Tiểu Mỹ Nhân Khó Nuôi

Chương 33: Những nhân vật không ngờ lại gặp




Có một số người chính là sinh ra đã được bao phủ trong ánh hào quang.

Chúng ta gọi nó là – khí chất bẩm sinh.

Chu Mộc ngước mắt nhìn bóng người cách đó không xa đang giơ tán ô màu trắng từ từ bước về phía mình, đáy mắt trong trẻo chợt phản chiếu ánh sáng lóa mắt.

Khi ở bên cạnh Lâm Tu, Chu Mộc và anh bình thường toàn nói chuyện câu được câu không, nhớ tới điều gì là lập tức hạ bút thành văn mở miệng nói ra luôn, chuyện trò mệt thì ngậm miệng lười biếng nằm bò một bên không động đậy, cho dù nửa ngày không ai mở miệng cũng sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.

Lúc rảnh rỗi Chu Mộc thích nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa chống cằm yên lặng giương mắt quan sát người nọ.

Thân cao chân dài lưng thẳng… Khỏi cần phải nói, thật đúng là có loại cảm giác nhìn trăm lần không chán.

Lâm Tu có vóc dáng cao gầy tiêu chuẩn, nhưng sinh hoạt trường kỳ trong bộ đội cùng rèn luyện quân sự khiến cho vai lưng anh rắn chắc hơn những người cùng lứa rất nhiều, vóc dáng cơ thể anh cường tráng mà cao ngất, đường cong cơ bắp càng đẹp đến khó tả, tỉ lệ cơ thể cũng quả thật là trong trăm người mới có một… Câu kia nói thế nào nhỉ… Đúng rồi, ngọc thụ lâm phong.

Chu Mộc còn nghĩ – người này tại sao có thể sinh ra hoàn mỹ như vậy? Ngay cả khung xương cũng lộ ra sức sống đặc biệt mà những người khác đều không có.

Trước kia chỉ cảm thấy vừa ao ước vừa đố kị, hận ông trời vì sao lại bất công đặt hết những thứ tốt đẹp vào người Lâm Tu.

Đến lúc này, Chu Mộc mới hiểu rõ – để con người hoàn mỹ như thế yêu thương mình, suy cho cùng, cô mới là người được ông trời thiên vị hơn cả.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Chu Mộc hiện lên một nụ cười rất nhạt, cô dịu dàng nhìn người đã đi tới chỗ cách mình vài mét, bất chợt rời khỏi chỗ trú trong mái hiên, liều lĩnh lao vào màn mưa xối xả, nhấc vạt áo hơi dài, sải bước chân có phần vội vã tiến về phía anh.

Lâm Tu thấy thế nhanh chóng tiến lên một bước, một tay anh cầm ô, tay kia lại vững vàng bảo vệ thân hình hơi lảo đảo của Chu Mộc, chỉ trong khoảnh khắc đã đưa người nọ vào dưới tán ô.

Ánh mắt của đám người tọc mạch vừa vặn bắt được cảnh này, đều không hẹn mà cùng rơi vào bóng dáng hai người đẹp đôi dưới tán ô kia.

Trên người Lâm Tu hơi nhiễm một chút khí lạnh trong mưa, nhưng trong ngực vẫn ấm áp trước sau như một.

Chu Mộc ôm hông anh, bàn tay hơi cứng vì lạnh quen thói lập tức mò vào ngực người ta.

Tập thể đám người đứng quanh nhòm ngó hít vào một hơi — thời đại này, nữ sinh thật đúng là chủ động…

“Tay lạnh như thế…” Lâm Tu vô cùng thân mật ấn nhẹ lên cái mũi cao đẹp của Chu Mộc: “Cho em vênh váo này.”

Chu Mộc nhẹ nhàng cọ cọ vào anh như chú cún nhỏ, “Sao lại rảnh rỗi đến đón em thế?”

“Đoàn trưởng cho nghỉ về thăm người thân.” Lâm Tu nhếch miệng cười, giọng nói chậm rì rì, hàng mày đẹp hơi nhướng lên.

Chu Mộc bị ba chữ “thăm người thân” của anh làm cho hoảng hốt, hai má nháy mắt đỏ lên.

Lâm Tu không vạch trần sự ngượng ngùng của Chu Mộc, mà quay đầu lại gật nhẹ với Sở Du.

“Đi thôi.” Lâm Tu xoay người lại, nắm cánh tay Chu Mộc chậm rãi kéo cô về phía mình.

“Này…” Chu Mộc dựa vào ngực Lâm Tu cười khẽ như trêu chọc: “Anh đang ra oai đấy à?”

“Hửm?”

“Giống như lũ dã thú lúc muốn phân chia lãnh địa đi tiểu để cảnh cáo những kẻ xâm nhập ấy…” Chu Mộc nhướng cao chân mày cười tới mức đáng đánh đòn.

