Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

Chương 2: Chương 2: Đi Học-Gặp Lại




Editor: Nguyetmai

"Đừng cái gì mà đừng?" Mộc Hàn Yên cảm thấy khó hiểu.

"Nô tỳ nhu nhược yếu đuối, vốn dĩ không xứng với công tử, mong công tử hãy buông tha cho nô tỳ đi." Thị nữ kia sợ đến mức bật khóc.

"Ngươi nói cái gì thế?" Mộc Hàn Yên càng hoang mang.

"Nô tỳ biết trước đây mình sai rồi, không nên nói xấu Đại công tử, cầu xin Đại công tử hãy tha cho nô tỳ." Thị nữ sợ đến mất cả hồn vía, khóc lóc thảm thiết.

"Ngươi bị thần kinh à, đệ đệ của ta đâu, hắn đã về chưa?" Mộc Hàn Yên không muốn phí lời thêm với nàng ta, nàng lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa.

"Cái gì, Đại công tử muốn hỏi Nhị công tử đi đâu à, chứ không phải muốn xé y phục của ta sao?" Rốt cuộc thị nữ kia cũng định thần lại, hoài nghi hỏi.

"Ai nói ta muốn xé y phục của ngươi!" Mộc Hàn Yên tức phát điên.

"Bên ngoài đều đang đồn thổi, nói Đại công tử đã trưởng thành rồi, không thèm gây chuyện vặt vãnh như hồi trước nữa, mà giỏi nhất là xé y phục của con gái nhà lành. Triệu Tứ tiểu thư dung mạo xinh đẹp nên bị công tử nhắm trúng, công tử bèn đổi cách thức, xé y phục của nàng ta hai lần liền." Thị nữ dè dặt trả lời, vừa nói vừa để ý sắc mặt của Mộc Hàn Yên, chỉ sợ sắc tâm của hắn nổi lên sẽ xé toang y phục của nàng ta.

Mộc Hàn Yên đứng sững sờ ở chỗ cũ, vẻ mặt uể oải, quả nhiên chuyện tốt không ra khỏi cửa nhưng chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm mà. Tại sao lại lan truyền nhanh như vậy chứ, lần này thanh danh của nàng đều bị hủy sạch rồi.

"Đúng rồi, nghe nói có người còn đặt biệt hiệu cho công tử nữa, gọi là Mộc xé áo." Thị nữ thấy Mộc Hàn Yên không có ý động thủ, bèn đánh bạo nói.

"Ai, ai nói thế?" Mộc Hàn Yên nổi điên rồi, thật sự nổi điên rồi. Nếu để nàng biết được kẻ nào đã đặt biệt hiệu đó, nàng nhất định sẽ xé hắn trần như nhộng rồi treo lên trên cổng thành để thị chúng, không thèm quan tâm cái gì gọi là nam nữ khác biệt, cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn nữa.

"Nô tỳ... nô tỳ cũng không biết, đều nghe lời đồn như thế, e là tất cả người trong thành đều biết rồi." Thị nữ lại càng hoảng sợ, nàng ta giữ chặt cổ áo nói.

"Thôi bỏ đi, đừng nhắc đến chuyện này nữa, ngươi nói cho ta biết Mộc Hàn Phong đi đâu rồi là được." Mộc Hàn Yên bất lực buông tay xuống, cả thành đều biết rồi, chẳng lẽ nàng có thể lột sạch y phục của tất cả dân chúng trong thành rồi treo lên cổng thành hay sao.

Mộc xé áo, được thôi, sau Mộc phá gia chi tử, Mộc Đại công tử bột thì nàng lại có thêm một biệt hiệu mới.

"Nhị công tử nói mình cần bình tâm tu luyện nên đi ra ngoài để tìm kiếm thời cơ đột phá, nếu đột phá được thì sẽ quay trở về." Vốn dĩ Mộc Hàn Phong không cho phép nàng ta nói chuyện này với Mộc Hàn Yên, nhưng đứng trước sức uy hiếp nặng nề của Mộc xé áo, nàng ta lập tức thành thật nói ra hết.

Muốn đột phá sao? Hai mắt Mộc Hàn Yên sáng lên.

Thực ra tư chất của đệ đệ rất tốt, chỉ là do hắn bị nàng liên lụy nên không thể không ở lại thành Hắc Thạch, tất nhiên tài nguyên tu luyện của hắn cũng chẳng thể so sánh với những người cùng thế hệ của Mộc thị ở kinh thành. Nhưng cho dù là vậy cũng không ảnh hưởng tới việc hắn trở thành một trong hai đại kỳ tài của phân gia Mộc thị ở thành Hắc Thạch, cũng không thể ngăn cản được bước chân thăng tiến của hắn.

Thực ra Mộc Hàn Yên vẫn luôn không biết, rốt cuộc thực lực của đệ đệ đã đạt đến cảnh giới nào. Kiếp trước, đến tận những ngày cuối cùng trong đời, nàng mới biết thực lực của đệ đệ không hề thua kém nàng là bao. Vậy còn hiện tại, thực lực của đệ đệ đã đạt tới mức nào rồi? Mộc Hàn Yên quả thật có chút tò mò, cũng có chút vui mừng.

"Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi đi." Mộc Hàn Yên buông lỏng tay, để thị nữ kia rời khỏi.

"Cảm ơn Đại công tử, cảm ơn Đại công tử." Thị nữ không hề nán lại một giây, vội vàng bỏ chạy mất dạng.

Trông thấy dáng vẻ như được đại xá của thị nữ kia, Mộc Hàn Yên trợn trắng mắt. Lần này thì hay rồi, đại danh công tử bột, kẻ háo sắc đã thuộc về nàng rồi. Chuyện này thực sự là oan uổng chết đi được. Cho dù muốn xé y phục thì nàng cũng phải xé y phục của mỹ nam chứ, mỹ nam giống như Dạ Lan Phong ấy, khuynh hướng giới tính của nàng cực kỳ bình thường, được chưa hả.

Đợi đã! Ối trời... Sao suy nghĩ của nàng lại phát triển theo hướng kỳ quái thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.