Tiếu Nhi, Sơ Nhi

Chương 44




Chiếc Bronco của anh chạy dọc theo đường số 1, đèn lấp lóe trên nóc, chỉ mất vài phút để Hauck tới ngôi nhà ở Sea Wall.

Hai viên cảnh sát địa phương đã tới đó trước anh. Hauck thấy chiếc Lexus màu trắng của Karen đỗ trước gara. Anh vơ lấy khẩu súng, leo ra khỏi chiếc Bronco, khập khiễng trên chân phải. Hai viên cảnh sát mặc đồng phục, trên tay mỗi người là một chiếc đèn pin đang bước ra từ cửa trước. Anh nhận ra một người ở trụ sỡ, Torres. Hauck bước tới phía hai người, một tay giữ chặt lấy một bên người.

“Có ai ở trong nhà không?”

Torres nhún vai: “Chỉ có một con chó bị nhốt trong một phòng trong nhà. Ngoài ra không có gì cả.”

Không ổn. Xe của Karen còn đỗ ở đây. Nếu bọn chúng theo dõi anh thì không thể tránh khỏi việc bọn chúng cũng sẽ bám theo cô. - “Còn bà Friedman thì sao, các anh đã kiểm tra tầng trên chưa?”

"Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ căn nhà rồi, trung úy. O'Hearn và Pallacio vẫn còn ở trong đó.” - Viên cảnh sát chợt nhìn xuống bên người Hauck - "Ôi, lạy Chúa, anh...."

Hauck vụt đi qua vào trong nhà, mặc cho viên cảnh sát đứng nhìn theo vệt máu.

Hauck gọi to, “Karen!" Không có tiếng cô đáp lại. Tim Hauck bắt đầu đập thình thịch. Anh nghe tiếng chó sủa. Viên sỹ quan Pallacio bước xuống tầng, súng cầm tay.

“Con chó khốn kiếp.” - Anh ta lắc đầu. - “Đuổi theo tôi như xe công thức một.” - Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy Hauck. - “Trung úy!”

“Có ai ở trong nhà không?” - Hauck hỏi.

“Không có ai thưa trung úy. Chỉ có con chó ở ngoài kia thôi.” - Anh ta chỉ tay về phía sau.

“Cậu kiểm tra tầng hầm chưa?”

Viên cảnh sát gật đầu: “Đã kiểm tra tất cả rồi.”

Khốn kiếp. Xe Karen ở đây. Có lẽ cô đã tới nhà bạn... Anh nghĩ nát óc. Tên cô ta là gì nhỉ? Paula. Hauck bỗng bắt gặp cuộn băng dính trên mặt bàn. Một đống tạp chí và thư vương vãi trên sàn nhà. Cánh cửa ra bao lơn phía sau khép hờ... Tobey đang sủa như điên đằng sau đó.

Anh không thích cảm giác đó chút nào. Anh bước ra ngoài cánh cửa, nhìn ra khoảng sân phía sau. Trời đêm còn sáng rõ. Anh ngửi thấy mùi vịnh gần đó. Tobey bị nhốt trên sàn, sủa không ngừng, rõ ràng là rất khó chịu.

“Cô ấy ở đâu rồi, Tobey?” - Hauck hít sâu một hơi, mỗi lần như vậy, anh lại đau nhói.

Anh khập khiễng bước ra khoảnh sân phía sau. Ở đó có một chiếc bể bơi nhỏ, vài băng ghế. Bản năng mách bảo Hauck rằng Karen đang gặp nguy hiểm. Cô đã nói chuyện với Hauck. Cô đã biết mọi chuyện. Lẽ ra anh không nên để cô trở về một mình mà không có anh. Nếu chỉ bịt miệng mỗi mình anh thôi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ở phía xa, anh đã nhìn thấy có vật gì đó lăn lóc trên cỏ. Đó là đôi giày. Của Karen. Đôi giày cô đã đi tối nay. Hauck bắt đầu hoảng sợ. Tim anh lại đập nhanh hơn.

“Karen! ” - Anh gọi to. Tại sao cô lại ra đây chứ? Anh nhìn về phía xa. Ở đó là các thiết bị làm vườn, một chiếc bình nhựa. Gần cuối sân, anh gặp một cổng gỗ - cánh cửa không cài. Chiếc cổng mở ra con đường nhỏ, cây mọc hai bên. Hauck chạy dọc theo đó. Anh chợt nhận ra sự việc. Đó là con đường chạy quanh dẫn tới cuối đường vào phố Surfside, chạy ra bãi biển Teddy.

Anh nghe có tiếng người gọi phía sau: “Trung úy, anh cần giúp gì không?”

Nắm chặt lấy khẩu súng, cố nén đau, Hauck bước dọc theo con đường, vén cành cây che khuất lối đi. Sau khoảng ba mươi đến bốn mươi yard, quanh co bỏ lại phía sau vài khu nhà ở Sea Wall, anh nhìn thấy con đường mở rộng ra đường vào phố.

Anh khum tay lên miệng gọi: “Karen!”

Không có tiếng trả lời. Hauck bỗng nhìn thấy một vật trên mặt đất. Anh quỳ xuống, oằn người lại vì đau từ vết thương trên đùi. Đó là một mảnh vải màu da cam. Tim anh như chết đứng. Karen đã mặc một chiếc áo màu cam.

Nỗi sợ hãi khiến anh run rẩy. Anh nhìn về phía bãi biển. Ôi, lạy Chúa. Hauck cố hết sức vùng chạy về phía đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.