Tiểu Nương Tử Bướng Bỉnh

Chương 3: Lịch lãm




Mấy vị võ giả này tại Thương Lang Quốc có địa vị không thấp , đều cũng là tâm phúc của Độc Cô Ngạn Phong. Những gì bọn họ đề cập tới, đều là quốc gia đại sự. Đồng Nhạc Nhạc nghe mấy câu liền cảm thấy chính mình không tiện ở lại chỗ này, vì vậy liền nghĩ cách rời khỏi hang núi.

Tuy nhiên, đúng lúc này vị võ giả cầm đầu, làm như thể vừa mới thấy được Đồng Nhạc Nhạc, hai hàng mi chợt cau lại một cái, ánh mắt nhìn Đồng Nhạc Nhạc đầy nghi ngờ.

“Thập nhi hoàng tử, người này là ai?”

Nghe được câu hỏi của vị võ giả, Nhạc Đồng Đồng vốn đang định đi ra ngoài , trên gương mặt thoáng vẻ sửng sốt, lập tức ngước đôi mắt xinh đẹp kia nhìn về hướng đến Độc Cô Ngạo Phong.

Vừa lúc ấy, Độc Cô Ngạn Phong nghe được câu hỏi của vị võ giả, ánh mắt cũng hướng đến Đồng Nhạc Nhạc.

Nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

Độc Cô Ngạo Phong có hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu hổ phách kia lập tức loé lên, môi hé mở liền mở miệng nói.

“Hắn là Tiểu Nhạc Tử, đối với ta mà nói hắn là người rất quan trọng.”

Độc Cô Ngạc gằn từng tiếng, chăm chú nói.

Nghe vậy, không chỉ có Đồng Nhạc Nhạc mà những người khác cũng sợ ngây ngẩn.

Nhìn về phía Độc Cô Ngạo Phong đều là ánh mắt không dám tin.

Dù sao, ở Thượng Lang Quốc ai mà không biết Thập Nhi hoàng tử nổi tiếng là lạnh lùng khắc nghiệt vô cùng.

Cho tới bây giờ, không ai có thể đủ nhập…hắn tâm.

Tuy nhiên giờ phút này, hắn lại chính miệng nói thiếu niên này là người quan trọng nhất của mình?

Nghe vậy, mọi người ai cũng cùng đều ngạc nhiên, rồi đưa mắt nhìn quanh một vòng nhìn Đồng Nhạc từ đầu đến chân, hiện rõ vẻ kinh ngạc và không dám tin.

Thấy mọi người đều nhìn mình như người ngoài hành tinh, Đồng Nhạc Nhạc liền trở nên buồn bực, lập tức trợn mắt liếc nhìn Độc Cô Ngạo.

Bốn mắt nhìn nhau, Đồng Nhạc Nhạc tràn đầy vẻ dò hỏi ngạc nhiên, Độc Cô Ngạo Phong chỉ cong môi cười, trên mặt còn có chút khoái chí.

Lúc này mặt Đồng Nhạc Nhạc chợt hiện vẻ xấu hổ, lại không có cách nào bắt bí Độc Cô Ngạo Phong.

Không biết phải giải thích như thế nào, nàng không thể làm gì khác hơn đành nhỏ giọng nói một câu.

“Ta đi ra ngoài trước”

Vừa dứt lời, Đồng Nhạc Nhạc liền bước nhanh chân chạy ra khỏi hang núi.

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng rời đi, ánh mắt Độc Cô Ngạo Phong loé ra một lúc.

Hắn hé môi, mở miệng nói

“Ta đi ra ngoài một lúc, đợi lát nữa tất cả cũng liền rời khỏi nơi này."

“Dạ!”



Đồng Nhạc Nhạc đi lung tung quanh hang núi một lúc liền nhìn thấy được bên ngoài.

Ở đây là một rừng cây tươi tốt.

Trong rừng có những cây cổ thụ trăm năm vươn tít lên trời cao, cành lá tươi tốt.

