Tiểu Nương Tử Đào Hôn

Chương 5: Vũ kỹ đại thành




Ngày tháng đã qua lại ồ ạt hiện về, có lúc im lặng đáng sợ có lúc lại ồn ào chói tai. Trong đầu mờ mịt, như nhớ về thời gian năm trăm năm trước.

Nàng thấy cảnh tượng khi còn bé nàng cùng sư phụ tập thuật pháp, sư phụ cầm ống sáo nhanh nhẹn phiêu bồng, nàng thì vụng về múa cây quạt cạnh bên. Mỗi khi thấy nàng sai nhịp, sư phụ liền bắt nàng dừng lại sửa cho đúng, nàng làm mãi không được, không thèm học nữa. Ném cây quạt rồi ngồi xuống đất khóc đến kinh thiên động địa. Sư phụ liền chạy tới ôm nàng lên thở dài an ủi, thỉnh thoảng còn biến ra ít đồ chơi dỗ nàng. Tóc sư phụ đen như mực dài chấm đất, nàng luôn nhân lúc người dỗ dành khuyên nhủ mình, lặng lẽ kết những sợi tóc của ngài từng cái từng chùm lại với nhau.

Nàng lại như thấy được phụ quân ôm mình đứng trên đỉnh thiên cung, chỉ xuống hạ giới nói: “ Âm Nhi, một ngày nào đó trong toàn tam giới chọn con làm Thống soái, thân là công chúa con phải nhớ lấy muôn dân thiên hạ làm trọng, không được phép bướng bỉnh nữa nhé.”

Cảnh tượng cứ liên tục thay đổi, những ngày nàng ở nhân gian, cho dù van xin đến mức nào, những bi kịch đó cứ liên tiếp xảy ra. Ăn bữa nay lo bữa mai, trôi dạt khắp nơi, bệnh tật quấn thân, sinh ly tử biệt, cứ thế cứ thế tiếp diễn giống như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng chịu đưng đau đớn tới mức tê liệt cảm giác. Thậm chí có lần sinh ra một lúc nàng liền muốn chết, chỉ mong được giải thoát, nhưng kết quả là nàng chỉ xuống bờ vong xuyên đi dạo một lúc rồi lại tiếp tục đầu thai.

Vì thế nàng từng hy vọng có thế quên đi được từng kiếp từng kiếp đau đớn đó, để khi bắt đầu một kiếp khổ mới ít nhất nàng cũng còn có hi vọng mà sống tiếp. Thế nhưng cho dù ngày đêm cầu mong, cho dù có uống bao nhiêu bát canh của Mạnh bà, trí nhớ từng kiếp đau đớn đó vẫn ở mãi trong đầu nàng.

Bên tai vẫn còn vang vọng tiếng gọi hối thúc của Mạnh Bà bên cầu Nại Hà, khi nàng bưng bát canh do dự thở dài. Nàng không thể nhìn ra rốt cuộc đâu là thực đâu là giả, hay tất cả chỉ là một đời khổ cực của nàng mà thôi. Chết một lần là hết, sau đó lại tiếp tục bắt đầu.

Cũng có lúc nàng thanh tỉnh một chút, nhìn thấy Lục Thủy ở bên giường lo lắng tới mức giàn dụa nước mắt, còn có cả vị sư đệ đột nhiên có được đang lớn tiếng gọi tên nàng.

Tỉnh táo một lúc, đáy lòng lại trào lên áy náy, nàng không biết làm thế nào mới có thể ngăn lại những đau đớn này, đành phải gắng gượng thân hình suy sụp của mình, quỳ gối tai Phù Vân điện, như thể làm thế mới có thể giảm bớt sự trống rỗng trong lòng.

“ Tôn chủ, ngài đứng lên đi, ngài đã quy ở đây mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế nàng sẽ không chịu đựng được đâu.” Lục Thủy đứng bên lo lắng khuyên nhủ.

“……..” Nàng lại hoàn toàn không phản ứng.

“ Chủ thượng nếu có ở đây ngài ấy cũng không mong nhìn thấy ngài như thế này đâu.” “………..”

