Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 4: Chuyện chính thê




Cao Thanh Vân trả lời câu này nội dung trống rỗng, chân giả khôn lường.

Lão áo đen nói :

- Tráng sĩ đã vui lòng nói thực thì lão phu cũng chẳng cần giấu diếm :

hiện lão phu đang tìm kiếm một người, nên chú ý đến hết mọi nhân vật, không chịu bỏ qua một ai.

Cao Thanh Vân mỉm cười nói :

- Nếu tại hạ đoán không lầm thì nhân vật mà hai vị lão trượng muốn kiếm hiện đã nằm trong này rồi, còn muốn thêm thắt chi tiết làm gì nữa ?

Y nói câu này khiến cho lão áo trắng vẫn ngồi nghiễm nhiên cũng phái chau mày, vẻ kinh ngạc của lão áo đen lúc này lộ ra ngoài mặt.

Cao Thanh Vân lại hỏi :

- Thật là kỳ quái ! Con người mà tại hạ cần để phòng cũng đúng là nhân vật mà hai vị lão trượng rất chú ý. Tại hạ nói vậy hai vị lão trượng có tin được chăng ?

Lão áo đen hỏi lại :

- Tráng sĩ đã là người mau lẹ, sao không nói huỵch toẹt ra ?

Cao Thanh Vân đáp :

- Tại hạ sợ trong vách có tai.

Hai lão già liền cảnh giác. Lão áo trắng lập tức dán tai vào vách chú ý lắng tai nghe. Sau lão ngửng đầu lên ra chiều dao động.

Lão áo đen nói :

- Tráng sĩ hãy yên tâm trong vách không có tai đâu.

Cao Thanh Vân hạ thấp giọng xuống hỏi :

- Phái chăng hai vị lão trượng là người trong phủ Âu Dương ở Ký Bắc ?

Lão áo đen gật đầu đáp :

- Phái thì làm sao ?

Cao Thanh Vân nói :

- Tại hạ tự tin mắt mình không mờ nên vừa ngó thấy hai vị đã mừng thầm, vì tại hạ đang lo không người giúp đỡ cho mình để cứu Âu Dương cô nương.

Lão áo đen "ủa" một tiếng rồi nói :

- Y có sao đâu ?

Cao Thanh Vân đáp :

- Coi bề ngoài thì không thấy gì mà thực ra cô bị người ám toán.

Lão áo trắng phất áo đứng dậy, trầm giọng hỏi :

- Tráng sĩ nói vậy nghĩa là làm sao ?

Tuy miệng lão hỏi nhưng vẻ mặt cùng hành động đã tỏ cho đối phương hay nếu y ăn nói hồ đồ là phái chịu đau khổ.

Cao Thanh Vân dĩ nhiên không sợ, nhưng y cần được hai tay cao thủ ở phủ Âu Dương này hợp giác thì mới thu được hiệu quả gấp bội, nên khoan thai đáp :

- Tại hạ dĩ nhiên đã có bằng chứng. Theo chỗ tại hạ biết thì Âu Dương cô nương tâm linh đã bị người kiềm chế. Đối phương thi triển cổ thuật, một kỳ công ngoại môn chắc các vị lão trượng đã nghe nói tới.

Lão già áo đen hỏi :

- Nếu là cổ thuật thì tráng sĩ có cách phá giải không ?

Lão già áo trắng kinh ngạc ngồi xuống, không còn thái độ thù nghịch nữa.

Cao Thanh Vân đáp :

- Tại hạ vừa mất bao nhiêu tâm cơ khí lực tìm được cách phá giải, nhưng chưa hiểu có hiệu quả hay không.

Y nói vậy lại khiến cho những tay cao thủ giang hồ tín nhiệm hơn, đã là tay từng trải giang hồ thì càng hiểu việc đời biến ảo kỳ bí khó mà lường được. Việc gì chưa thí nghiệm qua bao giờ cũng giữ thái độ hoài nghi.

Lão già áo đen nói :

- Té ra là thế!

Lão chỉ ông bạn áo trắng giới thiệu :

- Y là Âu Dương Vô Gián. Còn lão phu là Âu Dương Vô Trở. Tôn tính đại danh là gì có thể cho nghe được chăng ?