Lâm Tu chậm rãi rũ mắt, thoáng liếc người trong ngực một cái, sắc mặt không đổi, thong dong nói: “Em cũng độc miệng với chính mình thật đấy.”

Chu Mộc cứng họng, đang sắp thẹn quá thành giận, đỉnh đầu lại truyền đến giọng nói dễ nghe của người nọ –

“Chưa đến cỡ ra oai… Cùng lắm là… bảo vệ đồ ăn thôi chứ?”

Anh quả nhiên là dã thú mà! ! ! Chu Mộc lặng lẽ oán thầm trong lòng.



Dã thú Lâm Tu (… …) dừng xe dưới lầu nhà trọ Chu Mộc, hai người cùng xuống xe, Chu Mộc đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn ngó, lại quay sang Lâm Tu bên cạnh ra vẻ thổn thức.

“Làm sao vậy?” Lâm Tu liếc xuống nhìn cô.

“Ô tô mới của anh bảnh bao ghê ha…” Chu Mộc bĩu môi, “Tình cũ chưa đi, lại thêm tân sủng… Anh bảo con người hiện nay không có xe như em làm sao mà chịu nổi? !”

“Ba anh đặt mua từ trước rồi.” Lâm Tu mở miệng nói: “Nếu cảm thấy tạm được thì em cứ lái tạm xe này đi, như vậy cái xe đang sửa bên kia cũng không phải vội.”

“Thế sao được!” Chu Mộc nhất thời trợn mắt như chuông đồng, “Tọa kỵ ca ca nhà anh khí phách phi thường, em điều khiển thế nào được. Vả lại đó là ba anh mua cho anh. Em không cần.”

“Em hoàn toàn không cần phải phân định rạch ròi như thế.” Lâm Tu làm như lơ đãng nói: “Người một nhà không cần khách sáo — em cho rằng, xe này là ai bảo anh lái tới đây cho em?”

Nghe vậy xong Chu Mộc chợt thấy đầu óc vừa tỉnh táo của mình lại lần nữa rơi vào hỗn loạn.

Lên lầu mở cửa, Chu Mộc xấu hổ trốn đi thay quần áo, bỏ lại Lâm Tu một mình đứng trước cửa quan sát gian nhà trọ một người ở có thể gọi là “gọn nhẹ” này.

Cấu trúc dài hẹp, vừa vào cửa chính là phòng khách nhỏ mang tính chất phòng ăn, bàn trà không lớn được dọn dẹp sạch sẽ, Lâm Tu giương mắt nhìn phía đối diện, đúng như trong dự liệu thấy được tủ bát cùng dụng cụ nhà bếp được rửa sạch sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Cởi giày vào phòng, Lâm Tu liếc mắt nhìn phòng vệ sinh có vẻ chật hẹp bên cạnh, sau đó thông qua cánh cửa vừa được Chu Mộc thay quần áo xong đẩy ra liếc mắt nhìn căn phòng ngủ diện tích không lớn kia.

Nói thế nào nhỉ… Điểm nổi bật của cả căn nhà trọ là tươi mát mà đơn giản. Đơn giản mà không mất tính thực dụng, trong ấm áp lại không mất vẻ độc đáo… Vật dụng trong nhà đều có cấu tạo nhiều chức năng, không gian cũng được tận dụng đến cực hạn… Nhưng không biết vì sao, trong ngực Lâm Tu lại có cảm giác ngột ngạt nói không nên lời.

Hết ngày này qua ngày khác, Chu Mộc vẫn ở trong căn hộ chừng hai mươi mét vuông này, không kề núi không ven biển, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng không thấy rõ, mỗi ngày lại phải đi một quãng đường dài như vậy tới chỗ làm, vậy mà người nọ vẫn tự đắc vui vẻ, cả ngày cười xán lạn hơn hoa…

Nghĩ đến đây, Lâm Tu kìm lòng không đậu nhíu mày, trong ngực càng thêm quặn thắt hỗn loạn từng đợt từng đợt, chán nản vô cùng.

Đang buồn phiền, di động trong túi “ong ong –” rung lên, Lâm Tu bắt máy nói ngắn gọn vài câu, không lâu sau chuông cửa nhà Chu Mộc liền reo ầm ĩ.

Mở cửa ra, đứng trước cửa lại là hai vợ chồng Hứa Úy xách theo túi lớn túi nhỏ trong trạng thái chạy nạn.

“Hai người đây là…” Chu Mộc kinh ngạc nhìn cô dâu mới.

“Ăn chực.” Hứa Úy vênh mặt ưỡn ngực, trả lời tự nhiên mà vang dội.



Đã thấy ăn chực, nhưng chưa từng thấy ăn chực mặt dày mày dạn đường đường chính chính như thế này.

