Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 65: Phiên ngoại nhỏ




Lục Minh Vũ nói:

- Ngươi nói quanh co ta chẳng hiểu ra làm sao? Sao không nói huỵch toẹt ra?

Cao Thanh Vân đáp:

- Hay lắm! Nếu nói huỵch toẹt thì ngươi mà chết dưới lưỡi đao của ta thì chuyện xong rồi. Còn ta mà bị ngươi giết thì ta mời Tra công tử động thủ để báo thù cho ta.

Lục Minh Vũ nghiêm nghị nói:

- Ngươi quanh co hàng nửa ngày trời toàn là lời bỏ đi.

Cao Thanh Vân cười lạt đáp:

- Ngươi lầm rồi! Cái đó là tại dục vọng quá cao nên thất vọng càng lớn mà thôi. Ngươi không tin lời ta thì thử nhìn lại các vị đồng đạo tiền bối chung quanh coi. Có phải các vị thấy Tra công tử ra tay mà ra chiều hoan hỉ. Cái đó là vì vạn nhất ngươi thắng được ta, nhưng tội ác của ngươi cũng chẳng có cơ hội nào trốn thoát.

Lục Minh Vũ biết là gặp phải tay đối thủ xảo quyệt thâm độc không kém gì mình, không chiếm được phần tiện nghi nên tự nhủ:

- Ta sẽ có cách khác thoát thân.

Bỗng Tăng lão tam lên tiếng:

- Ấy, Lục Minh Vũ hãy còn có âm mưu... A Liệt biết quần hào không chịu nổi thanh âm của Tăng lão Tam liền nói:

- Tăng Tam ca! Hắn có âm mưu gì?

Tăng Lao Tâm đáp:

- Ban đầu hắn tạ khẩu kính trọng tài trí cùng võ công của Cao huynh, lúc tỷ thí hắn có thắng cũng không hạ độc thủ. Nhưng Tra công tử quyết không tha hắn, phải vậy chăng?

A Liệt vội hỏi:

- Phải rồi! Lão ca quả là bậc thần tiên đoán trúng phong phóc nhưng khi đó có lợi gì cho hắn?

Tăng lão Tam đáp:

- Hắn cũng muốn đem toàn lực ra tỉ đấu với Tra huynh, nhưng hắn đã nhìn thấy cuộc tỉ đấu giữa Tra huynh và Phong Càn, biết rằng không thể thắng được đành chuẩn bị cơ hội chờ người ta giết chết hoặc đánh trọng thương hoặc thành tàn phế.

A Liệt trầm ngâm một chút rồi nói:

- Nếu hắn bị trọng thương hay thành tàn phế tại hạ không thể hạ thủ thêm được nữa, hoặc tiếp tục hạ sát hắn thì hiện giờ tại hạ cũng chưa biết. Mọi người đều lấy làm thú vị vì câu chuyện đã đến chỗ vi diệu. Huống chi trước tình thế biến hóa này họ đều đã dự mưu bằng những tâm cơ rất sâu rộng khiến người nghe phải ngạc nhiên...

Tăng Lão Tam nói:

- Ta biết rồi... ta biết rồi!... Tra huynh tuy là kẻ sĩ nghĩa hiệp nhưng chẳng phải là cái nhân của đàn bà. Vì thế Tra huynh khi nghĩ tới mối huyết cừu hoặc trừ ác tận gốc có thể lại hạ thủ giết chết hắn.

A Liệt hỏi:

- Đã thế thì hắn có dùng mưu kế sâu xa không được lợi gì.

Tăng Lão Tam đáp:

- Hắn cũng như Tăng mỗ có một ý nghĩ khác và đoán rằng có biện pháp khiến Tra huynh không động thủ được.

A Liệt ngạc nhiên hỏi:

- Biện pháp gì? Sao chính tại hạ lại không biết?

Tăng Lão Tam đáp:

- Coi kìa! Lục Minh Vũ đã xác nhận thuyết của lão tam, nói huỵch toẹt âm mưu của hắn nên hắn cúi đầu ủ rũ.

Mọi người quay ra nhìn Lục Minh Vũ thì quả nhiên hắn lộ ra thái độ buồn rầu vô hạn đúng như lời Tăng lão Tam.

Cao Thanh Vân lúc này vẫn đề phòng để khỏi bị Lục Minh Vũ hại người một cách đột ngột.

