Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 5: Gậy ông đập lưng ông




“Hán Tử, anh nói đi… mọi chuyện không phải là anh làm đúng không?” Lâm Thiền Di nước mắt giàn giụa, sâu trong tâm cô không muốn thừa nhận đây là sự thật.

Nhưng đáng tiếc, là cô tự lừa gạt chính mình.

Dung Hán Tử liếc nhìn Lâm Thiền Di, đôi mắt léo ra tia sáng lạnh, lãnh liệt nói:

“Lâm Thiền Di, đến bây giờ cô còn chưa nhận ra sao? Tất cả chỉ là một màn kịch, tôi tiếp cận cô chỉ vì cô là cháu gái cưng của chủ tịch tập đoàn lớn mạnh Lâm Thị. Cũng chính là tôi đã gián tiếp hại chết ông cô, thật ra tôi chẳng yêu thương gì cô cả, tôi ghét nhất là thứ tiểu thư cô gái hoa hoa ướt át chỉ biết dựa vào người khác như cô, tôi chỉ cần tất cả tài sản của ông cô thôi. Cô đúng là đứa con gái ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy.”

Những lời ấy như lưỡi dao đâm vào trái tim cô gái nhỏ.

Từ ngày còn thơ bé, cô đã không có cha mẹ, là ông nội thu nhận cô, chăm sóc cô từng li từng tí. Thế mà chỉ vì sự xuất hiện của Dung Hán Tử liền đảo lộn hết cuộc sống của cô. Ông nội phản đối cô tiến đến với hắn, nhưng cô lại không nghe lời ông, ngược lại bỏ nhà ra đi trong khi ông đang bệnh nặng. Cứ tưởng rằng đây chỉ là tạm thời chia xa, ngay ngày hôm sau cô lại nghe tin ông qua đời, hỏi thì mới biết hơn năm mươi phần trăm cổ phần của Lâm Thị bị tập đoàn tài chính Dung Thị thu mua, ông cô vì quá sốc nên bị đột quỵ mà chết.

Không, đây hết thảy không phải là sự thật, mọi chuyện không phải như vậy… Nếu cô không yêu Dung Hán Tử, ông nội sẽ không chết, nếu cô mạnh mẽ hơn tập đoàn Lâm thị mà ông dày công xây dựng sẽ không bị rơi vào tay Dung thị. Tại sao cô lại ngu muội như vậy… tại sao???

Lâm Thiền Di như thấy lại cảnh tượng đêm đó, giọt nước mắt lăn dài trên hai gò má.

“Nữ nhi, con sao vậy!... Nữ nhi” Giọng nói khàn khàn của ai đó vang lên, đánh thức Lâm Thiền Di từ trong giấc mộng dài.

Trên giường hàn băng, Lâm Thiền Di mở mắt ra, trước mặt là một nam nhân không hề quen biết, khung cảnh xung quanh cũng vô cùng xa lạ, cô còn cảm thấy toàn thân buốt giá như ở trong hầm băng.

“Đây là đâu, sao ta lại ở đây?” Lâm Thiền Di mơ hồ hỏi.

Trợn to cặp mắt nhìn nữ nhi, không thể kềm nén được xúc động, Hoành Bân mừng rỡ kêu lên:

“Nữ nhi, con khóc được, còn nói được...”.

“Thúc thúc, ngươi làm sao vậy, ta đương nhiên khóc được nói được, vả lại ta còn cử động được, ngươi xem” Lâm Thiền Di nói xong, liền cố gắng bật người dậy, thế nhưng dù cô cố gắng đến nhường nào, thân thể nhấc lên được một chút cũng trở nên nặng trịch rớt xuống giường băng.

Hoành Bân thấy nữ nhi trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng gấp gáp liền nói:

“Đừng vội, đừng vội, để ta giúp con” Hắn vừa nói vừa giúp đỡ nàng nâng người dậy dựa lưng vào tường “Con vừa mới tỉnh, khí lực còn chưa tốt, đừng tự hành hạ bản thân, nên nghỉ ngơi cho tốt để mau hồi phục … Bây giờ ta đi nấu canh gà cho con tẩm bổ, tiện thể nói với mẫu thân con chuyện vui này.”

