Tiểu Nương Tử Đào Hôn

Chương 8: Sơ hiện thân thủ




Giữa rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, cảnh vật xung quanh mang một vẻ u tĩnh. Không hề giống tính cách trước kia của y chút nào. Bạch Vũ dẫn nàng vào trong phòng rồi quay lại rừng đào lấy rượu. Thiên Âm nhìn đống sách la liệt dưới đất, trên bàn thì một mớ hỗn tạp, đáy lòng dâng lên một nỗi khó hiểu. Ngày trước y luôn là một người nghiêm khắc, không chịu nổi thứ gì lộn xộn, nhưng cảnh tượng hiện giờ………..có thể thấy, bao nhiêu năm nay có lẽ y cũng đã thay đổi rồi.

Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi khom người thu dọn lại, ở nhân gian đã lâu cũng tập thành thói quen, cho dù không sử dụng tới pháp thuật nàng cũng có thể thu xếp gọn gàng mọi thứ.

Lúc giúp nàng dọn dẹp, Lục Thủy thỉnh thoảng lại hỏi cái này đặt ở đâu? Cái kia đặt đúng chỗ không? Nàng cứ luôn miệng trả lời không hề do dự, ngay cả bản thân cũng thấy kinh ngạc, hóa ra mình lại nhớ rõ thói quen, đồ đạc của y như vậy.

“ Tôn chủ, vị kia………Thật sự là Bạch Vũ Thiên Quân sao?”Lục Thủy ôm một chồng sách, ngồi chồm hổm xếp từng quyển vào giá.

Thiên Âm cầm một quyển sách vỗ vỗ bụi, nhẹ nhàng gật đầu: “ Đúng!”

Lục Thủy lại lắp bắp kinh hãi, ánh mắt mở to hết cỡ: “ Vậy ngài ấy chẳng phải là tôn chủ……” Nói được một nửa, nghĩ tới cái gì nàng lại dừng, ngượng ngùng cười rồi xoay người tới chỗ khác thu dọn, ánh mắt vẫn vương chút nghi ngờ.

Thiên Âm tất nhiên thừa biết nàng kinh ngạc điều gì. Thanh Khâu Bạch Vũ Thiên Quân, hậu nhân cuối cùng của Cửu vĩ hồ tộc, được tiền Thiên Quân thu làm nghĩa tử, ban nhân duyên với Thiên Âm công chúa. Nếu như không phải xảy ra những sự việc đó, nếu nàng không biết Diễn Kì thì có lẽ nàng đã là thê tử của y rồi.

Nhưng mà không ai có thể ngờ được sự việc lại thành như bây giờ. Ngàn năm trước tiên yêu đại chiến, cửu vĩ hồ tộc gặp đại họa diệt vong, chỉ còn lại mình y, phụ quân thương y một mình cô độc nên mang về Thiên Minh sơn sống cùng nàng.

Từ nhỏ y rất ít khi nói chuyện, ngồi im lặng cả ngày dài cũng chịu được, nhưng lại bị bắt phải chăm sóc Thiên Âm nhỏ hơn y mấy tuổi.

Vì thế khi nàng còn là một đứa nhỏ không hiểu gì thì y đã trở thành một ông cụ non nghiêm khắc. Liên tục dạy bảo nàng, cái này không thể ăn, cái kia không thể lấy, cái gì phải đặt ở đâu, thế nào. Mãi tới sau khi sư phụ mang nàng đi, y cứ cách bảy ngày lại chạy đến Thanh Vân dạy bảo nàng một lần. Có lẽ là do bị y dạy dỗ nhiều năm cho nên tới bây giờ nàng vẫn rõ thói quen của y như lòng bàn tay vậy.

Khi đó nàng cực kì ghét y, khi hai người ở cùng nhau, y không giống như là ca ca mà lại giống phụ quân của nàng hơn.

Sau đó, nàng gặp Diễn Kỳ……………….

“ Ngài đi thong thả, nơi này không khí hỗn tạp, ngài xem Thiên Quân cũng không có ở đây.” Giọng nói có chút lấy lòng từ ngoài vọng vào, giữa không khí yên tĩnh lại trở nên thật rõ ràng.

