Tiểu Nha Đầu! Em Chạy Đâu Cho Thoát

Chương 24: Ngu ngục




Phó Cảnh Ngộ nghe thấy được, nhắm mắt lại xoa xoa đầu của cô, "Ừm."

Cũng không biết rốt cuộc Phó Cảnh Ngộ đã tỉnh chưa, cô xấu hổ mà chạy ra khỏi cửa.

Hành lý cô đã chuẩn bị xong, giờ phút này, Tưởng Sâm cũng đã thức dậy rồi, đang chờ ở cửa.

Anh ta nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Phó tiên sinh đâu rồi?"

"Chú ấy còn đang ngủ."

Tưởng Sâm có chút ngoài ý muốn, hiếm thấy Phó Cảnh Ngộ thức dậy muộn như vậy. Anh ta cũng biết, Phó Cảnh Ngộ gần đây ngủ không ngon giấc, liền không có vào trong quấy rầy.

Nói với Diệp Phồn Tinh: "Trước ăn điểm tâm đi, sau đó tôi đưa cô đến trường học."

"Được."

-

Bởi vì là trực tiếp từ Phó gia đi qua, cho nên, phải đi mất hai tiếng.

Đến trường học, Tưởng Sâm từ trong côp sau đem hành lý của cô lấy ra, nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, nói: "Chuyện còn lại tự cô có thể giải quyết chứ?"

"Có thể." Diệp Phồn Tinh nói: "Cảm ơn Tưởng tiên sinh đưa tôi qua đây."

"Khách khí rồi." Tưởng Sâm đối với Diệp Phồn Tinh nhiều lúc rất hà khắc, sợ Diệp Phồn Tinh làm cho Phó Cảnh Ngộ tức giận, sợ Diệp Phồn Tinh làm không tốt...

Dĩ nhiên, bình thường Diệp Phồn Tinh không có làm gì sai điều gì, anh ta đối với Diệp Phồn Tinh vẫn là rất tôn trọng.

Anh ta đem thẻ đưa cho Diệp Phồn Tinh, nói: "Đây là học phí, mật khẩu là sinh nhật của cô."

"Cảm ơn." Diệp Phồn Tinh đem thẻ nhận lấy, luôn cảm thấy có chút nặng trĩu, chỉ có cô tự mình biết, hôm nay đứng ở chỗ này, khó khăn thế nào.

-

Một tuần sau, mới vừa kết thúc xong buổi sáng huấn luyện quân sự, chuẩn bị trở về ký túc xá ngủ trưa Diệp Phồn Tinh còn chưa vào cửa, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bạn cùng phòng Hồ Tiểu Tri nói: "Cái gì? Diệp Phồn Tinh lại là thứ người như vậy? Trời ạ! Không nhìn ra."

Triệu Gia Kỳ lòng đầy căm phẫn nói: " Người Làm chuyện xấu cũng sẽ không hiện chữ lên mặt. Lúc trước mình còn coi cô ta làm bạn tốt đây! Cũng không nghĩ tới cô ta là thứ người như vậy, cho nên, cậu cùng Lâm Vi nhớ cách xa cô ta một chút."

Hồ Tiểu Tri gật đầu, "Biết rồi, cảm ơn cậu nói cái này."

Diệp Phồn Tinh đứng ở cửa, tay không tự chủ đã nắm thành quả đấm, không sai, Triệu Gia Kỳ bây giờ là bạn cùng phòng của cô.

Ban đầu Diệp Phồn Tinh cùng Cố Vũ Trạch cùng điền nguyện vọng vào đại học A, Triệu Gia Kỳ cũng không có thi đậu, nhưng là, vì có thể ở bên cạnh Cố Vũ Trạch, cho nên, cô ta để cho ba cô ta nhờ quan hệ tiến vào trường này.

Chẳng qua là, chẳng những thành bạn học của Diệp Phồn Tinh, còn trở thành bạn cùng phòng.

Lần trước tại Cố gia, Diệp Phồn Tinh làm hại Triệu Gia Kỳ bị đuổi ra ngoài, Triệu Gia Kỳ hiện tại ghi hận trong lòng.

Đối mặt như vậy gièm pha, Diệp Phồn Tinh cũng không nghĩ là, đẩy cửa ra đi vào.

Triệu Gia Kỳ nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, đem mặt mở ra cái khác, làm bộ như không nhìn thấy Diệp Phồn Tinh.

Hồ Tiểu Tri nhìn thấy Diệp Phồn Tinh, mới vừa cùng Triệu Gia Kỳ cùng nhau nói Diệp Phồn Tinh nói xấu, cô ta có chút chột dạ, nhưng vẫn là lấy dũng khí cùng Diệp Phồn Tinh chào hỏi, "Diệp Phồn Tinh, cậu về rồi à, Lâm Vi đâu? Không có cùng cậu trở về sao?"

Bình thường Triệu Gia Kỳ cùng Hồ Tiểu Tri đi với nhau, Diệp Phồn Tinh là cùng Lâm Vi đi về.

Diệp Phồn Tinh nói: "cô ấy có chút việc."

Gần đây huấn luyện quân sự, mọi người đều rất mệt mỏi, Diệp Phồn Tinh bò lên giường, chuẩn bị ngủ một lát.

Triệu Gia Kỳ thấy Diệp Phồn Tinh chuẩn bị đi ngủ, cố ý cùng Hồ Tiểu Tri nói chuyện lớn tiếng, "bây giờ huấn luyện quân sự quả thật là phiền chết rồi! Mình sắp bị cháy nắng đến nơi rồi."

Triệu Gia Kỳ bình thường rất chú trọng dưỡng da, mỗi ngày đều dùng mỹ phẩm đắt tiền dưỡng da,, cho nên da thịt của cô ta rất trắng đẹp.

Nhưng mà huấn luyện quân sự thật sự là quá nóng, coi như bôi kem chống nắng cũng vô dụng, Triệu Gia Kỳ vẫn bị

bắt nắng đến thảm hại!

Nhớ like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.