A Liệt lại giục:

- Biện pháp gì Tăng huynh nói đi!

Tăng Lão Tam đáp:

- Hắn bị trọng thương, võ công mất đến quá nửa rồi, hắn muốn đem chỗ ẩn thân của Phong Càn đánh đổi lấy cái mạng tàn phế thì Tra huynh tính sao?

Quần hùng đều cảm thấy lão nói có lý. Giả tỷ Lục Minh Vũ dùng biện pháp này một cách thuận lợi thì rất có thể thành công.

Cao Thanh Vân nói theo:

- Bây giờ Tăng lão sư đã phanh phui chỗ dụng tâm đê hèn của hắn thì kế đó không ăn thua nữa, Lục Minh Vũ! Ngươi hãy coi chừng.

Y giơ đao nhằm Lục Minh Vũ chém tới. Đối phương cũng vung kiếm thủ thế chỉ trong khoảnh khắc toàn trường dàn dụa hơi lạnh thấu xương của đao kiếm tiết ra.

Hai người chẳng những là cao thủ đương thời mà lại là trận đánh quyết sinh tử, dĩ nhiên nó khác với cuộc đấu thông thường. Chính vì thế mà sát khí cùng khí thế của hai người so với lúc bình thường tăng lên gấp mấy lần.

Quần hào đứng xung quanh đều cảm thấy khí lạnh ghê người. Những đóm đuốc bị những luồng kình phong quạt phập phèo khi tỏ khi mờ.

Cao Thanh Vân hung hãn như con báo, chuồn qua chuồn lại mau lẹ phi thường, thanh bảo đao của y tỏa ra một làn tinh quang tấn công mãnh liệt vào thượng bàn và trung bàn Lục Minh Vũ.

Lục Minh Vũ ra chiêu "hoa vũ tán phân" kiếm thế quay lộn chung quanh bảo hộ toàn thân.

Đao quang của Cao Thanh vân đi tới đâu cũng chạm phải thế kiếm của Lục Minh Vũ bật lên những tiếng choang choảng. Lục Minh Vũ phải lùi lại mấy thước.

Quần hùng theo dõi cuộc đấu thấy công lực của Cao Thanh Vân đã thâm hậu mà thế đao càng lợi hại đều kinh hãi và khen ngợi không ngớt. Cuộc đấu hiện giờ không có gì đáng bi quan.

Lục Minh Vũ đón đỡ mấy đao của đối phương, trong lòng hồi hộp nghĩ thầm:

- Ta thử qua võ công của Cao Thanh Vân nhưng bữa nay hiển nhiên khác hẳn ngày trước. Dù trước kia hắn giấu diếm tài nghệ thì sự thực cũng không xa cách nhau nhiều đến thế được.

Hắn cho rằng trong thời gian ngắn ngủi, công lực của Cao Thanh Vân đã tinh tiến một cách không ngờ.

Lục Minh Vũ ý niệm như vậy trong chớp mắt rồi bỏ qua ngay vì hắn sợ mình không thận trọng hể phân tâm là lập tức bị hãm vào tình thế thụ động. Hắn vội thi triển công lực, cặp mắt chiếu ra những tia kỳ quang, thanh độc kiếm trong tay đâm chênh chếch về phía địch nhân.

Hiện hai bên đứng cách nhau đến bốn năm thước. Lục Minh Vũ ra chiêu này ảo diệu khôn lường, khiến người ta khó mà đoán được hắn tấn công hay phòng thủ.

Cao Thanh Vân trong lòng thoáng cảm thấy thế kiếm của đối phương cản trở mình không nên hạ thủ, khí thế của y lập tức bị ngừng lại một chút.

Người bàng quan thấy Lục Minh Vũ đột nhiên biến thế lợi hại, lại băn khoăn lo lắng cho Cao Thanh Vân.

Nên biết những người bàng quan ở đây toàn là những tay cao thủ lịch duyệt phong phú nhãn lực hơn người. Trong cuộc chiến đấu này hiển nhiên Cao Thanh Vân phải phát huy kiếm thế thật kiên cường để áp đảo đối phương. Thế mà hiện giờ kiếm thế của y lại chùn nhụt, trách nào quần hùng chẳng cảm thấy tâm sự trầm trọng.

Lục Minh Vũ nhờ đúng chỗ sơ hở này mà chí phấn đấu cùng kiếm khí của hắn tăng lên rất nhiều.