Thiên Âm vừa lúc nhặt một quyển sách trước cửa, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người trông coi ngoài rừng dẫn Diễn Kỳ tiến vào, Bạch Vũ cũng đúng lúc cầm vò rượu đi tới. Diễn Kì đương nhiên cũng nhìn thấy Thiên Âm, ánh mắt lập tức lạnh đi, nàng hạ tầm mắt xuống, hơi cúi người, không để ý rồi tiếp tục nhặt sách.

Trước kia ngày nào nàng cũng phải vắt óc tính toán mưu kế thì lại không gặp được y lấy một lần, vậy mà hiện giờ tới đâu cũng đụng mặt.

“ Thiên Kị* sắp tới, phụ quân phái ta tới, hy vọng ngày Thiên kị huynh có thể giúp bày bố kết giới.” Nàng nghe Diễn Kì nói.

* kị : điều kiêng kị. Thiên kị: ngày cấm kị của Trời, xuất hiện tai ương lớn

“ Vì sao lại tìm ta?” Bạch Vũ không chút quan tâm hỏi lại.

“ Chỉ có huynh mới có năng lực bày ra đại kết giới có thể bảo về thiên giới trong ngày này, cũng là để tránh gây tổn hại tới nhiều người vô tội.” Diễn Kì nói tiếp:

“ Hiện giờ trong tộc chỉ còn lại duy nhất một mình huynh, đây không phải là năng lực đặc biệt của huynh sao. Hơn nữa ta cũng còn một chuyện muốn nhờ.”

“ Vậy sao?” Giọng điệu của Bạch Vũ vẫn không rõ cảm xúc, nhẹ nhàng lau chùi vò rượu, lớn tiếng nói: “ Rượu của muội đây, mau tới lấy đi.”

Những lời này là quay về phía nàng nói, Thiên Âm đành phải buông đống sách trên tay xuống đi ra ngoài. Ôm lấy vò rượu trong tay Bạch Vũ lắc lắc có tiếng ọc ọc vang lên: “ Chỉ có nửa vò thôi sao?” Giọng điệu có chút oán giận.

“ Muội nghĩ là nước suối sao!” Bạch Vũ lạnh lùng quát nàng: “ Sắc mặt muội không tốt lắm, đi về phía cánh rừng đằng tây có hồ nước nóng, ngâm trong đó rồi hãy uống.”

“ Dạ!” Nàng lại lắc lắc vài cái, khóe miệng cong cong mỉm cười. Ôm vò rượu bước đi, vừa quay bước vừa thì thầm nói. Tiếng nói tuy nhỏ nhưng hai người ở phía sau vẫn nghe được rõ ràng: “ Huynh là đồ keo kiệt!”.

Bạch Vũ khẽ nhíu mi, nhìn nàng và Lục Thủy ôm vò rượu đi xa dần, từ đầu đến cuối nàng không hề liếc nhìn Diễn Kì một cái, xem ra lần này trở về đã thực sự khác xưa rồi. Y khẽ thở dài một hơi, rồi nghĩ tới điều gì lại nói vội: “ Nhớ không được uống ở cạnh hồ đâu đấy.”

Nàng không dừng lại phất phất tay tỏ ý biết rồi.

Diễn Kì mặt lạnh, nhìn hai người bọn họ không coi ai ra gì cứ thế nói chuyện, rõ ràng hai người trước kia đã từng ở chung, bây giờ nếu thế cũng là chuyện bình thường. Nhưng hiện tại, y không hiểu trong lòng tại sao lại có chút không thoải mái, giống như y là người thừa thải bị xa lánh vậy.

“ Vào trong nói chuyện!” Bạch Vũ xoay người về phía nhà gỗ, Diễn Kì đứng nhìn một chút rồi cất bước vào theo.

Thiên Âm ôm vò rượu thả vào hồ nước ấm, nước làm sạch hết bụi bẩn trên vò rượu. Nàng nhìn quanh tìm kiếm chỗ ngồi đợi rượu ấm lên. Đến khi hương rượu ngào ngạt tỏa ra bốn phía, nàng mới cùng Lục Thủy vớt lên.

