Tiểu Nương Tử Đào Hôn

Chương 23: Cao Thủ Luyện Tạng Ra Tay




Thành thế cường đại như thế, ở trước mặt một gã Võ Đế lại không chịu nổi một kích a!

Thế giới này, tất cả âm mưu quỷ kế chẳng qua đều chỉ là tôm tép nhãi nhép, chỉ có thực lực mới là vĩnh hằng

– Các ngươi là tự mình quỳ xuống nhận sai, hay là muốn lão phu động thủ?

Lê trưởng lão kia không nhanh không chậm nói, thần sắc trên mặt một mảnh lười biếng, tựa hồ thiên thiên vạn vạn người trước mắt trong mắt hắn cũng chỉ là một đám con sâu cái kiến, không đáng để quan tâm.

Người thương hội Tử Vân sắc mặt trắng bệch, nguyên một đám như lâm đại địch, không ai dám lên tiếng.

– Cắt!

Lý Vân Tiêu khinh thường mỉa mai nói:

– Sao hả, ngươi là muốn dùng vũ lực trấn áp chính nghĩa sao?

– Chính nghĩa? Ha ha.

Lê trưởng lão ngửa mặt lên trời cười to, khinh miệt nhìn Lý Vân Tiêu, cười nhạo nói:

– Trên đời làm gì có chính nghĩa? Nắm đấm lớn chính là chính nghĩa, con nít chưa mọc lông, về nhà bú sữa mẹ thêm vài năm nữa hẳn ra lăn lộn a, bất quá điều kiện tiên quyết là, phàm là người thương hội Tử Vân đều phải quỳ trước cửa thương hội chúng ta, quỳ một loạt chỉnh tề, quỳ đến ngày nào chúng ta hài lòng thì mới có cơ hội giữ lại được cái mạng của mình.

– Ngươi cũng quá khinh người đi!

Trong đám người đột nhiên vang lên thanh âm phẫn nộ, tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, vào lúc lại lại có người dám đi ra làm chim đầu đàn sao? Đây không phải là ông Thọ thắt cổ, ngại mạng quá dài sao?

Chỉ thấy đám người tách ra, có một lão giả đi ra, tiến lên ôm quyền gật đầu nói:

– Tại hạ hội trưởng phân hội của thương hội Thiên Nguyên tại trấn Hải Thiên, Cư An Nhiên, điều kiện mà các hạ đưa ra cũng quá hà khắc rồi.

Thì ra là người thương hội Thiên Nguyên, tất cả mọi người không khỏi bắt đầu suy đoán sau lưng chuyện lần này, có thể nào có bóng dáng thương hội Thiên Nguyên hay không đây.

Lê trưởng lão cười lạnh nói:

– Một tên phân hội trưởng cũng dám đánh rắm trước mặt ta sao? Chuyện hôm nay nếu để ta tra ra được có các ngươi ở sau màn, vậy thì đừng trách ta không niệm tình Thương Minh, cho các ngươi một giáo huấn cả đời khó quên.

Sắc mặt Cư An Nhiên đại biến, nhưng vẫn theo lý cố gắng nói:

– Chuyện thế gian tuy nói dùng thực lực vi tôn, nhưng thiên lý công đạo vẫn ở lòng người. Cho dù Lê trưởng lão hôm nay dùng võ ép được chúng ta, ngày khác sau khi tổng bộ biết được tất sẽ phái võ giả càng mạnh hơn nữa đến đây, thế tất sẽ khiến lưỡng hội đại chiến. Đến lúc đó trách nhiệm này sợ rằng Lê trưởng lão cũng khó mà gánh chịu a?

– Ha ha, trách nhiệm? Cao tầng thương hội Thiên Nguyên sao có thể vì đám con sâu cái kiến như các ngươi mà khai chiến với thương hội Lôi Phong ta được? Các ngươi không khỏi quá tự đề cao mình rồi đấy.

Lê trưởng lão cười lạnh không chút che dấu:

– Một đám lâu la ở trước mặt ta làm ra vẻ, ta nhổ vào.

Hắn phun một cục đờm ra ngoài, hóa thành một đạo kình phong, lao thẳng tới mặt Cư An Nhiên.

Cư An Nhiên chấn động, hoảng sợ rút ra trường đao, thi triển ra một bộ đao pháp tuyệt diệu, lập tức lòe ra tầng tầng đao mang, phun ra nuốt vào không thôi.

“Phanh”

Tầng đao mang trùng điệp cộng lại kia lại bị cục đờm chấn động trực tiếp chôn vùi, cả người Cư An Nhiên đều bị đánh bay ra ngoài, khiến đám người ở phía sau cũng bị ép một mảng lớn.

Mọi người càng cảm thấy hoảng sợ, đây chính là Võ Đế chi uy a, không còn ai dám lên tiếng nữa.