Lâm Thiền Di như rơi vào mê cung thiếc, người này có ý gì, những điều hắn nói nàng không hiểu lắm, mẹ của nàng mất lâu rồi mà.

“Chuyện vui gì chứ?” Lâm Thiền Di hoài nghi hỏi.

“Là chuyện này đây” Hoành Bân cười nói.

Lâm Thiền Di vẫn không hiểu người này đang đề cập đến chuyện gì, đúng là kỳ quái. Nàng kiên nhẫn hỏi lại lần nữa:

“Chuyện này là chuyện gì?”.

“Là chuyện chúng ta đã thành công sinh được một đứa bé vô cùng ngộ nghĩnh dễ thương là con” Hoành Bân hiện rất vui vẻ, trên mặt mang theo ý cười thao thao bất tuyệt nói.

“Này, chậm đã…” tựa hồ có chuyện muốn hỏi tiếp, nhưng lời chưa thốt ra khỏi miệng Lâm Thiền Di đã chẳng thấy vị thúc thúc kia đâu, hắn giống như gió thổi qua không thấy bóng hình.

Nàng vô cùng rối bời, rốt cục nàng đang ở chỗ quái quỷ nào, vì sao cái gì cũng lạ lẫm như vậy. Cả cái giường băng lạnh thấu xương này nữa, hiện tại tình cảnh của nàng tựa cá mắc cạn vậy.

Một chốc sau, Hoành Bân cũng trở lại, hắn tới cùng một nữ nhân, nàng ta trên tay cầm một bát canh gà to, mùi thơm dạt dào. Nhưng điều Lâm Thiền Di chú ý không phải là bát canh mà là dung mạo của nữ nhân này.

Nàng vận một bộ y phục đỏ có thêu hình hoa mẫu đơn vô cùng rực rỡ, lại thêm khuôn mặt góc cạnh, mái tóc đen dài tới gót chân được cột giữa, đôi môi chum chím cánh hoa đào càng tăng thêm vẻ kiều mị thướt tha nhưng lại không thiếu phần lạnh lùng cao ngạo, dung mạo của nàng có thể nói là hơn cả thiên tiên, ngàn năm vạn năm cũng không có kẻ thứ hai so sánh được.

Thúc thúc ban nãy tuy không đẹp bằng nàng nhưng cũng là nhất phẩm nam tử, người người ngưỡm mộ, hắn một thân bạch trường bào, làn da hơi ngăm, tóc đen búi cao, cơ thể rắn chắc, khí thế đế vương không thể lung lay. Nhưng là … đây không phải là bộ mặt thật của hắn.

Lâm Thiền Di nhìn hai người này, đúng là tuyệt sắc mĩ nhân, đỉnh phong nam tử.

Cho dù xinh đẹp thì sao, lòng người khó đoán, nàng không thể bị sắc đẹp của bọn họ mê hoặc, phải cẩn thận dò xét.

“Hai người là ai? Nơi này là nơi nào? Ban nãy hắn gọi ta là nữ nhi, vậy ta thật sự là con của hai người sao?” Lâm Thiền Di một lượt nói ra những câu hỏi trong đầu mình, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nàng bổ sung “Còn nữa, ngươi sao lại có thể biến mất nhanh như vậy? Phải trả lời rõ ràng hết cho ta, không được thiếu sót” Dường như qua một lần đại nạn đã làm cho nàng trưởng thành, làm gì cũng phải động não suy xét cẩn thận.

Hoành Bân nghe nữ nhi đề cập đến: "ban nãy hắn" liền biết là nàng đề cập đến mình nhưng mà có cần hỏi một lèo như vậy không, trí nhớ của hắn thật sự kém lắm nha.

Thiên Hồng đứng bên cạnh Hoành Bân cũng nghe hiểu những gì Lâm Thiền Di nói, giọng nói như tiếng suối róc rách vang lên:

“Ta tên Thiên Hồng, còn hắn là Hoành Bân, đây là nơi chúng ta ẩn cư thuộc thần giới, ngươi thật sự là con gái của bọn ta nhưng không phải do ta sinh ra mà là tạo ra. Ban nãy hắn biến mất nhanh như vậy là bởi vì chúng ta có thần lực, người bình thường không thể bắt kịp được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.