Bạch Vũ và Diễn Kì nói chuyện rất lâu, nàng đã cố tình nán lại một lúc vậy mà khi trở lại vẫn thấy Diễn Kì ở đó. Nàng ôm vò rượu ngượng ngùng đứng ở mép cửa, nhất thời không biết phải làm sao, nên đi vào hay quay ra nữa.

Bạch Vũ vẫn giữ thói quen dạy dỗ nàng, nhíu mi nói: “ Bảo muội đi ngâm rượu thôi, ai bảo muội đi nghịch nước hả!” Cánh tay chỉ chỉ nàng, quần áo đúng là ướt hết cả.

Thiên Âm bật cười thành tiếng, vì ngại có người ngoài ở đây nên cũng không thèm so đo với Bạch Vũ. Đặt vò rượu trên tay xuống bàn, cái nhà gỗ này thật sự là quá nhỏ hẹp chỉ có duy nhất một gian nhà, nàng định đi ra ngoài uống nhưng lại sợ như thế có vô ý quá không. Đành mặc kệ hai nam nhân kia ngồi nói chuyện, nàng đi tìm một cái bát nhỏ, tự rót đầy một bát rượu đưa lên miệng nhâm nhi. Lục Thủy cũng bị hương rượu quyến rũ, mắt cứ nhìn chằm chằm bát rượu trong tay nàng, nàng đành phải lấy thêm cái bát nữa, rót cho nàng ta.

Diễn Kỳ không kìm được hiếu kì đưa ánh mắt nhìn về phía hai người Thiên Âm, Lục Thủy. Thấy cảnh tượng như thế, y lại nhíu mày, đưa mắt nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Bạch Vũ trước mặt. Dù y vẫn thắc mắc không biết vì sao nàng tìm ra được nơi đây nhưng y còn có việc quan trọng phải làm.

“ Việc này chỉ có thể nhờ cậy vào huynh.”

Bạch Vũ đặt chén trà trên tay xuống bàn, một lúc sau mới mở miệng lạnh lùng nói: “ Không đi!”

“ Bạch Vũ!” Diễn Kì hơi cuống, trầm giọng nói: “ Huynh có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”

Y không thể nói, ở Thiên giới bày ra kết giới được, chỉ duy nhất một mình hắn có khả năng.

“ Chỉ có kết giới của Thanh Khâu huynh mới có đủ thuật pháp để chống đỡ thiên kiếp.”

“ Không đi!”

“ Ngươi……”

Dù Diễn Kỳ có ra sức khuyên bảo, y vẫn nhất quyết nói ‘ Không đi’, vẻ mặt hờ hững nhìn không rõ biểu tình nào. Lơ đãng quay đầu lại nhìn về phía chủ tớ hai người đang say sưa uống rượu, y khẽ nhăn trán, lạnh giọng: “ Trong hũ có quả mơ, đừng tham ăn hết nhé.”

Thiên Âm nghe xong vội đặt bát rượu xuống bàn, nâng vò rượu lên lắc lắc xô xô, một lúc mới cong môi cười. Thấy quả mơ rơi ra gần miệng vò, nàng nhanh tay nhặt lấy bỏ vào miệng, lại tiếp tục vùi đầu vào uống rượu.

Diễn Kỳ lại tiếp tục nói, thanh âm có hơi trầm xuống.

“ Lần này thiên kị không giống trước kia, ta không sợ nhưng Linh Nhạc tu vi còn ít, e là không thể chống đỡ được.”

Linh Nhạc? Nghe tới cái tên quen thuộc, Thiên Âm bất giác lắng nghe, thì ra y cũng phải tham gia vào thiên kị lần này, mấy hôm trước Diễn Kì tới tìm y đúng là đã đề cập qua.

“ Đây không phải là chuyện nhỏ, cho nên ta hi vọng huynh có thể dạy nó vài phương pháp kết giới, lần này chủ yếu là vì nó lịch kiếp. Ta tin nếu như huynh dạy thuật phòng ngự nhất định nó sẽ vượt qua được.”

