Tiểu Nha Đầu!! Em Không Thể Chạy Trốn Định Mệnh

Chương 8




Huy chương sao sáu cánh thứ ba lóe ra ở trong tay, Du Niệm chậm rãi đi dọc trên đường, một bên nhìn trong tay sao sáu cánh, một bên nhìn về phía Khúc Quyến Sí và Côi Dạ Tước đồng hành cùng cô.

Khúc Quyến Sí giải thích rằng, hắn muốn tới bộ trung học ngủ, chỉ có nơi đó sẽ không bị cô gái Đan Vận Hi kia gây trở ngại tới.

Côi Dạ Tước giải thích rằng, hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Vừa nói xong đã bị Khúc Quyến Sí nhào tới đánh một trận, còn chưa phân thắng bại, thì chạy nhanh đuổi kịp bóng dáng Du Niệm—— cô vốn không có ý chờ bọn họ.

“Đã là cái thứ ba rồi nhỉ.” Hàm ý Du Niệm không rõ mềm mại nói, sau đó không khách khí vươn tay về phía Côi Dạ Tước, “Anh cũng cho tôi chứ?”

Khúc Quyến Sí cau mày, giữ tay vươn ra của Du Niệm, “Em muốn vinh dự, ba cái đã là đủ rồi.”

“Đúng vậy.” Côi Dạ Tước nhìn sao sáu cánh trong đôi tay kia trắng trẻo trong suốt hoàn mỹ không rảnh kia, trong mắt lạnh lùng lướt qua, phức tạp mà rất nhanh khiến người ta bắt không được cái đuôi.

Hắn biết về chuyện bảy sao sáu cánh và La Sinh Nhược Du Niệm.

Du Niệm liếc mắt một cái, thì đã biết, mà thoạt nhìn Khúc Quyến Sí có lẽ sẽ biết 'Cái kia', nhưng mà không biết bảy sao sáu cánh sẽ là chìa khóa mở màn cho tất cả, Đan Vận Hi cũng tương tự như thế, cô gái mang theo hơi thở nữ vương mạnh mẽ nếu biết chuyện này, sợ là như thế nào cũng sẽ không dễ dàng đem sao sáu cánh cho cô như vậy, nói trắng ra là, cô ta cũng là một người coi như chính trực thiện lương.

Nhưng thật ra Đoan Mộc Tịch Nhã...

Du Niệm đôi mắt sáng lên, muốn xem kịch thì đừng ngại, nhưng nếu không cẩn thận bị kéo vào vở kịch... Hậu quả, rất nghiêm trọng nga.

“Nhưng em muốn bảy cái, còn lại là nhất tịch điện hạ Đan Khương Hằng, nhị tịch điện hạ Đoan Mộc Hoặc, tam tịch điện hạ Côi Dạ Tước, thất tịch điện hạ Đan Vận Hi, ồ... Có vẻ muốn lấy sao sáu cánh của nhất tịch điện hạ có chút khó nhỉ.” Lại nói tiếp, cô còn chưa lấy về hoa tường vi đen cho Đan Khương Hằng, tìm một cơ hội mang về mới được.

“Anh không cho tôi sao?” Than thở, Du Niệm lại trở về vấn đề chính, đương nhiên nhìn về phía Côi Dạ Tước, biểu tình kia, giọng điệu kia, quả thực vô sỉ khiến người ta căn bản mắng không ra cô vô sỉ.

Côi Dạ Tước cau mày, biểu tình Du Niệm như vậy, đôi mắt kia rõ ràng chiếu ngược khuôn mặt của hắn, trong suốt sạch sẽ khiến hắn không hiểu sao không muốn dứt, thật sự kỳ quái, bọn họ ngoại trừ phát sinh quan hệ một buổi chiều kia và với mấy tiếng hôm nay như vậy, hắn là người tàn nhẫn vô tình thế nhưng sẽ có loại cảm giác này.

