? Anh không đi dạo phố với em, cũng không cho em đi dạo một mình? Vậy cũng quá…bá đạo phải không?”

“Lôi Hoan Ni” Bạc Giản Thương vốn không quan tâm cô nói gì, chỉ mắt hau háu nhìn cô, cũng không vui gì nói: “ Cô gần đây cứ theo đuổi, cứ yêu người anh bé nhỏ ấm áp thanh tú của cô?”

“Còn tôi, hung ác nham hiểm? Lạnh lùng như băng thì cũng thôi, toàn thân đều mang sát khí? Cả mặt đều khó chịu từ sáng đến tối? Còn không bằng một người mới đến, tiểu tử thối lông chưa mọc đủ sao?”

Trong lòng Lôi Hoan Ni bỗng “thất thần” chút..đây…chả phải lời mà cô nói riêng với Đàm Lạc sao, sao Bạc Giản Thương biết được?

Chả lẽ, Đàm Lạc bán đứng cô?

“Không cần nghĩ, tôi có thể nói cho cô chuyện này rốt cuộc là sao,” Bạc Giản Thương nói: “Tôi gắn một con chip đặc biệt trên người cô, mỗi việc cô làm, mỗi lời cô nói, đều ghi lại hết, truyền đến chỗ tôi.”

“Cái gì?” Sắc mặt Lôi Hoan Ni thay đổi: “Vậy là, bất kể tôi đi đâu, anh cũng tìm được tôi?”

“Chính là ý đó!” Bạc Giản Thương nói như đúng rồi: “Tôi là vợ chưa cưới của anh, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới nhanh thôi, ngoài bên tôi, cô còn muốn đi đâu?”

“Tôi chỉ muốn đối tốt với cô xíu trong vài ngày tới, cô lại dám ở chỗ tôi dụ dỗ thuộc hạ của tôi, xem trọng người anh bé nhỏ? Đàm Lạc? Haha, tôi đảm bảo, tiếp theo đây, tôi sẽ cho hắn chết coi hắn sống nổi không, thì miếng thịt tươi ngon lành ư? Không có đâu! Ánh sáng ấm áp ư? Không còn đâu! Mềm lòng dễ gạt ư? Không có đâu! Còn dám đứng trước mặt cô, giúp cô rời xa tôi, không, có, đâu!”

“Ngươi!” Lôi Hoan Ni nhất thời bốc lửa: “Ngươi dựa vào đây mà đưa giáo huấn hắn đến chết, không sao, hắn dẫn ta ra ngoài, là ta lừa hắn, nhưng hắn lương thiện có tình nghĩa, mới giúp ta, không như người…”

“Không giống ta gì?” Bạc Giản Thương vốn đã rất ghét Đàm Lạc, tuy Đàm Lạc là người tốt nhất trong đám người mới, nhưng tâm địa quá mềm yếu, là hắn cố ý sắp xếp Đàm Lạc qua đó, chính là huấn luyện Đàm Lạc.

Nào ngờ Đàm Lạc giỏi thật, còn dám dẫn người phụ nữ của hắn bỏ trốn?

Lúc này, con Tiểu Ni còn dám nói giúp cho Đàm Lạc?

Cô ta quả nhiên thích loại người như Đàm Lạc?

Không cho phép! Hắn tuyệt đối không cho phép người phụ nữ của mình thích một người đàn ông khác!”

“Lôi Hoan Ni! Dám trước mặt tôi, nói tốt cho người đàn ông khác, cô chuẩn bị cho tốt, nghĩ xem tôi sẽ trừng phạt cho như thế nào!” Chưa nói dứt lời, Bạc Giản Thương đã một tay ôm chặt Lôi Hoan Ni, một tay khác trèo lên hàng.

Vừa tiếp đất, Lôi Hoan Ni lại muốn chạy,bị Bạc Giản Thương kéo lại, áp vào gốc cây già.

Hắn thuận tay kéo dây leo của cây lại, cột chặt Lôi Hoan Ni.

Sau đó, trước mặt Lôi Hoan Ni, bắt đầu lột từng lớp đồ, lột quần xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.