Cao Thanh Vân đã coi rõ đại cuộc và biết rằng bọn địch nhân của mình sắp công khai tỷ đấu không nên giữ thái độ bí mật nữa. Y liền thản nhiên đáp :

- Tại hạ là Cao Thanh Vân vì cần đối phó với cường địch mà phái cải trang để giấu chân tướng.

Hai lão dương cặp mắt kinh ngạc lên ngó tay Bạch Nhật thích khách lừng danh thiên hạ. Nếu Cao Thanh Vân mà không cải trang thì nhất định hai lão có thể đoán ra được y.Lão già áo đen nói :

- Té ra là Cao huynh! Lão phu cam bề thất kính!

Cao Thanh Vân nói :

- Lão trượng dạy quá lời. Tại hạ từng nghe nhà Âu Dương có ba vị đại hiệp là kỳ nhân hiện nay, võ công kinh thế hãi tục. Không hiểu còn một vị nữa là Âu Dương Vô Cụ lão gia sao lại chưa đến đây ?

Âu Dương Vô Trở đáp :

- Nếu cần thì có thể kiếm y đến ngay được.

Cao Thanh Vân khoát tay nói :

- Cái đó tùy hai vị định đoạt. Theo chỗ tại hạ biết thì Âu Dương cô nương hiện đang lâm vào hình trạng rất nguy hiểm.

Nếu cô không ở cùng Võ Đương Song kiếm thì e rằng cô bị người ta hạ thủ rồi.

Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp :

- Ngoài Lục Minh Vũ vì chuyện giữ bí mật cho Cực Lạc giáo nhất định phái hạ thủ mà hắn đã hạ thủ rồi, kỳ dư bảy môn phái lớn có thù oán với Tra gia ở Hóa Huyết Môn cũng đều muốn đối phó cả với cô nữa, vì cô là bạn với Tra công tử. Về điểm này chắc hai vị lão trượng đã điều tra được rõ rệt.

Âu Dương Vô Trở đáp :

- Đúng thế ! Hiện giờ này có mặt Võ Đương song kiếm, người ngoài chưa làm gì ngay, nhưng gặp trường hợp cấp bách là họ sẽ nhắm chỗ hắn để hạ thủ.

Cao Thanh Vân nói :

- Tại hạ đánh bạo cho hai vị hay một điều bí mật là Lục Minh Vũ có mối liên quan mật thiết với Nhân ma Sa Thiên Hoàn. Truyền nhân chính thống của Nhân ma chắc ở chung với Lục Minh Vũ một chỗ. Chính tại hạ vâng lệnh chống đối với đệ tử Nhân ma. Nếu tại hạ thắng thì Nhân ma Sa Thiên Hoàn chỉ còn cách ẩn lánh không tái xuất giang hồ nữa. Bằng tại hạ không may mà thất bại thì mặc lão làm mưa làm gió. Chính Tiêu Dao lão nhân cũng không làm gì được.

Âu Dương Vô Trở và Âu Dương Vô Gián nghe Cao Thanh Vân nói vậy đều giật mình kinh hãi.

Cao Thanh Vân lại nói :

- Sự yên nguy của Âu Dương cô nương có liên can đến Tra công tử. Tại hạ lại là bạn của Tra công tử thì chẳng thể không quan tâm đến cô. Hơn nưa kẻ đối đầu với cô là Lục Minh Vũ cũng là đối đầu với tại hạ. Tại hạ giải thích như vậy hai vị đã thỏa mãn chưa ?

Âu Dương Vô Trở đáp :

- Về điểm này bọn lão phu đã hiểu cả rồi.

Cao Thanh Vân lấy một cái bình dốc một ít thuốc bột ra và nói rõ cả cách kích thích huyệt đạo thế nào. Sau cùng y dặn thêm :

- Việc cấp bách hiện giờ là phái phá giải cổ thuật của Lục Minh Vũ, hay hơn hết là Âu Dương cô nương lánh đi để tránh khỏi náo loạn thiên hạ, nhưng chắc cô không chịu ẩn lánh.

