Tiểu Nương Tử Của Triệu Công Công

Chương 1: Chương 1: 2 Năm Sau-Quay Về




Editor: Nguyetmai

Trong ánh mắt lạnh lùng của Mộc Hàn Yên không có một chút biến hóa nào. Dung nhan thê thảm như đóa hoa úa tàn của Thanh Liên ở kiếp trước lại hiện lên trước mặt nàng một lần nữa. Sự thù hận và đau thương vô hạn cũng xâm chiếm trái tim nàng.

Kiếm của Mộc Hàn Yên chậm rãi rút ra, mang theo hận thù và đau thương.

"Ta và ngươi không thù không oán, tại sao..." Máu tươi tuôn ra ồ ạt, nỗi thống khổ và lạnh giá mãnh liệt ập tới, Khương Trung Thiên nhìn Mộc Hàn Yên bằng ánh mắt khó hiểu, toàn thân ông ta co quắp, ánh mắt dần dần trở nên đục ngầu.

Mộc Hàn Yên lạnh lùng nhìn thi thể dần dần lạnh toát của Khương Trung Thiên, nàng không hề thu kiếm lại, mà quay người đi tới một nơi khác trong trạch viện này.

"Ái chà, giết xong rồi? Hơi bị ác đó." Tinh Huyễn Thiên Cơ lại bắt đầu hiện ra chữ: "Nhưng mà ta thích."

Mộc Hàn Yên không nói gì, thoăn thoắt di chuyển trong trạch viện, giết sạch tất cả những kẻ còn lại ở đó, không chừa một mống.

"Kiếp trước ta cũng giết sạch cả nhà lão ta như thế này." Toàn thân Mộc Hàn Yên như tắm trong máu, nàng đứng trước cửa, giọng nói hơi trầm xuống.

"Ồ? Không sợ giết nhầm người vô tội sao?" Tinh Huyễn Thiên Cơ hỏi.

"Nếu trong trạch viện này có một người vô tội thì đã tốt, kiếp trước sẽ không..." Ánh mắt Mộc Hàn Yên lạnh đi. Những kẻ ở trong trạch viện này, có kẻ nào không phải là người của Khương Trung Thiên, bọn chúng giúp ông ta làm việc xấu đã thành thói quen, thậm chí cuối cùng còn lấy đó làm niềm vui.

Sau khi Mộc Hàn Yên giết sạch những người trong trạch viện, nàng bèn phóng lửa thiêu rụi tất cả rồi quay về trong thành, thay nam trang. Sau khi về phòng, nàng tự bôi thuốc cho mình, rồi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đêm nay Mộc Hàn Yên ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm, sau khi rửa mặt xong, Mộc Hàn Yên đang vui vẻ ngồi ăn bữa sáng thịnh soạn thì Hi Nhi bước từ ngoài cửa vào với vẻ mặt kinh hoàng: "Công tử, công tử ơi, xảy ra chuyện lớn rồi."

"Chuyện giề thế?" Mộc Hàn Yên đang ngoạm một miếng bánh bao, nhồm nhoàm hỏi.

"Cả nhà Khương đại nhân, mười mấy mạng người đều chết sạch rồi." Hi Nhi khoa chân múa tay, hốt hoảng nói: "Sáng sớm hôm nay tin này đã lan truyền khắp trong thành, hiện giờ Thành chủ đại nhân đã phái người tới trạch viện điều tra đó."

"Ai cơ?" Vẻ mặt Mộc Hàn Yên đờ đẫn, sau đó nàng lại cúi đầu ăn hoành thánh.

"Chính là Khương đại nhân đức cao vọng trọng Khương Trung Thiên đó, mấy ngày trước ông ta cáo lão về quê, về thành Hắc Thạch an hưởng tuổi già. Cũng không biết đã gặp phải kẻ thù hay đạo tặc, cả nhà Khương đại nhân đều bị giết sạch, rốt cuộc là ai mà lại độc ác, nhẫn tâm như vậy chứ?" Hi Nhi bừng bừng lửa giận nói, nói xong liền nắm chặt tay thành quyền, vẻ mặt phẫn nộ.

Mộc Hàn Yên đang ăn hoành thánh, trong lòng thầm phỉ nhổ, thật xin lỗi, cái kẻ độc ác, nhẫn tâm đó chính là người đang vui vẻ ngồi ăn hoành thánh trước mặt em đây này.

"Dù sao thì cả thành Hắc Thạch này đều chấn động luôn rồi. Ài, đáng sợ quá đi mất." Hi Nhi làu bàu.

Ngày hôm nay, toàn bộ thành Hắc Thạch đều đang bàn tán về vụ thảm án diệt môn này, mọi người đều lên án tên hung thủ độc ác, nhẫn tâm kia, thậm chí có không ít người mạnh miệng nói nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù rửa hận cho Khương Trung Thiên đại nhân. Dù sao hồi trước Khương Trung Thiên cũng là trọng thần có danh vọng đỉnh cao trong triều mà.

Mộc Hàn Yên chẳng có hứng thú gì với chuyện này, nàng đi đến viện của Mộc Hàn Phong tìm người.

"Hàn Phong đã quay về chưa?" Trên đường đi, Mộc Hàn Yên vừa nhớ lại Tinh Huyễn Thiên Cơ Quyết mới học được ngày hôm qua, vừa bước vào trong viện của đệ đệ. Nàng ngẩng phắt đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy thị nữ của Mộc Hàn Phong đi ngang qua, nàng bèn tóm lấy nàng ta hỏi.

Từ lúc trở về từ dãy núi Long Nham nàng đã muốn trả lại Hàn Tiêu Kiếm cho hắn, ai mà biết hắn lại không có nhà, Mộc Hàn Yên vừa nhìn thấy thị nữ kia thì liền nhớ ra chuyện này.

"Đừng mà, đừng làm vậy mà Đại công tử!" Thị nữ kia sợ tới nỗi mặt mày tái mét, kinh hãi thảng thốt hét lên.

Từ lúc bắt đầu trông thấy Mộc Hàn Yên là nàng ta đã sợ khiếp đảm rồi, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Hắn không nhìn thấy ta, hắn không nhìn thấy ta, hắn không nhìn thấy ta. Khó khăn lắm lời cầu nguyện của nàng ta mới có tác dụng, Mộc Hàn Yên thực sự không nhìn thấy nàng ta. Nhưng đúng lúc hai người bọn họ đi lướt qua nhau, nàng ta đang thầm thở phào nhẹ nhõm thì lại bị Mộc Hàn Yên giữ lại, khỏi phải nói cũng biết trong lòng nàng ta khiếp sợ đến nhường nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.