Y quả thực đã nói hết lời rồi, Bạch Vũ vẫn xoay xoay chén trà:“ Không đi!”.

Diễn Kỳ nhíu chặt mày, bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, sắc mặt lạnh lẽo như thể tạc ra từ băng đá.

Thiên Âm không khỏi thở dài một hơi, Bạch Vũ vốn có khả năng làm người ta nổi điên mà, trừ nàng và phụ quân ra y không thích nhiều lời với người ngoài. Cho nên cho dù Diễn Kỳ là khách, y cũng không thèm lấy rượu ra tiếp đón, mà lại để cho mình nàng ngồi một góc uống.

Có khi suốt buổi nói chuyện trong phòng hai người, y chỉ nói mỗi hai từ ‘ Không đi!’ thôi quá.

“ Bạch Vũ ca!”

Nàng gọi, thấy tầm mắt của hai người nhìn tới, nàng cười nhẹ đặt bát rượu xuống bàn khẽ nói: “ Đi đi.”

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Vũ phút chốc lạnh đi, nàng vẫn là không buông tay được sao?

Thiên Âm cười khẽ, nàng biết Bạch Vũ đang suy nghĩ điều gì, nên thản nhiên giải thích: “ Linh Nhạc…..là sư đệ của muội.” Nếu thiên kiếp làm y bị thương, chắc hẳn mình cũng sẽ đau lòng. Từ sau khi nàng trở lại, cũng chỉ có Linh Nhạc là người duy nhất quan tâm tới nàng mà thôi.

Cho nên là bởi vì Linh Nhạc, không phải vì Diễn Kì, ánh mắt của nàng như thể nói ra điều đó.

Sắc mặt Diễn Kì nhất thời có chút khó coi.

Bạch Vũ dịu đi không ít, nhưng vẫn khó chịu nhăn mặt nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu mới lạnh lùng nói: “ Ta không muốn tới thiên cung.”

“ Vậy tới Thanh Vân cùng muội.” Nàng biết y giống với Thanh Sơn, Lục Thủy, không thích nơi đó.

Bạch Vũ không nói gì nữa, tiếp tục nhâm nhi chén trà. Thiên Âm biết huynh đã đồng ý rồi.

“ Được rồi, thái tử điện hạ, phiền ngài nói với Nhị điện hạ để ngài ấy đến Thanh Vân một chuyến.”

Diễn Kỳ thấy nàng cúi người hành lễ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó không rõ dâng lên, nàng gọi người kia là Bạch Vũ ca, giọng nói tràn đầy thân thiết. Vậy chẳng phải tốt sao, nàng trở về làm muội muội ngoan hiền của Bạch Vũ, y sẽ không phải đau đầu nữa. Đối với y cũng không còn bất chấp quy củ, cũng không còn bám y dai dẳng khiến y sợ mỗi khi gặp mặt nữa rồi. Thật sự rất tốt, nàng đã hoàn toàn ngăn cách y khỏi thế giới của mình.

Chưa bao giờ y tới Tu Di sơn mà Bạch Vũ chịu đáp ứng yêu cầu của y, kể ra y phải vui mừng mới đúng chứ, nhưng không hiểu tại sao một chút vui mừng y cũng không có. Nhìn thấy nữ tử vẫn đứng đó yếu ớt cười với y, trong lòng lại có cảm giác mất mát, như đã đánh mất đi một thứ gì quý giá.

Diễn Kỳ không hiểu cảm xúc trong lòng mình hiện tại là thế nào, nàng rõ ràng đã không còn quan tâm tới y nữa, không bám lấy y, vậy y phải vui mừng mới đúng chứ, không phải đó là điều y ao ước sao. Y và Bạch Vũ quyết định ngày cụ thể, sau đó không chần chừ, cũng không quan tâm bên ngoài trời đã tối đen đáp mây vội vàng rời đi, như thể chỉ cần chậm một giây nữa thôi y sẽ không thể đi được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.