Âu Dương Vô Trở nói :

- Chỉ cốt sao cho y chẳng gặp phái mối hại vô hình rồi bọn lão phu sẽ hết sức bảo vệ cho y.

Cao huynh bất tất phái quan tâm.

Cao Thanh Vân nói :

- Hay lắm ! Tại hạ không cần phái gặp cô nữa.

Y chắp tay từ biệt trở gót toan đi thì lão áo trắng Âu Dương Vô Gián đột nhiên gọi giật lại :

- Cao huynh hãy khoan.

Cao Thanh Vân quay lại hỏi :

- Lão trượng còn điều chi chỉ giáo ?

Âu Dương Vô Gián đáp :

- Nhà Âu Dương ở Ký Bắc trước nay chẳng bao giờ không có công mà hưởng lộc. Về điểm này Cao huynh lượng thứ cho. Cao Thanh Vân ngạc nhiên hỏi :

- Lão trượng không lãnh nhận giành thuốc tại hạ kính tặng chăng ?

Âu Dương Vô Gián lắc đầu đáp :

- Không phái thế. Có điều lão phu chẳng thể nhận không vật gì của ai. Giả tỷ lão phu có chỗ giúp đỡ Cao huynh thì mới là công bằng.

Cao Thanh Vân đã biết trong võ lâm có những gia phái lề luật kỳ khôi như vậy không thể miễn cưỡng được. Y không nói nhiều nữa ngưng thần ngẫm nghĩ xem nhờ mấy lão này làm việc gì ?

Y chưa nghĩ ra được diệu kế thì Âu Dương Vô Gián lại nói :

- Võ công lão phu cũng tầm thường thôi, nhưng chuyên về một vài món hoặc giả có thể dễ dàng được việc gì ở đấu trường chăng ?

Cao Thanh Vân đã biết kỹ Âu Dương phủ tam gia tướng vốn là dị nhân trên chốn giang hồ. Vì nhân duyên nào đó mà họ biến thành gia tướng ở phủ Âu Dương. Tuyệt kỹ của họ rất là khủng khiếp.

Y liền tỏ ra rất kính trọng đáp :

- Xin lão trượng cho nghe.

Âu Dương Vô Gián nói :

- Lão hắn chuyên về thuật thị thính. Nếu muốn khám xét những chuyện sở tại hoặc điều tra những người ẩn mình ở nơi kín đáo thì có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Cao Thanh Vân phát giác ra môn sở trường này rất đắc dụng liền đáp :

- Hay lắm. Tại hạ muốn mời Vô Gián lão trượng giúp đỡ cho.

Âu Dương Vô Gián cho đến bây giờ mới biết Cao Thanh Vân vốn là một nhân tài quán thế, ít người được y kêu bằng lão trượng. Lão thấy y đối xử với mình rất tôn kính và bằng một lòng thành thật thì chẳng thể nào không hết lòng hy sinh vì y được.

Lão liền đáp :

- Còn ông bạn Vô Trở đây có môn sở trường đại khái cũng như Cao huynh tức là tài trèo tường vượt nóc. Dù những nơi thành đồng vách sắt gió không chui lọt mà y ra vào dễ như chơi. vì vậy bọn lão phu mới lấy tệu hiệu là Vô Trở và Vô Gián. Cao Thanh Vân hỏi :

- Tuyệt kỹ của hai vị lão trượng thật khiến cho ai cũng phái kinh dị. Còn Vô Cụ lão trượng không hiểu sở trường về môn gì ?

Lão áo đen Âu Dương Vô Trở đáp :

- Y đã luyện thành môn phần hồn thuật, tức là có phép thần thông bất tử. Tất cả những thứ nước, lửa, đất đá binh khí quyền cước cùng bách độc trên đời người thường không chịu nổi mà y chẳng sợ. Dù y có tạm thời phái chết đi nhưng chẳng bao lâu liền sống lại vì thế mà lấy danh hiệu là Vô Cụ.

Cao Thanh Vân gật đầu nói :

- Tại hạ còn nhớ đã được nghe người nói tới kỳ công này tưởng không bao giờ được mở rộng tầm mắt. Ai ngờ lại gặp được cơ duyên các vị lão trượng gia ơn cho. Tại hạ đã nghĩ một kế hoạch, nếu các vị chịu giúp đỡ thì thật là vẹn toàn.

