Căn hộ của Arcueid trông không có vẻ gì là thuộc về một vampire cả.
....Nãy giờ, tôi chỉ lo cho sức khỏe của cô ấy nên chẳng chú ý lắm, nhưng giờ nhìn lại, phòng của cô ấy tuyệt đối bình thường.
"...Lại còn đặt mua báo định kì nữa. Cô ta tưởng mình là người thường chắc?"
Tôi càu nhàu trong lúc đặt Arcueid lên giường ngủ.
"Haaaaa-----aaaaaaa."
Tôi thở ra một hơi dài và ngồi xuống sàn.
Mới 6 giờ sáng.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đã sáng rõ, nhưng vẫn bị mây che gần hết.
"....Ừ nhỉ. Mình nên kéo rèm kín lại."
Tôi cố ép cơ thể mỏi nhừ này đứng dậy.
Tôi khép rèm cửa sổ, rồi lại thả người xuống.
Thịch.
Mới hạ thấp người xuống, sức lực đã rời bỏ hết hai đầu gối, và tôi ngã ngồi xuống nền nhà.
"----Khỉ thật, xem ra mình cũng hết hơi rồi."
Thật thảm hại nhưng giờ tôi muốn đứng cũng không nổi.
Nhớ lại thì, cả ngày hôm qua tôi tán chuyện với Arcueid, trong khi hầu như không ăn gì.
Đã thế----mặc dù đã đeo kính, nhưng đầu tôi vẫn đau như búa bổ. Cảm giác như óc cũng rung lên.
"....Arcueid....Hy vọng vết thương của cô ấy không nghiêm trọng..."
Vết thương đã ngừng chảy máu, và cô ấy từng hồi sinh sau khi bị chém vụn ra thành nhiều mảnh...nên chắc là tôi không cần lo.
"...Tại sao lại thế nhỉ."
Lúc này đây tôi mệt đến mức chỉ muốn ngất đi.
Ấy thế mà tôi vẫn lo lắng cho Arcueid nhiều hơn về chính mình.
------------
"Các điều tra viên cho rằng nguyên nhân vụ tai nạn giao thông của nạn nhân Takada Youichi là do bộ phanh hãm có vấn đề khi anh ta đang lao xuống dốc.
Rất may là không có ai thiệt mạng sau vụ tai nạn này."
----Tôi bị đánh thức bởi giọng đều đều của một người đàn ông.
"Oáp---Mình ngủ quên à?"
Khi mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường, chăn phủ kín người.
Đã quá trưa.
Arcueid không có trong phòng. Chỉ có âm thanh vô vị từ TV.
"....Arcueid đi đâu không biết?"
Tôi nghe tiếng ai đó trong bếp.
"Đồ ngốc này, bị thương nặng như thế mà còn đi lại."
Tôi bật dậy khỏi giường.
Phải vào bếp kiểm tra vết thương của cô ta xem sao.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 05 - "Stillness")
"Tiếp theo. Một số lượng lớn người đã bị mất tích vào sáng nay tại một khách sạn phía nam thành phố Minamiyashirogi."
"----"
Tôi cứng người lại.
Mắt dính chặt vào màn hình TV.
"Một trăm lẻ ba người đã ở trong khách sạn hiện vẫn chưa được tìm thấy.
Ngoài ra, cảnh sát đã tìm thấy các vết máu và họ cho rằng có thể có hành vi phạm tội tại đây"
"Cái---quái gì cơ? Chỉ có vết máu? Vụ này đâu có---nhẹ nhàng và đơn giản như vậy?"
Phát thanh viên tiếp tục đọc bản tin bằng giọng rè rè.
Màn hình chuyển sang hình ảnh về khách sạn đó, và danh sách 103 người mất tích.
----Dĩ nhiên, cả tôi lẫn Arcueid đều không có tên trong đó.
"Thêm nữa, một lượng lớn lông động vật hoang dã đã được tìm thấy trong khách sạn. Có khả năng rằng chúng có liên hệ với vụ việc này. Kết quả khám nghiệm sơ bộ đã cho biết rằng một số lông đó là của một vài giống chó, sói, và có cả bằng chứng về sự xuất hiện của gấu. Số lượng lông động vật được thu thập là rất lớn. Quái dị hơn cả, là những vết tích trông như vết cắn của cá mập----"
Phụt. Tôi tắt màn hình TV.
"----"
Một trăm người. Đêm qua có khoảng một trăm người. Chỉ trong vòng nửa giờ, tất cả bọn họ đã bị giết một cách tàn bạo.
Vết máu----?
Mất tích----?
Tại sao cảnh sát chỉ nói thế sau kết quả khám nghiệm?
Tôi hiểu ngay lập tức.
Tất cả những nạn nhân đã bị giết và nuốt sạch bởi bầy thú man rợ đó mà không để lại một dấu vết.