“Chu Mộc…” Không nhìn tới biểu hiện bất đắc dĩ trên mặt chủ nhà, ngồi vào chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách, Hứa Úy nhìn chung quanh một vòng rồi mở miệng vàng: “Thì ra ‘nhà vỏ ốc’* trong truyền thuyết là để chỉ căn nhà trước mắt này sao?”

*ý chỉ chỗ ở xoàng xĩnh

“Câu gì qua miệng anh cũng đều biến vị cả.” Chu Mộc nhịn không được liếc mắt khinh bỉ Hứa Úy, “Đây rõ ràng là căn hộ nhỏ tinh tế đấy chứ?”

“Mấy lời nhảm nhí để chào hàng của bọn nhà buôn mà em cũng không biết xấu hổ lôi ra trích dẫn…” Hứa Úy lắc đầu ra vẻ bùi ngùi, “Anh đang bảo sao trông em héo hắt thế… Ru rú trong đây thêm hai ngày, phỏng chừng chẳng mấy chốc là em khô quắt lại rồi.”

“Đừng có nói nhảm…” Khóe miệng Chu Mộc ẩn chứa nét cười: “Trong cả đám người chúng ta nói lời nhảm nhí nhiều nhất cũng phải kể đến anh đấy Hứa Úy à… Hơn nữa, em thế này gọi là ‘chim sẻ dù nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ’, làm gì tà ác như anh nói!”

“Bộ dáng này mà bảo là đủ?” Hứa Úy rất khinh bỉ nhìn chung quanh một vòng rồi nói: “Anh cũng sắp không có chỗ để đặt chân rồi… Sống lưng cũng không dám nhấc lên, chỉ sợ một phút bất cẩn chọc thủng một lỗ trên trần nhà của em thì tiêu!”

“À,” Chu Mộc nghe thế vui vẻ, “Với xu thế này thì địa cầu cũng chẳng chứa nổi anh đâu! Anh phải cân nhắc chạy tới một lãnh thổ khác ngoài không gian vũ trụ đi là vừa.”

“Anh…”

“Lắm mồm!” Đầu bếp An Hòa phụ trách cơm nước cho mọi người vô cùng khí phách khua khua cái muỗng thép sáng lấp lóa trong tay hướng về phía Hứa Úy mà nói: “Không định ăn cơm nữa à? !”

Vị Hứa nào đó vừa rồi còn rất oai phong tranh cãi cùng Chu Mộc nhất thời mất hết cả dáng vẻ bệ vệ, ngay sau đó bộ dáng cực kỳ nịnh bợ sán lại gần cô vợ của mình.

“Hoặc là hỗ trợ, hoặc là chịu đói!” An Hòa hung dữ nói.

Thế là Hứa Úy hóa thân thành anh chồng hiền lương bắt đầu bận rộn giúp vợ một tay.

“Thời nay, quả nhiên là hiền lành bị người ta ức hiếp…” Chu Mộc đứng bên liên tục cảm thán , cuối cùng lại dùng đầu ngón tay chọc chọc gò má Lâm Tu –

“Cuối cùng em đã hiểu, thì ra An An mới là đại BOSS.”

“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.” Lâm Tu cười khẽ ôm vai Chu Mộc, sau đó khẽ rũ mắt nhìn vào mắt Chu Mộc, “Lại nói tiếp, em có muốn sớm nhặt anh về không – bàn về hiền lương thục đức, anh cũng không kém gì Hứa Úy đâu.”

Hiền lương thục đức… Grào! Chu Mộc nháy mắt bị từ ngữ khủng bố của Lâm Tu kích thích.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu.

Lúc ăn cơm, bốn người ngồi vây quanh một cái bàn thấp, giống như muốn chứng minh mình không nói ngoa, đối mặt với Hứa Úy cùng An Hòa không coi ai ra gì tức khắc tiến vào trạng thái “chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon”, Lâm Tu bắt đầu đổi biện pháp phân cao thấp với hai người kia – kết quả trực tiếp nhất chính là, bữa cơm này, bản thân Chu Mộc chẳng mấy động đũa, trong bát cơm trước mặt lại chất thành ngọn núi, Lâm Tu biểu hiện thản nhiên, mặt không gợn sóng, nhưng lại chọc cho Hứa Úy hận không thể chọc vài chiếc đũa vào cái bản mặt tuấn tú của thằng bạn nối khố kia, để bổ sung vào chỗ trống trong dạ dày của mình.

Nhưng mà thế vẫn chưa hết… Ngòi nổ thực sự là vào lúc mấy người ăn uống xong xuôi túm tụm một chỗ nói chuyện phiếm, Lâm Tu đột nhiên đưa mắt nhìn Chu Mộc thật sâu, tiếp đó rốt cuộc bật ra câu nói sau –

Em ở đây sinh hoạt không tiện, chuyển đến ở cùng anh đi.

Sinh… Hoạt… Gì? !

Chuyển… Đến… Gì? !

Ở… Cùng? !

Gì? ! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.