Thành Lạc Dương bề ngoài vẫn có vẻ yên tĩnh, nhưng trong ba ngày nay không biết bao nhiêu là hào kiệt nổi tiếng võ lâm ở khắp nơi lương thiện hạ đầu lục tục kéo đến, hiển nhiên những luồng sóng ngầm đang chuyển động và sắp xảy ra một cuộc biến chuyển trọng đại.

Cao Thanh Vân thứ công khai lộ diện vì hiện giờ tình thế đã biến đổi khác thường. Bảy môn phái trước chung lưng đấu cật để đối phó với Hóa Huyết Môn thì hiện nay cần công phó với nguy cơ trong bản phái. Vì thế mà việc đối phó với vụ án Huyết Vũ thư vô hình trung trở nên phai lạt.

Cũng do đó mà chẳng ai chú ý nhiều đến Cao Thanh Vân nữa.

Nên biết các gia phái võ lâm khắp nơi sở dĩ kéo đến Lạc Dương là để coi vụ phao ngôn về cuộc đại hội võ lâm thiên hạ ngấm ngầm nung nấu tiến hành hay biến thành sự thực.

Mục đích chủ yếu cuộc đại hội này là duyệt lại các môn phái lớn vì thế nên những môn phái cường thịnh nhất như Thiếu Lâm, Võ Đương cũng không dám khinh xuất.

Những gia phái khác dĩ nhiên cũng phái chuẩn bị cực kỳ thận trọng để khỏi mang nhục.

Những gia phái tưởng tượng có tư cách đều rèn luyện kinh người để mong lọt vào hàng chín môn phái lớn. Đây là một dịp làm vẻ vang môn hộ để nổi tiếng võ lâm.

Hiện nay những gia phái có thực lực tương đương đều bị tín học Cực Lạc giáo làm cho chấn động. Gia phái nào cũng vội điều tra nội bộ xem có người qui đầu Cực Lạc giáo không?

Những gia phái đã bị cái lo nội bộ lại thêm cái lo bên ngoài xâm nhập, nên đối với việc truy tầm A Liệt tự nhiên phai lạt hẳn đi. Nhờ đó mà Cao Thanh Vân thuận tiện việc phát huy kế hoạch.

Âu Dương Tinh đã rời khỏi Lạc Dương. Nghe nói phụ thân cô thân hành tới đây đưa cô đi.

Thành ra ở Thành Lạc Dương đã mất bóng một thiếu nữ xinh đẹp.

Đúng giờ ngọ ngày thứ tư, trong Diêu phủ phái Lạc Xuyên khách ra vào không ngớt. Những khách này không cần nói cũng biết họ đều là danh sĩ võ lâm.

Các tân khách đã nhận được thiếp mời của Diêu Văn Thái chưởng môn phái Lạc Xuyên. Tuy là bữa cơm tối nhưng mối giao tình có cao, có thâm. Những người quan hệ hoặc có danh vọng đặc biệt đều sớm đến Diêu phủ vì ai cũng muổn trò chuyện với Diêu Văn Thái để thương nghị đại cuộc.

Trong con mắt những người võ lâm thì Diêu Văn Thái mở đại yến thiết quần hào là cử động rất hợp lý. Phóng tầm mắt nhìn ra bọn quần hào ở Lạc Dương tuy còn có người danh vọng và địa vị cao hơn Diêu Văn Thái nhưng đều không tiện ra mặt thiết yến. Diêu Văn Thái lấy tư cách địa chủ triệu tập các đồng đạo võ lâm thực có đủ yếu tố.

Nhũng ai đã tiếp được thiếp mời đều phó ước. Cả người không nhận được thiếp mời cũng tìm cách tới nơi xem tình hình thế nào.

Chua đến giờ Thân mà trong Diêu phủ địa có gần một trăm tân khách tới nơi Diêu Văn Thái mở thông hai nhà đại sảnh địa thế rất rộng rãi. Nhưng người đến đông thành ra một trường rất náo nhiệt.