Chưởng môn phái Lạc Xuyên là Diêu Văn Thái từ hồi nào tới giờ vẫn nín tiếng đột nhiên quát lớn:

- Lục Minh Vũ! Cổ thuật của ngươi đối với Cao đại hiệp thì phát sinh hiệu lực thế nào được?

Cao Thanh Vân hiển nhiên bị cặp mắt của đối phương chiếu ra những tia kỳ quang mà bị ảnh hưởng. Y được Diêu Văn Thái thức tỉnh liền khôi phục lại thần trí.

Nên biết Cao Thanh Vân đã hiểu cách phá giải cổ thuật. Vừa rồi bất quá là vô tình không phòng bị mà mắc bẫy đối phương. Bây giờ y được Diêu Văn Thái nhắc nhở, liền vận dụng cách phá giải để tiêu diệt những cái mờ ám trong đầu óc.

Lục Minh Vũ hận mình chẳng thể nhảy lại phóng kiếm đâm chết Diêu Văn Thái cho hả dạ. Nếu Diêu Văn Thái không thức tỉnh Cao Thanh Vân thì hắn đã nắm phần thắng trong cuộc chiến này.

Hiện giờ hắn không rảnh để nghĩ tới mối căm tức, vì ánh đao của Cao Thanh Vân vọt đến như cầu vồng bắn tới.

Lục Minh Vũ hú lên một tiếng dài múa tít độc kiếm, thi triển "Đại vân du kiếm pháp" một kiếm thuật chân truyền của Cái Bang. Thân hình hắn như gió dập mưa dồn chợt lui chợt tới. lúc tiến thoái hoàn toàn không để lộ hình tích.

Đường kiếm pháp này là phép màu trấn bang của Cái Bang để tranh hùng thiên hạ. Lục Minh Vũ đã luyện đến chỗ rất tinh thục, chiêu thức kỳ diệu khôn lường, nội lực vô cùng mãnh liệt.

Đao pháp của Cao Thanh Vân sở trường về mau lẹ. Những chiêu đao tri triển như sấm dậy chớp nhoáng.

Hai người chiết chiêu mà đao quang kiếm ảnh xen kẽ nhau khiến quần hào trông hoa cả mắt cơ hồ không phân biệt được thân hình của hai đối thủ.

Quần hùng đều ngưng thần chú ý theo dõi cuộc chiến, trong lòng khẩn trương vô cùng.

A Liệt tâm thần có điều không trấn tĩnh vì để Phong Càn chạy mất rồi mà hắn lại là kẻ thù đệ nhất trong vụ án ở Tra gia. Giả tỷ Lục Minh Vũ biết được chỗ ở của Phong Càn và hắn đi theo lập tức thì chàng còn có thể trả được mối đại thù. Nhưng chính Lục Minh Vũ cũng là tên ác ma chẳng thể buông tha.

Nếu không chịu để Lục Minh Vũ chạy trốn thì dĩ nhiên hắn không chịu nói cho hay Phong Càn lạc lõng nơi đâu. Đó là chỗ không thể giải quyết được vấn đề.

Cuộc đấu sinh tử của hai người đã kéo dài đến mấy chục chiêu. Tốc độ của hai bên đã bắt đầu chậm lại. Chỉ những tay cao thủ mới hiểu được không phải vì họ mệt sức mà là vì sau năm chục chiêu quyết chiến hai bên đều hiểu rằng không thể áp đảo đối phương bằng cách đánh mạnh và đánh mau, nên họ thay đổi chiến thuật là lẽ dĩ nhiên.

Hai người không muốn hao phí tinh lực bằng cách ra chiêu thần tốc mà đổi lại cách đánh trong võ học cao thâm, tức là tìm ra nhược điểm sơ hở của đối phương.

Cách đấu này ngoài vốn võ học cao thâm, còn phải so bì nội lực.

Đao pháp của Cao Thanh vân là môn đích truyền của phái Ngũ Đài. Nhưng y được Tiêu Dao lão nhân chỉ điểm, đã biến đổi ít nhiều. Những chỗ tinh kỳ cao diệu thật khiến cho người ta phải thè lưỡi.

Kiếm pháp của Lục Minh Vũ nguyên là nội gia chính tông, lại gồm cả những tuyệt chiêu của các phái khác. Sau cùng là nội công tâm pháp của Nhân Ma. Nó biến thành một kiếm lộ siêu tuyệt.