"Hự----"
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn.
Tôi không có quyền nôn mửa sau khi đã biết rõ nội tình.
Sợ hãi như một kẻ hèn hạ thì còn có tư cách làm người sao?
Nếu đã là con người duy nhất sống sót sau cuộc thảm sát đó, thì tôi phải trút hết sự căm hận của mình lên hung thủ.
Một trăm người.
Một trăm người...bị giết mà không để lại một mảnh xác.
Gương mặt của gã đàn ông mặc áo khoác đen hiện lên trong đầu tôi.
Tôi không biết hắn là ai.
Nhưng có một điều chắc chắn là hắn đã đứng sau toàn bộ chuyện này.
----Tôi đang nghĩ gì đây?
Lúc này, lòng căm thù đang áp đảo nỗi sợ và khiếp đảm.
Hay là---cảm giác nhức nhối trong lồng ngực chỉ là một hình thái khác của sự khiếp sợ.
"Đừng---hòng."
Tôi nghiến chặt răng.
Tôi không hiểu mình đang hối hận, hay sợ hãi, hay hoang mang.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt gã áo đen lại khiến tôi muốn đập vỡ thứ gì đó, thật khó chịu----
"Shiki, anh tỉnh giấc rồi à?"
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya - Track 02 - "Moonlit Night")
Arcueid thò đầu khỏi cửa bếp.
"-----Ừ."
"Anh làm sao thế? Mặt anh trông ghê quá, có chuyện gì à?"
Arcueid nói nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.
"......."
Cảm giác hỗn loạn trong đầu tôi chợt tan biến.
"Arcueid, vết thương của cô đỡ rồi à?."
"Tạm thời thì ổn."
Cô ấy cười rất tươi.
Trông cô ta hệt như trước kia, có lẽ còn khỏe hơn tôi bây giờ.
"....Vậy sao. Thế thì...thì tốt đấy----"
Ít nhất. Ít nhất người bên cạnh tôi vẫn an toàn.
"...Hử?"
Ê, từ từ.
Arcueid không phải con người đâu nhé.
Quên đi chuyện quan trọng như thế này....dạo này tôi đãng trí quá..
"....Dù sao đi nữa, tôi rất vui vì cô không bị thương nghiêm trọng."
"Ồ? Anh bị làm sao thế Shiki? Mới cách đây không lâu anh còn gọi tôi là quái vật cơ mà?"
"Đồ ngốc này, tôi vẫn coi cô là quái vật đấy. Nhưng cái này thì khác. Tôi chỉ muốn cảm ơn cô đã cứu mạng tôi."
"Ơ? Tôi từng cứu anh á, Shiki?"
Arcueid mở to mắt đầy ngạc nhiên.
Xem ra cô ta còn chẳng thèm nhớ ra mình đã làm gì.
"....Phải. Nên dù tôi nói hơi muộn, nhưng thật lòng cảm ơn cô. Nếu cô không ở đó, tôi đã có tên trong danh sách 103 nạn nhân rồi."
"Cảm ơn anh----Cũng chẳng có gì đâu. Vì tôi nên anh mới đụng độ Nrvnqsr, nên đừng nghĩ rằng anh mắc nợ tôi."
"Có lẽ thế, nhưng sự thật là cô vẫn cứu tôi. Vì thế, tôi cần phải cảm ơn."
"---Nhưng nếu tôi không ép anh canh gác cho tôi, anh đã không phải dính vào những rắc rối này. Chính tôi là người đã đảo lộn cuộc sống bình thường anh vốn có.
Vậy chẳng phải là anh nên ghét tôi hơn là cảm thấy mắc nợ sao?"
"....À, đúng là với tôi, cô là một cục phiền toái. Nhưng cô biết đấy, tôi không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được.
...Từ rất, rất lâu rồi có người đã dạy tôi như thế. Chị ấy nói rằng dù cho mọi chuyện biến đổi thế nào đi nữa, nếu tôi đã gây ra điều gì, thì tôi phải tự tay giải quyết nó trọn vẹn.
Mặc dù cô nói rất có lí, nhưng tôi vẫn giữ quan điểm riêng của mình."
Đó là lí do vì sao tôi không ghét Arcueid.
Tôi chỉ cảm thấy mình đang rơi vào phiền toái mà thôi.
"----Ừ nhỉ. Anh nói tôi mới nhớ ra, tôi có nói mình cần bia đỡ đạn vì anh đã giết tôi. Vậy thì chắc tôi không cần phải xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này nữa nhỉ."
"Không sai. Toàn bộ chuyện này là lỗi của tôi."
"Lỗi của anh, vậy à. Hừm, xem ra anh gặp vận đen đó Shiki. Nếu anh giết bất cứ một cô nàng nào khác, sẽ chẳng có hậu quả nào như thế này."
