Trong lòng lặng yên gọi mấy lần, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, chua chát rơi, trong lòng rất đau . . .
“Nguyệt Nhi, tại sao khóc. . . . . .”
Nghe được tiếng nức nở, Địch Mân vội mở mắt ra, nhìn Tàn Nguyệt khóc đầy
nước mắt, trên mặt dần hiện ra một tia mê mang. . . . . .
“Mân. . . . . .”
Tàn Nguyệt gục xuống, gắt gao ôm lấy Địch Mân, thanh âm mang theo ý khóc nồng đậm.
“Tàn Nguyệt, làm sao vậy?”
Bối rối ôm Tàn Nguyệt, trên mặt ẩm ướt làm cho Địch Mân thanh tỉnh rất
nhiều, hắn bỗng nhiên buông tay ra, đẩy Tàn Nguyệt ra một chút, trên mặt lộ ra ảo não tái nhợt:
“Nguyệt Nhi, ngươi đã thấy được?”
Tay, cơ hồ là vô ý thức vuốt ve trên mặt, trong lòng Địch Mân đau xót, hiện
tại hắn quá mức xấu xí, điều này làm cho Tàn Nguyệt chấp nhận hắn như
thế nào?
Hắn vốn tính, chờ đủ một năm, vết sẹo trên mặt được bỏ, mới nói cho nàng biết .
Đều nói nữ nhân thích dung nhan của mình, kỳ thật nam nhân, cũng vì nữ nhân mình yêu mà để ý dung mạo của mình?
“Mân, lúc ấy nhất định là rất đau. . . . . .”
Tàn Nguyệt vươn tay, bỏ bàn tay to của Địch Mân ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết
sẹo dài kia. Vết sẹo này, thật là xấu, cũng rất khó coi, trên mặt màu
trắng, một đạo sẹo dài hồng tím, giống như một con giun bò trên mặt,
khiến người ta nhìn cảm thấy sợ hãi. . .
“Tàn Nguyệt, đừng nhìn. . . . . .”
Lấy tay Tàn Nguyệt ra, Địch Mân nhặt cái mặt nạ bên cạnh muốn đeo lên, Tàn Nguyệt bắt lấy tay Địch Mân, nhỏ giọng nói:
“Mân, không . . . . .”
Thân mình Địch Mân cứng đờ, nhưng chỉ là trong nháy mắt, hắn thở dài:
“Rất xấu. Tàn Nguyệt, đừng nhìn. . . . . .”
“Không, Địch Mân, nhất định rất đau?”
Thương yêu vuốt ve vết sẹo, Tàn Nguyệt thở dài:
“Vốn dĩ ta còn nghĩ, từ chỗ cao như vậy rơi xuống, có thể để lại di chứng gì không? Thấy ngươi còn tốt, không có chuyện gì, trong lòng của ta còn
cảm thấy có chút bất an. . . .”
Vết sẹo bình thường, không phải là màu này, nhưng trên mặt Địch Mân, màu sắc đậm như vậy, có phải hay không. . .
“Mân, tại sao có màu này, có phải. . . Ngươi trúng độc?”