Mỗi chiêu thức của hai bên đều đi vào chỗ tuyệt diệu xuất quỉ nhập thần, khó mà tìm được vết tích.

Hai người lại đấu thêm ngoài hai chục chiêu. Cao Thanh Vân tự biết mình không đủ sức nhẫn nại một là vì nội lực của y còn kém đối phương. Hai là phải phân tâm để chống chọi cổ thuật của hắn nên phí mất nhiều nội lực, chẳng mấy chốc y cảm thấy mình khó lòng chống nổi.

Cao Thanh Vân lộ vẻ nghiêm trọng nhíu cặp mày rậm của y ra chiều phẫn nộ khiến người ngó thấy đều biết y ở vào tình trạng bất lợi mà thành cảnh ngộ này.

A Liệt muốn chống kiếm ra giúp Cao Thanh Vân nhưng y đã tuyên bố với mọi người quyết chiến với Lục Minh Vũ đến chết mới thôi. Nếu chàng nhảy vào, lẽ nào y chịu ưng thuận?

Giữa lúc chàng nóng nảy vì tình thế nghiêm trọng thì đột nhiên một bóng người bay vào hạ mình xuống trước mặt mọi người, nhìn lại thì chính là Phùng Thúy Lam, một thiếu nữ nhỏ tuổi xinh đẹp. Người nàng như cây ngọc, mặt phấn môi hồng.

Nàng vừa đứng vững mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng bừng. Phùng Thúy Lam tay trái cầm thanh bảo kiếm cả vỏ tay mặt nắm một vật. Nàng lớn tiếng hô:

- Các vị hãy dừng tay!

Phùng Thúy Lam muốn hai bên bãi chiến nên đã vận nội lực để phát ngôn. Chẳng những quần hùng toàn trường nghe thấy mà chính hai người đang hăng hái chiến đấu cũng nghe rõ.

Quần hùng rất lấy làm kỳ tự hỏi:

- Cô bé này ỷ vào cái gì mà bắt người ta phải dừng tay bãi chiến? Nếu hai bên dừng tay thật thì cô làm thế nào?

Lục Minh Vũ và Cao Thanh Vân không lý gì đến nàng. Thực ra hai người có muốn dừng tay cũng phải song phương đồng lượt. Bằng không thì bên này đình chiến tất bị bên kia nhân chỗ sơ hở đánh đòn trí mạng. Nóí một cách khác thì họ đã thành thế cưỡi cọp.

Phùng Thúy Lam thấy hai bên không lý gì đến mình, nàng cũng không tức giận, thủng thẳng nói:

- Nếu các vị đã không chịu tự động dừng tay thì ta phải nghĩ cách phân khai mới được.

Khẩu khí của nàng khiến cho bao nhiêu người đang quan chiến đều giật nảy mình.

Nên biết Lục Minh Vũ và Cao Thanh Vân hiện giờ đã thành thế ràng buộc lấy nhau. Mỗi chiêu mỗi thức của hai người đều xen kẽ như đan thì dù là những tay cao thủ như Nhất Sơn đại sư cũng không dám nghĩ tới việc phân khai.

A Liệt lên tiếng ngăn cản:

- Thúy Lam! Cô nương chớ nên mạo hiểm.

Câu này đúng là lời nói trong lòng của quần hùng, nên nhiều ngươi phát âm đồng ý với chàng, hoặc gật đầu để tỏ thái độ tán thành.

Phùng Thúy Lam đảo mắt nhìn chàng cười nói:

- Ngươi hãy coi đây!

Đoạn nàng liệng vật trong tay ra đánh "sầm" một tiếng. Hỏa quang bén lên tung tóe.

Thật là kỳ dị! Ngọn lửa lập lức biến thành một làn khói mù lan ra bốn mặt tám phương.

Trong khoảnh khắc chỗ nào cũng lửa cháy rần rần coi rất quái đản.

Nguyên Phùng Thúy Lam đã liệng ra một nắm cát màu đen. Đó là một thứ hỏa dược đặc biệt chế thành. Vì nó tản ra rất rộng nên thế lửa bốn mặt vây bọc lấy hai người đang chiến đấu trong trường.

Những người đã luyện võ công thượng thặng thì chẳng sợ gì mà chỉ sợ lửa. Vì thế hai người không kịp thương lượng cùng tự mình lập tức nhảy lủi ra.