Cao Thanh Vân cũng ở luống những người đến sớm. Y chăm chú nhìn từng người khách một và tìm cách dò cho biết lai lịch gốc gác họ. Nhưng về sau y không tài nào quan sát được nữa.

Y cũng chẳng vì thế mà quan tâm lại còn mừng thầm nữa. Vì trường hợp này cũng khiến cho các gia phái khác không có cách nào quan sát được.

Sự thực Cao Thanh Vân đã huy động Âu Dương Vô Gián và Âu Dương Vô Trở chia nhau giám thị quan sát.

Cao Thanh Vân tin rằng bất cứ gia phái nào cũng chẳng có nhân vật như bọn ba người của y.

Vì thế mà người ta có chỗ khuyết điểm hơn.

Ngoài ba người này lại còn phái Lạc Xuyên đưa ra phần lớn tài liệu về lai lịch các tân khách nên có thể nói Cao Thanh Vân hiểu rõ hết.

Lúc Lục Minh Vũ tới nơi, hắn phô trương thanh thế rất hiển hách. Có đến bảy cao thủ Cái Bang tùy tùng nhưng toàn là những vị trưởng lão thành danh chứ không có nhân vật nào khả nghi.

Những nhân vật khả nghi nói đây là chỉ vào nhũng người ở ngoài Cái Bang cùng đi theo Lục Minh Vũ. Nhất định người lạ nào cũng là thủ hạ của Nhân Ma.

Cao Thanh Vân chỉ muốn điều tra cho biết rõ ai là đối thủ của y. Trong binh pháp đã nói :

biết minh, biết người, đánh đâu được đấy, đúng là một nguyên tắc trọng yếu.

Phái Lạc Xuyên huy động toàn phái ra tiếp đãi tân khách.

Vì thế Cao Thanh Vân và Âu Dương Vô Gián, Vô Trở càng ẩn giấu thân hình được dễ dàng.

Chín môn phái lớn cũng không giữ thói kiêu căng mà đến trước giờ Thân. Những nhân vật đầu não các phái này được Diêu Văn Thái đích thân tiếp đón mời vào tòa tiểu sảnh riêng biệt để nói chuyện.

Lục Minh Vũ ngồi ở ngoài đại sảnh chào hỏi những người quen biết. Sau Diêu Văn Thái cũng dẫn hắn vào trong tiểu sảnh.

Chủ khách đi qua dãy hành lang dài khi vào qua tòa viện thì tiếng huyên náo dần dần không nghe thấy nữa.

Ngoài sân tòa viện này trồng rất nhiều hoa cỏ cùng những chậu cảnh. Cách bài trí cực kỳ u nhã, ngoạn mục.

Lục Minh Vũ đão mắt nhìn quanh, đột nhiên dừng bước.

Diêu Văn Thái vừa cười vừa trỏ vào những luống hoa hỏi :

- Bang chúa có thiên ái thứ nào không? Nếu có thứ làm cho bang chúa vừa mắt thì tiểu đệ xin kính tặng.

Lục Minh Vũ lắc đầu hỏi :

- Bên kia tòa núi giả là chỗ nào vậy ?

Diêu Văn Thái và một tện đồ đệ đều ngạc nhiên nhìn ra. Một hắn tử trung niên đi theo Lục Mình Vũ lập tức lộ ra tình trạng để phòng. Người này cũng là cao thủ Cái Bang, mấy năm gần đây liền nổi tiếng giang hồ với cái tện Cô Chương, ngoại hiệu Cẩm y các, lúc nào hắn cũng theo sát bên mình Lục Minh Vũ, ít khi xa dời.

Từ ngày Lục Minh Vũ lên mạn bắc Cô Chương chưa từng xuất hiện, bữa nay hắn mới lộ diện là lần đầu. Như vậy không cần hỏi cũng biết hắn giữ nhiệm vụ bí mật của Lục Minh Vũ.

Diêu Văn Thái đáp :

- Phía sau tòa núi giả là góc viện, một khu đất mọc cỏ...

Lục Minh Vũ cười mát hỏi :

- Chúng ta tới đó coi chơi được chăng ?

Diêu Văn Thái có khó chịu nhưng cũng gật đầu đáp :

- Được lắm.