Phía trước là hồ nước trong suốt nhìn thấy đấy, sóng nước lăn tăn trên mặt hồ.

Cách đó không xa là một dãy núi cao liên miên chập chùng vô cùng đẹp.

Nhìn thấy cảnh trước mắt như ở chốn thần tiên, Đồng Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy khung cảnh xinh đẹp như vậy nữa.

May là hiện tại nàng còn sống…

Vào lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang suy tư, đột nhiên phía sau lưng có tiếng bước chân đang đến rất gần nàng.

Đồng Nhạc Nhạc lập tức quay đầu lại.

Chỉ thấy Độc Cô Ngạo Phong giờ phút này đã mặc xong.

Mặc dù trên nglười lúc này vẫn có chút chật vật, nhưng lại không giảm đi phần nào sự khôi ngô, tuấn tú trên gương mặt mê người, còn không cưỡng lại được sự sang trọng của con người kia.

Hơn nữa, bây giờ Độc Cô Ngạo Phong đã khôi phục được sắc mặt hồng hào.

Thiết nghĩ đến, loại thuốc mỡ mới rồi vị võ giả kia đưa cho Độc Cô Ngạo Phong bôi, hẳn là vô cùng tốt!

Trong lòng đang nghĩ ngợi, Độc Cô Ngạo Phong đã đi tới trước mặt .

“Tiểu Nhạc Tử, ngươi nhìn cái gì vậy?”

Nam nhân mở miệng, âm thanh rõ ràng, điềm tĩnh đầy gợi cảm.

Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

“Chỉ là tại cảnh trước mặt đẹp quá nên ta cảm thấy mình vô cùng may mắn.”

Nghe được những lời của Đồng Nhạc Nhạc có ý tứ như thở phào nhẹ nhõm.

Độc Cô Ngạo Phong khẽ mấp mấy môi một cái rồi lập tức mở miệng nói.

“Xin lỗi, vừa rồi đã liên luỵ đến ngươi”

Nam nhân mở miệng, giọng điệu mang theo ý xin lỗi.

Đồng Nhạc Nhạc liền lắc đầu nói.

“Ta không có trách ngươi, người cũng không cần xin lỗi. Ngươi còn năm lần bảy lượt cứu ta, ta nên cảm ơn ngươi mới phải."

Đồng Nhạc Nhạc chân thành nói.

Cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chân thành của tiểu nữ, đôi mắt Độc Cô Ngạo Phong liền tối sầm lại như là nhớ cái gì đó, hắn hé miệng, trầm giọng nói.

“Còn nhớ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, lúc này ta suy sụp nhất. Khi ấy, ta bị người của Bát hoàng đảng mưu ám sát, người bị thương nặng, lại còn mất đi liên lạc cùng thuộc hạ , khi ta đó ta tưởng mình rằng mình sắp chết…”

Nghe Độc Cô Ngạo Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc chợt sửng sốt, hai hàng mi lập tức cau chặt, không biết phải giải thích như thế nào.

“Không phải lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là tại hoàng cung sao!?”

Dù sao nàng còn nhớ lúc ấy là tại nàng trèo cây lấy khăn tay trên cây hoa đào , chợt bị trượt chân rơi xuống, Độc Cô Ngạo Phong bỗng xuất hiện, cứu nàng.

Chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao?

Trong lòng Đồng Nhạc Nhạc chợt đầy nghi hoặc, lại thấy Độc Cô Ngạo Phong khẽ lắc đầu, mở miệng nói.

“ Không phải, đó là lần gặp thứ hai. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở trên con ngõ nhỏ trong kinh thành. Ngươi còn nhớ rõ, lúc ấy có một người khất cái đầu tóc rối bù bị một đám trẻ con bắt nạt không?

Nghe Độc Cô Phong nói vậy, Đồng Nhạc Nhạc cúi đầu suy nghĩ. Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, hai mắt Đồng Nhạc Nhạc chợt mở to.

“Nga, thì ra khất cái bị đám trẻ kia khi dễ là ngươi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.