Lục Minh Vũ nhảy ra ngoài vòng chiến rồi liền bị Phùng Thúy Lam cản đường. Ngoài ra bọn A Liệt bốn năm tay cao thủ hạng nhất, cũng giương cặp mắt chăm chăm nhìn hắn. Lục Minh Vũ chau mày nói:

- Hay hơn hết là cô hãy tránh ra.

Phùng Thúy Lam cười khanh khách. Người cô di chuyển đi về phía đối phương, thân hình rất ngoạn mục. Cặp mắt Lục Minh Vũ sáng rực lên chăm chú nhìn vào mặt nàng hỏi:

- Cô có nghe thấy ta vừa bảo sao không?

Cặp mắt xinh đẹp mê người của Phùng Thúy Lam đột nhiên lộ vẻ mơ màng đáp:

- Ta nghe rõ rồi!

Lục Minh Vũ lên giọng kiên quyết:

- Vậy cô hãy theo ta và giúp ta để phá vòng vây.

Cao Thanh Vân đứng ở phía sau cách hai trượng, lớn tiếng quát:

- Thằng cha này lại thi triển cổ thuật rồi!

Mọi người nghe nói chấn động tâm thần.

A Liệt lớn tiếng hô:

- Thúy Lam! Cô chớ mắc bẫy hắn.

Phùng Thúy Lam đột nhiên hai tay phân ra đánh "choang" một tiếng. Thanh kiếm cầm trong tay trái đã rút ra khỏi vỏ.

Dưới ánh lửa kiếm quang đỏ rực khiến người ta cơ hồ không mở mắt được.

Bất cứ phản ứng gì cũng không ngăn cản được Lục Minh Vũ thế mà trước lần ánh kiếm người hắn to lớn bỗng chấn động tựa hồ bị đẩy mạnh xuýt nữa té nhào.

Quần hùng trong toàn trường thấy vậy chẳng ai hiểu ra sao. Chỉ có A Liệt là rõ, chàng buột miệng ta:

- Ủa! Tru tiên diệu kiếm!

Thanh kiếm này là báu vật của Ma Nữ kiếm phái nổi tiếng phi thường trong võ lâm, nhưng hầu như chưa ai trông thấy nên không biết nó.

Những cao thủ danh gia liền hiểu thanh Tru tiên diệu kiếm có một lực lượng thần kỳ khống chế tâm linh vì thế mà cổ thuật của Lục Minh Vũ liền bị uy hiếp, dĩ nhiên cổ thuật cũng là một công phu về tâm linh.

Phùng Thúy Lam rút kiếm ra rồi, cục diện liền biến đổi, cô nói:

- Lục Minh Vũ! Chắc ngươi không ngờ thanh kiếm này là lợi khí chuyên đề kiềm chế Đại phong vân kiếm pháp của Cái Bang. Vì chỉ có thanh kiếm này là uy hiếp được thân pháp như gió dồn mưa dập về đại phong vân kiếm pháp. Nhưng cái đó còn là thứ yếu. Điều quan trọng nhất là nó phá cổ thuật mà ngươi phải khổ công rèn luyện nhiều năm.

Lục Minh Vũ hết sức hất đầu lên mới hơi tỉnh lại. Hắn chau mày, cặp mắt nhắm lại một nửa tựa hồ không chịu nổi tinh quang của bảo kiếm. Hắn hỏi:

- Thanh kiếm này ngươi lấy được ở đâu?

Phùng Thúy Lam đáp:

- Sư thư của ta tuy bị ngươi làm trò chơi trong lòng bàn tay mà y vẫn tỉnh táo không bị mê muội, thu cất được thanh kiếm này, lúc lâm chung y mới uỷ người nói cho ta hay.

Lục Minh Vũ thở dài nói:

- Nếu vậy thủy chung nàng chưa thật lòng yêu ta. Bằng không thì nhất định nàng đã cho ta hay thanh kiếm này cất dấu nơi nào.

Một tên ác ma nhất đời lại làm bang chúa Cái Bang uy danh vang lừng thiên hạ mà đột nhiên thốt ra những lời ủy mị, thật không ai tưởng tượng được.

Phùng Thúy Lam nói:

- Không phải đâu! Chính vì y yêu ngươi mà phải đón lấy kết quả bi thảm khủng khiếp.

Lục Minh Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Ủa! Ngươi nói vậy là nghĩa làm sao?