Y liền đi trước dẫn đường. Chớp mắt mọi người đã quanh hết tòa núi giả thì thấy đây là một góc sân đầy cỏ mọc. Một cô gái đang đứng ngơ ngác nhìn mọi người.

Thiếu nữ này người như cây ngọc, mặt tựa hoa xuân, gần hai chục tuổi. Lúc cô chuyển động cặp mắt lại càng xinh đẹp. Thật là một thiếu nữ khả ái.

Lục Minh Vũ "Ồ" một tiếng rồi nói :

- Té ra một vị bảo quyến ở đây.

Diêu Văn Thái nghi ngờ nheo mắt nhìn thiếu nữ xinhh đẹp đáp :

- Vị tiểu cô nương này không phái là người trong tệ viện.

Một tện đồ đệ của hắn liền cất bước tiến lại lễ pháp hỏi :

- Cô nương đã theo ai tới đây ?

Thiếu nữ xinh đẹp dường như có vẻ hoang mang trỏ tay về phía bức tường viện ấp úng đáp :

- Tiểu nữ.... tiểu nữ ở bên kia bức tường... Diêu Văn Thái chau mày quay lại nói với Lúc Minh Vũ :

- Té ra y là một vị tiểu cô nương nhà hàng xóm. Chắc cô thấy trong tệ viện náo nhiệt mới chuồn qua cái ngách kia sang đây coi.

Lục Minh Vũ mỉm cười nói :

- Bữa nay thành Lạc Dương có thể là cuộc đại hội tinh anh mà rồng ẩn cọp nấp. Cô nương này tuy coi như không hiểu võ công, nhưng ta cũng nên hỏi cho biết rõ. Không chừng là một cô bé của một vị cao nhân nào đưa tới.

Diêu Văn Thái nói :

- Bởi vậy ta cứ thứ coi....

Tên môn hạ vùa hỏi cô cũng là một tay hảo thủ phái Lạc Xuyên đột nhiên ra tay điểm vào cổ họng thiếu nữ bằng một chỉ lực rất lợi hại ai nhìn cũng biết ngay.

Thiếu nữ xinh đẹp phản ứng rất chậm chạp. Mãi đến lúc ngón tay đối phương sắp đụng vào người cô mới lùi lại. Miệng cô khẽ "a" lên tiếng kinh hoảng.

Lúc này bất cứ ai coi cách phản ửng cùng thân pháp thiếu nữ đều nhận ra cô tuyệt đối chưa từng luyện võ.

Lục Minh Vũ tươi cười nói :

- Quả nhiên con gái nhà hàng xóm. Thế mà chúng ta cũng giật mình kinh hãi.

Diêu Văn Thái cũng cười đáp :

- Sao bang chùa lại nói vậy. Những tình trạng ngoắt nghoéo này nên điều tra cho biết rõ.

Đoàn người trở gót quay lại vào nhà tiểu sảnh.

Cẩm Y cái Cổ Chương nhân lúc mọi người thi lễ nói chuyện, gã lại chuồn ra.

Gã tiến rất mau đến mặt sau tòa núi giả thì thấy thiếu nữ xinh đẹp vẫn còn đứng đó. Thiếu nữ vừa ngó thấy có người đến lập tức đưa tay lên che ngực ra chiều kinh hãi....

Cổ Chương tươi cười nói :

- Cô nương bất tất phái khiếp sợ. Tại hạ đến đưa cô nương về.

Thiếu nữ xinh đẹp định thần nhìn gã thấy gã tướng mạo đường hoàng, y phục hoa lệ, không phái kẻ cùng nghèo vô lại mới yên tâm thở phào một cái đáp :

- Tiểu nữ ở ngay trong ngõ hẻm bên kia bức tường này Cổ Chương hỏi :

- Cô nương đến đây từ lúc nào ?

Thiếu nữ xinh đẹp đáp :

- Tiểu nữ đến lâu rồi, vì xuân oanh lý tỷ ở đây sáng mai về nhà chồng.

Cổ Chương hỏi :

- Ủa! Chắc cô muốn trò chuyện với ai nhưng ở đây tân khách đến mỗi lúc một nhiều, cô nên về đi là hơn. Tại hạ đưa cô đi để khỏi bị người ta vặn hỏi.