"....Này này."
Đừng có coi tôi là tên sát nhân chuyên nghiệp chứ, Arcueid.
Tôi cảm thấy rằng, chỉ có Arcueid, mới khiến tôi đuổi theo và hạ sát cô ấy.
...Hoặc có lẽ tôi mong rằng mình chưa từng ra tay với bất cứ ai khác nữa.
"---A."
"Hừm? Anh vừa nhớ ra chuyện gì à?"
"Không, chỉ là... Tôi vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại giết cô."
Arcueid nhìn tôi sững sờ.
....À thì, phản ứng như thế cũng bình thường thôi.
Tôi, chính kẻ đã giết Arcueid, giờ nói rằng chẳng biết vì sao mình lại động thủ.
"Chẳng có lí do nào nữa nhỉ? Đơn giản vì anh là một tay thích khách bẩm sinh thôi, Shiki."
"----Ớ?"
Đợi đã.
Cô, gái, này, vừa, nói cái quái gì thế----?
"Lúc anh giết tôi, từng động tác đều rất chuyên nghiệp. Ấn chuông cửa, đặt tay lên cánh cửa khi nó mở ra, rồi tiến vào. Khi tôi còn đang chưa hiểu chuyện gì, anh ra tay ngay lập tức, rồi kết liễu bằng cách chặt vụn tôi ra từng mảnh---
Chà, cú đột kích của anh hoàn mĩ ra phết đấy.
Hoàn mĩ đến nhường nào á? Nếu có ai đó vẽ tranh về hành động của anh lúc đó, nó nhất định sẽ thành một kiệt tác đấy."
"C---"
"Nhưng bất kể anh tài giỏi đến đâu, điêu luyện đến chừng nào, anh cũng đã chọn sai mục tiêu rồi.
Tôi không biết từ trước đến nay anh đã giết bao nhiêu người, nhưng khi chọn phải tôi làm nạn nhân tiếp theo thì anh đã bị bại lộ."
"C, c---"
"Sao ấp úng thế? Anh có cần phải làm mặt như vậy không? Nếu anh muốn nói gì thì cứ tự nhiên đi. Chúng ta có giấu nhau điều gì đâu, nhỉ?"
----Có lẽ cô nói đúng đấy.
Tôi gật đầu và vẫy tay ra hiệu cho cô ấy lại gần.
"Hừm? Bí mật à?"
Arcueid kích động tiến đến. Tôi đứng sát tai cô ta, nói rành mạch những gì đang nghĩ.
"....Cô biết không, Arcueid..."
"Gì, gì thế?"
Được rồi, này thì...
"CÔ NGHĨ SAI BÉT HẾT, ĐỒ NGỐC----!!"
Ngốc, gốc, ốc, ốc....
Tiếng gầm của tôi vang vọng khắp căn phòng.
Tôi dồn hết sức hét thẳng vào màng nhĩ cô ta, không thèm giữ ý chút nào.
"Au...au ôi..."
Arcueid nhăn nhó bịt tai lại.
"Ù hết tai tôi rồi! Anh làm cái quái gì thế Shiki!?"
"Tôi mới là người phải tức điên lên! Từ trước đến giờ tôi cứ thắc mắc tại sao cô lại ép tôi làm những việc quá sức như thế, nhưng giờ tôi hiểu rồi!"
"Ớ----? Hiểu gì cơ...?"
"Hiểu rằng tại sao cô lại bắt tôi làm khiên chắn trước một con quái vật và canh gác cho cô, bởi vì cô nghĩ tôi là một tay sát nhân biến thái!
Hừ hừ, cô nhầm to rồi. Cô tưởng tôi ghê gớm lắm à.
Nghe cho kĩ, tôi nói rõ ràng đây. Tôi không phải là thích khách hay gã cuồng sát gì hết.
Cô----cô là người đầu tiên bị tôi giết đấy."
Arcueid há hốc miệng.
...Bố khỉ, xem cô ta trợn tròn mắt ngạc nhiên kìa.
"----Không tin được. Mới chỉ là lần đầu tiên mà anh đã dày dặn kinh nghiệm như vậy sao...!?"
"...Đúng. Mặc dù có đôi mắt kì lạ này nhưng tôi vẫn sống như người hiền lành. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sử dụng những "đường chết" để giết một ai cả."
"Nhưng---vậy tại sao anh lại làm thế với tôi? Anh có biết tôi là ai đâu."
"Tôi cũng không rõ nữa. Tự dưng tôi mất kiểm soát khi nhìn thấy cô băng qua mắt----khi tôi tỉnh táo lại, thì tôi đã---chặt cô thành từng mảnh vụn rồi----"
Ngay trong căn phòng này.
Không động cơ, không mục đích.
"----Tôi hiểu lời anh rồi."
