Tiểu Phúc Tấn

Chương 14: Tớ không sợ cô ta




Cách đó không xa, Trang Vinh Quang nhìn thấy Lục Đình Kiêu và Lục Đình Kiêu phiên bản mini thì liền mất hứng bĩu môi: "Chị Tịch, ánh mắt của chị làm sao đó, nhiều đàn ông như thế, sao lại nhất thiết cứ coi trọng Lục Đình Kiêu!"

Ninh Tịch nhướng mày: "Bởi vì đẹp trai!"

Trang Vinh Quang nghẹn họng, nhìn khuôn mặt như điêu như tạc kia của Lục Đình Kiêu mà không tài nào phản bác nổi, vì thế bèn nói: "Sao chị lại nông cạn thế nhỉ, con của anh ta lớn như thế kia rồi?"

Ninh Tịch: "Ngại quá đi mất, chị thích nhất là con anh ấy đó!"

Trang Vinh Quang: "..."

Một cái bánh bao nhỏ vừa trắng vừa mềm, chả có chút khí phách nào thì có cái gì hay mà thích chứ?

"Chị Tịch, em cảm thấy chị thích hợp ở bên anh lính oai phong hơn đó, chờ em nhập ngũ rồi em sẽ để ý giúp chị, chắc chắn sẽ tìm được người còn đẹp trai hơn Lục Đình Kiêu gấp trăm lần, sau đó sinh một đứa con có khí chất bá đạo như chị, thế chẳng phải tốt hơn à…"

Hình tượng phóng khoáng bá đạo của Ninh Tịch trong đầu Trang Vinh Quang đã trở nên bất diệt, người con gái mạnh mẽ, dũng cảm, trí tuệ, kiên nhẫn, chính trực, nữ thần của cậu sao có thể bị trói buộc trong gia đình hào môn như con chim hoàng yến thế được!

Này, quả thật là đau đớn vô cùng.

Lúc này trong mắt Ninh Tịch chỉ còn con trai bảo bối của mình, nào có thời gian mà để ý tới thằng nhóc động kinh Trang Vinh Quang, cô vui vẻ đi tới trước mặt bánh bao nhỏ.

Tới gần liền thấy đôi mắt của bánh bao nhỏ đang sáng rực nhìn vào khẩu súng trong tay Trang Vinh Quang, Ninh Tịch cúi người xuống cười nói: "Bảo bối, con muốn chơi à?"

Bánh bao nhỏ lập tức mở to đôi mắt tròn đen nhánh của mình lên: "Có được không ạ?"

Ninh Tịch bèn cười nói: "Đương nhiên là được rồi!"

Nghe thấy Ninh Tịch đồng ý cho Tiểu Bảo nghịch súng, bất kể là Lục Đình Kiêu hay Trang Liêu Nguyên và Trang Tông Nhân cũng đều không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngược lại còn cảm thấy như đó là chuyện đương nhiên.

Nhà họ Trang là gia đình quân nhân lâu đời, Trang Tông Nhân lớn lên nơi sa trường không nói, lúc Trang Vinh Quang vừa biết đi, Trang Liêu Nguyên cũng đã lấy súng cho cậu làm đồ chơi, lúc khoảng 3 - 5 tuổi, Trang Liêu Nguyên còn thường dẫn cậu tới những chỗ như sân tập bắn để luyện tập.

Trang Vinh Quang kế thừa thiên phú của nhà họ Trang, từ bé đã có thiên phú cũng rất thích súng ống, chỉ tiếc có một dạo thế cục chính trị quá hỗn loạn, nhà họ Trang lại đứng đầu sóng ngọn gió, bọn họ bận rộn tranh đấu mà bỏ bê việc dạy dỗ Trang Vinh Quang, bỏ qua thời kì phát triển quan trọng nhất của cậu ta. Đến lúc muốn dậy dỗ uốn nắn lại thì lại dùng phương pháp quá mạnh mẽ, suýt nữa đã hủy đi mất một mầm non tốt…

Trang Vinh Quang trông thấy dáng vẻ dịu dàng cưng chiều kia của Ninh Tịch thì khinh thường bĩu môi nói: "Chị Tịch, chị cẩn thận không lại làm thương cái cánh tay nhỏ bé của nó! Không phải ai động vào súng lúc 3 - 5 tuổi mà cũng bắn được 10 điểm như em đâu!"

"Nếu Tiểu Bảo có thể bắn được 10 điểm thì sao?"

Lúc này, một giọng nói non nớt vang lên nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Trang Vinh Quang lập tức đưa mắt nhìn về phía bánh bao nhỏ, vẻ mặt đầy buồn cười: "Ha! Khẩu khí không nhỏ nhỉ! Đã động đến súng bao giờ chưa?"

Tiểu Bảo: "Chưa từng."

"Chưa từng mà còn dám phát ngôn bừa bãi à! Nếu nhóc mà bắn được 10 điểm thì chú sẽ gọi nhóc là ba luôn!"

Vừa dứt lời, Trang Liêu Nguyên lập tức trợn mắt nhìn thằng con trai.

Trang Vinh Quang sờ mũi: "Khụ khụ khụ... Dù sao thì cũng chính là ý đó đó! Nếu nhóc mà bắn được 10 điểm thì nhóc muốn chú làm gì cũng được!"

Tiểu Bảo nghiêm khuôn mặt nhìn Trang Vinh Quang biểu cảm không chút thay đổi nói: "Nếu như Tiểu Bảo bắn được 10 điểm, chú không được châm ngòi ly gián trước mặt mẹ của Tiểu Bảo nữa!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.