Thiếu nữ xinh đẹp lộ vẻ vui mừng ngỏ lời tạ Ơn rồi đi trước.

Nhà bên cạnh có một đường cửa ngách thông vào vườn hoa phía sau. Gần đó đặt một cái cửa không khóa có thể trông ra hẻm.

Thiếu nữ ra đến hẻm rồi thở phào một cái nhẹ nhõm tựa hồ con chim xổ lồng. Động tác và nét mặt của cô rất khả ái.

Cẩm y cái Cổ Chương dương cặp mắt lấp loáng ngắm nghía thiếu nữ chẳng úy kỵ gì, khiến cô hổ thẹn mà không dám nhìn gã.

Cổ Chương cất giọng ôn nhu hỏi :

- Qúi tính đại danh cô nương là gì ?

Thiếu nữ đáp :

- Tiểu nữ họ Đinh tên Ninh.

Cổ Chương lại hỏi :

- Trong nhà cô còn có những ai ?

Đinh Ninh đáp :

- Trong nhà chỉ có tiểu nữ và một bà chị dâu góa chồng cùng hai đứa nhỏ.

Cổ Chương hỏi :

- Nhà cô sinh sống bằng cách nào ?

Đinh Ninh đáp :

- Một năm nay đại ca của tiểu nữ mất đi còn để lại ít tiền, cả nhà dựa vào đó mà sống vì vậy tiểu nữ muốn về cố hương nhưng tẩu tẩu không nghe.

Cổ Chương ngạc nhiên hỏi :

- Té ra các vị không phái là người ở đây. Sao tẩu tẩu của cô lại không muốn về quê, phái chăng y thị có cách sinh nhai?

Đinh Ninh lẳng lặng cúi đầu hỏi lâu mới đáp :

- Ở quê nhà bọn tiểu nữ cũng không còn nơi nương tựa. Tại đây còn có một vị bằng hữu thường thường tiếp tế cho tẩu tẩu !

Cổ Chương là một tay lão luyện giang hồ. Gã vừa nghe đã hiểu ngay liền gật đầu nói :

- Tại hạ hiểu rồi, tẩu tẩu của cô đã nai được nam nhân khác còn cô thì không muốn nhìn thấy tình trạng trớ trêu đó, phái không ?

Đinh Ninh khẽ gật đầu mặt cô lộ vẻ buồn thiu.

Cổ Chương hỏi :

- Tại hạ có thể giúp cô trong tình trạng khốn quẫn này để cô về quê. Nhưng tại hạ không rãnh để đưa cô mà chỉ có thể tặng cô món tiền lộ phí. Một mình cô thượng lộ được chăng?

Đinh Ninh nghe đối phương nói chỉ có thể giúp tiền lộ phí mà không thể đưa mình đi thì nhận thấy gã không có lòng dạ bất lương nên cô rất yên tâm lộ vẻ cảm kích đáp :

- Hiện giờ tẩu tẩu chẳng muốn nhìn ngó gi đến tiểu nữ. Có khi cả mười ngày tiểu nữ cũng không gặp y. Ngày thường tiểu nữ đi làm mướn cũng tạm đủ độ nhật.

Cổ Chương "ồ" một tiếng rồi hỏi :

- Nếu vậy thì cô có bỏ đi lâu tẩu tẩu cô cũng không hay mà cũng chẳng buồn hỏi đến, phái không?

Đinh Ninh gật đầu khe buông tiếng thở dài.

Cổ Chương chẳng cho lý do nào không tin đối phương nữa. Nhất là gã đã đi với cô một đoạn đường và nhận xét đích xác cô không hiểu võ công.

Gã đưa mắt nhìn quanh rất lẹ thấy trong đó không có bóng người liền vươn tay ra vỗ nhanh một cái.

Đinh Ninh "hự" một tiếng rồi người nhũn ra ngã vào lòng.

Cổ Chương không cần ngó lại người thiếu nữ đã mất tri giác. Một tay gã cắp lấy mình cô, một tay rút trong người ra một cái bao vải. Động tác của gã rất mau lẹ và thuần thục.

Ai trông cũng biết ngay gã hành động cách này nhiêu lần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.