Phải, chính tôi cũng rõ.
Tôi không có quyền gì mà trút giận lên Arcueid.
Mặc dù cô ấy vẫn còn sống và không phải là con người.
Sự thật là, chính đôi tay tôi vẫn đã giết cô ấy.
"Sao anh lại im lặng thế? Này Shiki, anh đang nghĩ gì vậy?"
"....Tôi, tôi xin lỗi...Tôi phải...nhận tội của mình..."
Tại sao----tôi lại dễ dàng quên đi một chuyện quan trọng như thế?
"--Xin lỗi. Tôi thật sự xin lỗi cô, Arcueid. Tôi, Tohno Shiki, đã giết cô. Từ tận đáy lòng mình...tôi ước gì mình đã nói ra điều này ngay khi chúng ta gặp lại nhau---"
...Thực sự tôi cũng cảm thấy mình có vấn đề.
Nếu cô ta nghĩ tôi là sát thủ thì cũng không có gì lạ cả.
Bởi vì, tôi cũng không hiểu tại sao khi đó mình lại mất tự chủ.
Có lẽ,
Tohno Shiki
đúng là một tên hiếu sát----
"----Tôi không thể nào chối bỏ hành vi của mình. Nên---tôi phải chấp nhận tội lỗi và sự trừng phạt kèm theo.
Một tên sát nhân như tôi, không thể sống chung với phần còn lại của xã hội được nữa."
---Mãi đến tận bây giờ mới chịu nhận ra vấn đề, tôi thật hèn nhát.
Cho dù Arcueid là ai đi nữa---thì tôi đã giết cô ấy mà không có lí do.
"----Thôi được rồi. Vậy tức là anh không biết tại sao mình làm vậy phải không Shiki?"
...Tôi gật đầu im lặng.
"Tức là anh cũng không cảm nhận được chút khoái lạc nào? .... Rõ rồi, dù đúng là trên đời này có tồn tại những kẻ giết người như cơm bữa, nhưng Shiki này, anh chỉ là người bình thường thôi."
"...Đúng vậy. Hoặc ít nhất tôi đã cố làm người bình thường."
"Không, anh bình thường hơn cả người bình thường ấy chứ. Thế hóa ra tôi là người duy nhất mà anh muốn hạ thủ à?"
"...Phải. Ngoài với cô ra, tôi chưa bao giờ rơi vào tình trạng đó cả."
"Tôi hiểu rồi, thế thì chẳng còn vấn đề gì nữa. Anh không phải là một tên sát nhân, thế thôi."
Arcueid nói nhẹ nhàng như không.
"Anh không cần phải chịu bất cứ hình phạt nào cả.
Bằng một xác suất nào đó, tôi lại đúng là người anh muốn giết, và tệ hơn, anh lại có tài nghệ cao siêu đến đáng sợ.
Nhưng rất may, tôi là một vampire, nên chẳng ai chết cả. Nên anh không cần bận tâm nhiều như vậy đâu.
Tôi không nghĩ đạo đức của xã hội loài người có ảnh hưởng gì trong trường hợp này.
Hiện giờ, người duy nhất có quyền kết tội anh là chính tôi, nạn nhân, và anh, hung thủ."
"---Cô nói cũng đúng, nhưng không thể thay đổi sự thật là tôi đã giết cô."
Phải.
Cho dù không có hình phạt, tội ác cũng không vì thế mà bị xóa nhòa.
"Dĩ nhiên. Thực ra bây giờ tôi vẫn còn giận anh đấy, cho nên nếu anh cứ thế mà quên đi thì chẳng hay ho chút nào.
Nhưng anh biết mà, Shiki. Nếu anh nhận ra điều đó và luôn biết hối cải, tôi nghĩ sẽ chẳng có vấn đề gì nữa đâu."
----Nhưng mà, đó chỉ là lời an ủi cho vừa lòng tôi mà thôi.
"Shiki à. Thực sự có những người sẽ không bao giờ bán linh hồn mình cho quỷ dữ dù họ đã bị dồn đến đường cùng. Giống như... một chàng trai trung thực đến mức đã từng xin lỗi một vampire.
Vì vậy anh không cần lo nghĩ gì đâu. Cho dù người khác nói gì, cho dù anh cố hạ thấp bản thân đến nhường nào---anh vẫn xứng đáng với nơi mình vốn thuộc về."
"-----"
....Tôi không thể đáp nên lời.
Tại sao cô----tại sao cô ấy có thể nở nụ cười bao dung với chính kẻ đã giết mình?
"Ar...cueid----"
"Thôi được rồi, chúng ta còn khối rắc rối đáng lo hơn đó. Tranh thủ lúc anh còn thức, hãy nói nốt chuyện hôm---."
Chưa kịp nói hết câu, Arcueid ngã gục xuống.