Phùng Thúy Lam đáp:

- Trong lòng y yêu ngươi tha thiết, một mặt y biết ngươi là tên ác ma tàn độc. Dĩ nhiên y nhận ra thế nào là thiện là ác gây ra bởi thanh kiếm này. Nói tóm lại y chẳng thể xa dời ngươi mà cũng không thể yêu ngươi hết lòng hết ý, nên y sa vào bước đường hủy diệt điên khùng.

Quần hào nghe nàng nói hiểu đại khái. Còn hiểu rõ đầu đuôi một cách sâu xa chỉ có mình A Liệt.

Chàng đã có một đoạn nghiệt tình với Tô Ngọc Quyên. Mụ đã nói cho chàng hay muốn kiếm một người khác khả dĩ thay thế Lục Minh Vũ. Có thế mới mong thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Bất cứ là ai ở vào tình cảnh Ngọc Quyên cũng chẳng thể giữ tư cách hoàn toàn.

Lại nghe Lục Minh Vũ nói:

- Té ra là thế! Hỡi ơi! Đáng trách ta không biết sớm một chút. Ta mà biết sớm đã không đối đãi với nàng như vậy.

Phùng Thúy Lam giơ thanh bảo kiếm lên nói:

- Chuyện phiếm hãy gác lại. Bây giờ ta muốn thỉnh giáo võ công của ngươi đây.

Lục Minh Vũ bị kiếm khí bức bách phải lùi lại hai bước. Phùng Thúy Lam quát lên một tiếng nhảy xổ tới phóng liền ba kiếm veo véo ánh kiếm loé ra muôn đạo hào quang.

Lục Minh Vũ loạng choạng lùi lại. Lúc hắn đỡ gạt đã tỏ ra sức lực bạc nhược, ánh mắt láo liên, không còn gì là phong độ.

Quần hào nhận thấy trận đánh này, Lục Minh Vũ không thể chống nổi hai chục chiêu, tất phải chết dưới lưỡi kiếm của Phùng Thúy Lam ai cũng thở phào một cái nhẹ nhõm tựa hồ trút được khối nặng trong lòng.

Quả nhiên mới sáu chiêu Lục Minh Vũ bị trúng kiếm vào đùi ôm tay nhăn nhỏ. Hiển nhiên hắn không còn sức lực.

Đột nhiên trong đám đông có bốn người kế tiếp phát ra những tiếng rú thê thảm. Coi tình hình là đủ biết những tên địch còn ẩn nấp chung quanh, ngấm ngầm tập kích. Quần hùng toàn trưòng toàn là cao thủ danh gia nhân gặp diễn biến đột ngột nên không khỏi nhốn nháo cả lên.

Nguyên những người bị ám toán kêu rú té nhào cũng là những tay cao thủ đủ biết địch nhân không phải hạng tầm thường.

Cả bọn A Liệt, Cao Thanh Vân cũng xoay mình nhìn ra ngoài để điều tra và chuẩn bị lập thành một trận chiến giữa bọn chúng.

Nhưng địch nhân chưa tìm ra thì trong chiến trường đã xảy cuộc đại biến. Lục Minh Vũ nhân lúc nhốn nháo không ai để ý liền vung kiếm chém tới khiến Phùng Thúy Lam phải lùi lại một bước.

Hắn vội rút ở sau lưng ra mặt cây nhuyễn tiên lấp loáng ánh bạc. Toàn thân cây roi là những đốt xương lớn bằng ngón tay cái chắp lại.

Hắn cầm tiên trong tay rồi, chiêu thức lập tức biến đổi, tinh thần hắn cũng phấn khởi lên nhiều.

Phùng Thúy Lam biết Lục Minh Vũ bỏ hết võ công Cái Bang mà sử dụng nội ngoại công đích truyền của Nhân Ma, nên hắn làm cho uy lực của Tru tiên diệu kiếm giảm mất quá nửa.

Lục Minh Vũ võ công cao thâm nên dù chỉ còn một nửa lực lượng cũng đủ khiến cho cục diện lập tức cải hoán. Nếu Phùng Thúy Lam không có Tru tiên diệu kiếm trong tay tức là không còn lực lượng để khống chế Lục Minh Vũ thì nhất định nàng phải chết dưới cây roi bằng xương khô sắc bạc.

Lục Minh Vũ đánh ra bốn chiên liên hoàn và đã kiềm chế được thế công bằng với Tru tiên diệu kiếm của đối phương. Giữa lúc ấy có tiếng người ta:

- Bọn họ trúng độc cả rồi...