– Ha ha, ha ha, ha ha.

Đột nhiên có một người nở nụ cười, từ cười khẽ ban đầu, ngược lại hóa thành cười to, sau đó càng vỗ tay, liên tục trầm trồ khen ngợi, nói:

– Lợi hại, lợi hại, cục đờm này của Lê trưởng lão phun thật diệu a!

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, thầm nghĩ chẳng lẽ người này điên rồi sao? Hay là đã bị khuất phục dưới uy thế của Võ Đế, muốn lâm trận đào ngũ?

Ngoại trừ Cẩn Huyền ra, mọi người thương hội Tử Vân đều lộ vẻ khó coi, trên mặt Ô lão càng là một mảnh tro tàn, trong lòng thở dài không thôi, hội trưởng đại nhân không nghe hắn khuyên, mà lại nghe theo tên tiểu tử vô tri tựa như lăng đầu thanh này, hiện giờ cuối cùng cũng gây ra họa rồi, mình sợ rằng phải lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ rồi.

Lê trưởng lão ánh mắt lạnh lẽo, dừng ở Lý Vân Tiêu nói:

– Sao hả, ngươi cũng muốn hưởng thụ một ngụm sao?

– Ha ha, không sao cả. Chỉ là...

Nụ cười trên mặt Lý Vân Tiêu dần ngưng lại…, lạnh lùng nói:

– Chỉ là con người ta có chút thích sạch sẽ, thấy có người phun đờm tùy ý, cũng nhịn không được muốn hắn nuốt về lại đấy.

– Ân? Muốn chết.

Lê trưởng lão nộ quát một tiếng, lâm không trảo một cái, đế khí ngưng tụ lại, thần thể Lý Vân Tiêu trực tiếp bị một cổ lực lượng nhiếp tới

Lê trưởng lão biến sắc, đột nhiên có một loại cảm giác xấu lan tràn trong lòng, thân thể Lý Vân Tiêu bị hán chụp lấy, đang lâm không bay tới, nhưng trên mặt đối phương lại không chút bối rối, ngược lại còn lộ ra vẻ mỉa mai.

Loại trấn định tự nhiên này tuyệt đối không phải giả vờ, bởi vì ánh mắt sẽ không bao giờ gạt người cả.

Mà trong ánh mắt Lý Vân Tiêu giờ phút này lại tràn đầy sát ý và thương cảm

– Cái gì? Hắn đang thương cảm ta? Chẳng lẽ hắn bị tâm thần sao?

Trong đầu Lê trưởng lão hiện lên một dấu hỏi lớn, nhưng loại bất an và sợ hãi ở sâu trong đáy lòng cũng tăng lên nhiều

Đột nhiên một cổ hơi gió thổi tới, khiến hắn cảm thấy chút man mát, lập tức một hồi hoảng hốt, lấy thực lực và tu vị của hắn, sao có thể bị gió thổi lạnh run người được, hắn vội vàng bổ ra một chưởng.

Trên bầu trời đột nhiên hiện ra đám mây màu sắc rực rỡ, gió cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng lạnh.

Mà Lý Vân Tiêu dưới thải vân kia, tựa hồ chân đạp gió nhẹ lao đến, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, một cổ quy tắc chi lực lại lăng không ngưng tụ, hóa thành một chưởng đánh xuống.

– Phong Vân do ta

– Cái gì? Quy tắc chi lực?

Lê trưởng lão lúc này triệt để sợ cháng váng, quy tắc chi lực chỉ có Võ Đế mới có thể thi triển ra vậy mà lại xuất hiện trên người một gã Võ Tôn, hắn vội vàng tăng thêm lực lượng, rót toàn bộ nguyên lực vào trong chưởng, hống lớn vỗ ra

Mặc dù đối phương có thể không hiểu thấu thi triển ra quy tắc chi lực, nhưng dù sao mình mới chính là Võ Đế hàng thật giá thật, nghĩ đến điểm này, tin tưởng hắn thoáng cái khôi phục lại, gầm thét đánh qua.

“Phanh”

Dưới hai cổ cự lực, Thiên Địa biến sắc, Phong Vân cuốn tới

Lê trưởng lão lúc này mới biết mình đã nghĩ sai rồi, toàn bộ đầu óc lập tức mất đi năng lực suy nghĩ, ngũ tạng lục phủ lập tức nghiền nát, cả người phun ra một miệng lớn máu tươi, bị đánh bay ra ngoài, ngã trên mặt đất xa xa.

– Cái này…

Tất cả mọi người trong nháy mắt này đều như đã mất đi năng lực suy nghĩ, toàn bộ trong tràng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, như mọi người đều đổ xô ra đường vậy, không có một tia thanh âm, yên tĩnh như quỷ dị.

Lê trưởng lão kia không phải cường giả Võ Đế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.