Chỉ là, mặc kệ như thế nào, ánh mắt như vậy làm cho hắn nhịn không được muốn cho cô tất cả, nhưng sao sáu cánh này là tuyệt đối không thể cho.

“Vậy muốn thế nào, mới có thể lấy được sao sáu cánh của anh?” Cũng không biết là Côi Dạ Tước cự tuyệt cho cô vì chuyện gì, Du Niệm và Khúc Quyến Sí mười ngón nắm với nhau, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Côi Dạ Tước cau mày, nhìn trong đôi mắt dịu dàng lộ ra lời thế chắc nịch, trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh khốc tràn ra ra một chút không vui và thô bạo, “Thật sự muốn tới vậy sao?”

“Ừ, đúng vậy.” Du Niệm gật đầu.

Côi Dạ Tước liếc mắt nhìn mười ngón tay nắm chặt với Khúc Quyến Sí không thừa một khe rảnh, cánh môi mỏng đẹp có chút nhếch lên, có vẻ lãnh khốc mà gợi cảm. Thân hình cao lớn có hơi khom xuống, không quan tâm cái nhìn ác ý của Khúc Quyến Sí, ngậm vành tai trong suốt của cô, dùng thanh âm nhẹ nhàng chỉ có hai người nghe, nói: “Từ hôm nay trở đi, buổi tối mỗi ngày đều phải đi với tôi, tôi sẽ cho cô.”

Khúc Quyến Sí cau mày kéo Du Niệm vào trong lòng mình, con ngươi lợi hại che kín không vui nhìn hắn, “Tước, chú ý thân phận của cậu.”

Côi Dạ Tước đứng thẳng thân mình, khuôn mặt lạnh lùng có chút phóng ra một nụ cười hàm ý không rõ “Có lẻ cậu mới là người cần phải chú ý thân phận hơn tôi đấy, a Sí. Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai người nữa, đi trước, Du Niệm, tôi chờ cô.” Con ngươi đen trong suốt nổi lên ánh sáng ái muội hướng Du Niệm nháy mắt, Du Niệm chỉ là như trước cười yếu ớt thản nhiên nhìn bóng dáng hắn.

“Cậu ta nói gì với em?”

“Muốn có được sao sáu cánh thì phải đáp ứng điều kiện của cậu ta. Em lên trước, anh giữa trưa có tới tiếp em sao?” Du Niệm thản nhiên nói xong, hai người đi tới phía dưới phòng học của Du Niệm, trong lúc ấy học viện đang rất im lặng.

Khúc Quyến Sí gật đầu, híp nửa mắt nhìn bóng dáng mảnh mai tinh tế của Du Niệm, cho dù chỉ là một bước chân đơn giản, đều tao nhã vô cùng.

Khi nào thì bắt đầu, không tự giác đặt ánh mắt ở trên người cô?

Ánh mặt trời hắt lên người khiến cho hắn có cảm giác buồn ngủ, Khúc Quyến Sí lười biếng đi tới lùm cây mà hắn và Du Niệm lần đầu tiên gặp nhau, nằm thẳng ở trên mặt cỏ xanh biếc sạch sẽ, hai cánh tay gối đầu, khép lại mi mắt che đôi mắt như báo kia.

Du Niệm không chỉ có quang minh chính đại đến muộn, hơn nữa giáo viên trước mặt cũng không chào một tiếng chậm rãi tiến phòng học, ngồi trở lại chỗ ngồi, tức giận khiến giáo viên đỏ mặt cũng không dám tỏ ra bất mãn mà giảng bài.

Du Niệm ngoài ý muốn nhìn thấy hộp bánh ngọt trên bàn, nghiêng đầu nhìn về phía người ngồi bên cạnh.

Đông Lan Tỳ như trước đội kính mắt thật to, ngăn trở khuôn mặt thanh tú sạch sẽ, giáo phục hơi cũ ăn mặc chỉnh tề, một cục giấy ném tới trên bàn hắn, chàng trai ngoan ngoãn sợ tới mức vội vàng bắt lấy tờ giấy, thật cẩn thận nhìn trái nhìn phải, sau đó chống lại đôi mắt mang theo ý cười của Du Niệm, đỏ mặt lên, chú ý tới Du Niệm chỉ vào bánh ngọt trên bàn, Đông Lan Tỳ mặt đỏ gật đầu.

—— cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.

Du Niệm gật đầu, tiếp nhận hồi báo của chàng trai, cho dù cô không cần.

Ánh mặt trời từ màu vàng biến thành màu cam, thái dương từ đông chuyển tây, cuối cùng dần dần biến mất ở đường chân trời.

Sau bức màn che trên chiếc xe dài, Du Niệm tò mò nhìn Lương Hàn bên người, khác với Lương Lễ cho tới nay bất cứ khi nào chuẩn bị đi ra ngoài làm nhiệm vụ lúc nào cũng mặc trang phục da màu đen, toàn thân Lương Hàn đơn giản cũng không mất đi vẻ tuấn tú, nhẹ nhàng, ngắn gọn, tóc ngắn lộn xộn, tai trái đeo một cái bông tai, ánh mắt hoa đào đa tình thường nổi ý cười, khóe môi mỏng luôn mang theo một tia tà khí, chỉ số hormone toàn thân có thể so sánh với xuân dược dụ người.

Chẳng qua, khí chất cùng với bề ngoài hoa hoa công tử của hắn lại không hợp vì hắn vốn là một nam trạch(1) nha, trừ bỏ nhiệm vụ công tác mỗi ngày, người này tuyệt đối sẽ không bước ra cửa chính một bước.

(1) Nguyên văn là tử trạch: Tức là ý nói về nam trạch và nữ trạch nên RI thhay bằng nam trạch vì ở đây đang nói tới Lương Hàn, ý chỉ nói người chỉ thích ở nhà không muốn ra đường, xuất phát từ anime Nhật Bản, tên gọi khác là Otaku. ( theo Baike)

“Anh hai, anh cả đâu?” Trước giờ đều là Lương Lễ tới đón của cô, Lương Hàn trạch(1) như vậy thế nhưng sẽ đến đón cô, lại nói tiếp thật đúng là khó mà tin được.

Lương Hàn cười tủm tỉm lập tức chuyển thành ai oán, “Hay là tiểu Niệm có anh cả mà không cần anh hai rồi? Huhu... đắng lòng quá nha ~!”

“Anh hai.” Du Niệm có chút buồn cười nhìn Lương Hàn đem đầu tựa vào trên vai cô, có người là anh trai thế nhưng lại làm nũng với em gái cũng được sao? Thật sự là đáng yêu.

“Được rồi, anh cả có việc rời nhà một đoạn thời gian, về sau anh hai sẽ tới đón em được không hả?” Nói xong, tựa hồ nghĩ tới chuyện nghiêm túc gì đó, đáy mắt Lương Hàn lướt qua một chút lo lắng, Lương Lễ ngu ngốc kia...

“Em cũng không phải con nít, không cần là người khác đón về.” Kỳ thật là Du Niệm đã bắt đầu yêu thích sưu tầm, cô muốn sưu tầm các loại xinh đẹp xe, thế giới này nhiều thứ mới lạ, không biết nơi này có xác ướp không nhỉ? Hay là nội tạng có không nhỉ...

Bất quá, không thể trách hai anh em, ai làm cho thân phận Du Niệm nhà bọn họ mẫn cảm như vậy, nếu không bảo vệ tốt thì...

“Anh hai, ở phía trước trung tâm chợ ngừng xe một chút nhé, đêm nay em không quay về, giúp em nói với mẹ một tiếng.” Chỗ Côi Dạ Tước, không biết ở nơi nào, nhưng mà, hiện tại cô phải nhanh chóng sưu tầm chiếc xe đầu tiên, đương nhiên, nếu gặp phải tiểu chính thái mỹ nhân xinh đẹp nào đó, cô cũng sẽ không quan tâm mà sưu tầm luôn cả bọn họ ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.