A Liệt giật mình kinh hãi hỏi:

- Sao, để tại hạ lại coi?

Bao nhiêu người để ý cả vào chàng mà lúc này Lục Minh Vũ đã vãn hồi cục thế. Hắn thấy có cơ hội liền thi triển tuyệt chiêu "Cấp lưu dũng thoái" chuồn ra ngoài vòng chiến. Phùng Thúy Lam thét lên:

- Hắn chạy thoát rồi...

Mọi người đang nhốn nháo vội quay đầu nhìn lại.

Lục Minh Vũ đang nhảy qua quãng giữa Diêu Văn Thái và Lục Nhất Điều. Lục Nhất Điều vung kiếm lên quét ngang vào lưng Lục Minh Vũ.

Lục Minh Vũ xoay tay quật cây khô lâu tiên trở lại. Giả tỷ lúc này không có Diêu Văn Thái vừa nhảy tới nơi đánh ra một chưởng thì phát tiên của Lục MinhVũ đã đánh Lục Nhất Điều thành trọng thương rồi.

Chưởng lực của Diêu Văn Thái là võ lâm nhất tuyệt. Lục Minh Vũ bất đắc dĩ phải vung tay trái lên nghinh địch. Hai tay đụng nhau đánh "binh" một tiếng.

Lục Minh Vũ miệng hộc máu tươi nhưng thân hình không ngừng lại chút nào vượt ra khỏi trùng vi.

Mặt ngoài cũng còn một phần nhân mã của các môn phái nhưng không phải là cao thủ hạng nhất nên đành để Lục Minh Vũ lướt nhanh như gió, chớp mắt đã mất hút. Bên này bọn A Liệt, Cao Thanh vân nhìn được chỗ nọ phải bỏ chỗ kia. Chỉ sểnh một chút mà Lục Minh Vũ thoát khỏi trùng vi.

Cao Thanh Vân hô:

- Phải rượt theo cho mau.

Y nhún vai nhảy vọt lên nóc nhà nhìn về phía Lục Minh Vũ trốn chạy để rượt theo.

Nhưng A Liệt vẫn đứng lên. Chàng xoay mình nhìn lại bọn cao thủ các môn phái bị thương nằm lăn dưới đất.

Chàng vừa ngó tới đã biết ngay là chuyện gì rồi nhưng ngoài mặt làm bộ ngơ ngác hỏi ; - Lạ thiệt! Vụ này là thế nào đây?

Quần hùng tại trường đền là những tay bôn tầu giang hồ chẳng ít thì nhiều, vừa trông những người té là đã nhận ra có Hứa Thái Bình ở Thanh Long hội, liền hiểu ngay những người nằm đây đều là cùng phường ở Cực Lạc giáo. Sở dĩ bọn họ hôn mê té nhào là vì chất thuốc Vạn kiếp đan phát tác.

Chỉ trong chớp mắt, hai người rên la thê thảm khác nào heo bị chọc tiết. Sau một lúc, bao nhiêu người té nhào đều kêu rú. Thanh âm này nếu ở người thường phát ra chẳng có chi đáng kể, nhưng đây là những nhân vật đã dầy công rèn luyện thể chất khác người thường nhiều, nên tiếng rú càng khủng khiếp, khiến người nghe phải kinh tâm động phách, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa. Ai cũng hiểu rằng những nạn nhân đang bị đau khổ đến cùng cực.

Bọn Phong Hỏa song kiếm Trình Huyền Đạo, Hà Huyền Thúc phái Võ Đương, Nhất Sơn đại sư phái Thiếu Lâm, Mai Am chủ phái Hoa Sơn, Trịnh Nhất Trần, Du Nhất Phong phái Nga Mi, Bùi Khôn Lượng ở Thần Câu Môn và Diêu Văn Thái ở phái Lạc Quyên, tất cả đến hơn bọn chục tay cao thủ hạng nhất đều vây quanh A Liệt, để xem chàng bảo sao....

A Liệt nói:

- Các vị đừng trông vào tại ha.... Nhất Sơn đại sư ngắt lời:

- Tra thiếu hiệp chẳng đã nói nếu những người này bị chất độc phát tác thì cứ trông vào thiếu hiệp là gì?

Bao nhiêu người khác đều lên tiếng phụ họa.