“ Tôn chủ!”

Lục Thủy thở dài một tiếng, đã khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần nhưng Thiên Âm hoàn toàn không nghe, giống như thần hồn đã rời đi, không gọi lại được.

“ Tôn chủ đã quỳ ở đó mười ngày rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thân thể chắc chắn không chống chịu được. Nhị hoàng tử, cầu xin ngài giúp ta khuyên nhủ tôn chủ đi!”.

Lục Thủy nhìn về phía Linh Nhạc cầu xin giúp đỡ.

Linh Nhạc nhìn bóng hình mảnh khảnh phía trước, yếu ớt như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng bay đi mất. Rõ ràng là không thể chống đỡ được nữa nhưng vẫn cố gắng gượng bản thân vững vàng. Y xua tay ý bảo Lục Thủy đi xuống, lặng lẽ tới đứng cạnh Thiên Âm.

Cảm giác như một làn gió mát thổi qua, tiếp theo lại không có tiếng động nào, một bóng người thẳng tắp quỳ xuống bên cạnh Thiên Âm. Thiên Âm khẽ giật mình, không kìm được quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Linh Nhạc đã ngay ngắn quỳ bên cạnh mình, giống như nàng hướng mặt về phía Phù Vân điện.

Mỗi ngày Thiên Âm đều quay qua nhìn y nhưng y vẫn cứ im lặng quỳ ở đó, dường như việc quỳ cùng nàng ở đây là hết sức bình thường.

Thiên Âm nắm chặt bàn tay, cuối cùng không thể nhịn thêm được nữa mới mở miệng hỏi: “ Vì sao??” Bệnh nặng mới khỏi cộng thêm hơn mười ngày không mở miệng, giọng nói của nàng có chút khan khàn không rõ.

Linh Nhạc nghe thấy nàng nói thế bèn quay qua nhìn nàng tươi cười, chỉ về phía Phù Vân điện nói: “ Ta cũng là đồ đệ của sư phụ, sư tỷ quỳ, ta là sư đệ lại đứng ở bên cạnh, cái này chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao?”

Mặt nàng trầm xuống, đáy lòng lại trận đau đớn như dao cắt: “ Ngươi không hiểu được đâu!”. Y làm sao biết được, nàng, chính nàng là người đã hại chết sư phụ, nàng làm như vậy không phải vì đưa tiễn mà là vì chuộc tội mà thôi.

“ Ta chỉ biết sư phụ vô cùng yêu thương sư tỷ!” Linh Nhạc từ từ nói: “ Sư tỷ có muốn biết khi sư phụ xuất quan đã nói gì với ta không?”.

Thiên Âm nghi hoặc quay đầu.

“ Sư phụ người nói, có thể thu được sư tỷ làm đồ đệ với ngài ấy là một điều vô cùng may mắn.”

“……….”

“ Người nói, cho dù bất kì ai có nói cái gì đi nữa thì Thiên Âm vẫn mãi là đồ đệ của Duyến Đức Thiên Quân, trước kia như thế, vĩnh viễn cũng là như thế.”

“…………”

“ Người nhờ ta chuyển lời tới sư tỷ rằng, người xin lỗi, vì đã không giữ lời hứa bảo vệ sư tỷ cả đời.”

“ Sư phụ nói với ta khi nào sư tỷ trở về phải thay sư phụ che chở sư tỷ. Người đi rồi, sư tỷ chỉ còn hai bàn tay trắng mà thôi.”

Nàng nghe xong, nước mắt cứ thế trào ra không ngớt, sư phụ đến phút cuối vẫn phải lo lắng vì nàng, vậy mà nàng chưa bao giờ vì người suy nghĩ lấy nửa phần.

Linh Nhạc đau lòng vươn tay giúp nàng lau đi nước mắt: “ Cho nên….sư tỷ à, sư phụ thương người như vậy, nếu tỷ cứ quỳ ở đây tới mức bệnh nặng ngất đi , sư phụ thấy được sẽ rất đau lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.