A Liệt sửng sốt nói:

- Bọn họ bị chất độc phát tác?

Trình Huyền Đạo ngấm ngầm lấy làm kỳ tự hỏi:

- Hiển nhiên gã tinh thông y đạo. Có phải chất độc phát giác hay không, dĩ nhiên gã biết rồi, sao lại làm ra vẻ không hiểu, phải chăng còn có nguyên nhân nào khác?

Vì thế lão không nói gì chỉ ngấm ngầm suy xét đạo lý bên trong.

Tăng Lão Tam cùng Liễu Phiêu Hương và Phùng Thúy Lam cũng châu đầu vào coi.

A Liệt giả vờ hỏi Liễu Phiêu Hương:

- Lỉễn cô nương đã hiểu uy lực của Vạn kiếp đan. Những người này có phải bị chất độc Vạn kiếp đan phát tác không?

Liễu Phiêu Hương trầm ngâm một chút rồi đáp:

- Dường như phải mà lại tựa hồ không phải...

Mu nói câu này chẳng khác nào mụ không trả lời.

Tăng Lão Tam nói:

- Tra công tử! Mời công tử lại đây...

Rồi lão cùng A Liệt lui ra một chỗ. Tăng Lão Tam khẽ hỏi:

- Hiển nhiên là Vạn kiếp đan phát tác, sao Tra huynh còn hỏi Liễu Phiêu Hương?

A Liệt đáp:

- Mụ quả là người rất thông minh cố ý trả lòi nước đôi. Tình thực mà nói thì tiểu đệ vừa trông liền hiểu ngay là độc lực của Vạn kiếp đan phát lác. Do đó có thể nhất quyết những người này đều đã qui đầu Cực lạc giáo.

Tăng Lão Tam hỏi:

- Phải chăng mối oan khí trong lòng Tra huynh không thể nhẫn nại được? Những người bị té đó đã tham dự vào cuộc gia hại họ Tra và kể như tòng phạm...

A Liệt lắc đầu ngắt lời:

- Mối oan khí nhẫn nại được hay không là chuyện khác. Vấn đề là ở chỗ những người này đột nhiên chất độc phát tác do bàn tay nào đã hạ thủ?

Tăng Lão Tam chấn động tâm thần đáp:

- Tra huynh hỏi rất có lý. Theo lẽ thì chất độc phát tác phải có kẻ sớm người muộn, quyết không thể cùng một lúc phát tất cả được, trừ phi có người ám toán đã ngấm ngầm thi triển thủ đoạn. Vụ này lại xảy ra giữa lúc Lục Minh Vũ ở vào hoàn cảnh rất nguy cấp, những người đó đột nhiên té nhào khiến hắn có cơ hội tẩu thoát, càng khiến cho chúng ta phải suy nghĩ.

Phùng Thúy Lam và Liễu Phiêu Hương cũng chạy lại. Phùng Thúy Lam hỏi:

- Các vị bàn chuyện gì thế?

Mụ và bọn Tăng Lão Tam tuy không phải người danh môn chính phái, nhưng đều được A Liệt coi là những nhân vật có thể tin cậy.

Âu Dương Tinh cũng chạy tới nơi. Mắt nàng lấp loáng lộ vẻ đối nghịch nhìn Liễu Phiêu Hương và Phùng Thúy Lam.

A Liệt trong lòng ngờ vực, chàng nói:

- Giả tỷ còn có người địa vị rất tôn cao viện trợ Lục Minh Vũ thì phải là tay đáng sợ, tỷ như một tên đệ tử nào khác của Nhân Ma, trà trộn vào đám cao thủ danh gia. Nếu đúng như vậy, chúng ta phải lập tức điều tra cho biết mới được.

Liễu Phiêu Hương giật mình hỏi:

- Điều tra bằng cách nào?

A Liệt đáp:

- Tại hạ cũng chưa biết.

Tăng Lão Tam nói:

- Theo nhận xét của lão tam thì Nhân Ma đã cho hai tên đệ tử ra mặt, làm gì còn có tên thứ ba. Nhưng hiện giờ xảy tình trạng này, chúng ta chẳng thể không hoài nghi được.

Âu Dương Tinh lên tiếng:

- Tiểu muội tưởng nên thương lượng với Trình Chân Nhân xem sao.

Phùng Thúy Lam gạt đi:

- Mối hoài nghi này càng ít người biết càng hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.