Tiểu Mỹ Nhân Khó Nuôi

Chương 24: Ẩn tình sau tiếng sáo Cửu Âm




Không phải ai khác.

Người sánh vai bên người phụ nữ tiến vào gian ghế lô trong ánh nhìn chăm chú của Chu Mộc đúng là bố của cô –

Chu Vĩ Bình.

Một khung cảnh trông có vẻ bình thường lại làm cho Chu Mộc rơi lệ trước mặt mọi người, dù nhìn từ phương diện nào, phản ứng như thế dường như đều là hơi quá kịch liệt.

Có điều, cũng giống như hành động gọi điện thoại cho Lâm Tu một cách vô thức những khi yếu đuối, nước mắt tuôn ra lúc thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ kia, cũng hoàn toàn xuất phát từ bản năng của Chu Mộc.

Nỗi căm phẫn cùng bi thương không thể khống chế, không thể trút ra ngoài.

Mùa hè cuối cùng trước khi xuất ngoại, Chu Mộc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng khiến cô muốn quên mà không xóa đi nổi – người chị em tri kỷ thân thiết của mẹ, người phụ nữ mà mình đã gọi là “mẹ nuôi” hơn mười năm, vô cùng dịu dàng thân mật khoác tay Chu Vĩ Bình bố cô, dáng vẻ tươi cười xinh đẹp giống y như thiếu nữ tuổi xuân đang say đắm trong tình yêu cuồng nhiệt.

Thế giới được xây dựng trong lý tưởng ầm ầm sụp đổ, hình tượng gia đình đầm ấm hòa thuận mà Chu Mộc vẫn lấy làm kiêu ngạo cho đến nay tan rã trong nháy mắt ngắn ngủi.

Tiếp theo đó là những ngày tinh thần sa sút và trầm cảm.

Khi mẹ Chu ý thức được sự khác thường của con gái mà tâm sự với con, Chu Mộc không thể nào ẩn nhẫn thêm nữa cuối cùng nhào vào lòng mẹ khóc không thành tiếng.

Cô gái trẻ không thể nào chấp nhận tình trạng như vậy, cô muốn dùng vô số những ngôn từ ác độc để chửi mắng, để xúc phạm, lại chưa từng nghĩ, người bị tổn thương nhất là mẹ Chu lại nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Mộc, giúp cô từng chút từng chút một bình tĩnh lại.

Không hề bất ngờ, không hề kinh ngạc, khi biết rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, mẹ Chu không có dù chỉ là nỗi đau khổ tối thiểu nhất, vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Vậy thì có sao…” Trên gương mặt vẫn xinh đẹp như cũ là nét cười hời hợt như gió thoảng mây bay. Ngón tay thon dài của mẹ Chu khẽ xoa đầu con gái, một chút, lại một chút, dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ trước khi đi ngủ. “Bố con có lựa chọn của chính ông ấy… Dẫu sao, ông ấy cũng không hề có ý định ruồng rẫy gia đình mình.”

“Nhưng mẹ không cảm thấy không cam lòng sao?” Khóe mắt Chu Mộc ngân ngấn lệ, trái tim như bị ai bóp chặt, ngay cả hít thở cũng thấy không thông. “Ông ấy ngoại tình với người đàn bà khác…”

“Mộc Mộc.” Mẹ Chu nói thong thả thản nhiên, mặt mày ôn hòa, giọng nói cũng không có gì khác trước: “Con phải hiểu rằng, những gì mẹ bảo vệ, không phải chỉ có gia đình chúng ta, quan hệ của chúng ta…” Ánh mắt trầm tĩnh hơi trôi dạt ra xa, tâm tư của mẹ Chu dường như cũng theo những lời này mà khẽ dâng lên: “Trói buộc lòng mẹ, còn có tình cảm từ nhỏ đến lớn giữa mẹ và bố con.”

Từ nhỏ đến lớn… ư?

Tầm mắt Chu Mộc lại một lần nữa dõi theo hai người kia, con ngươi luôn sáng ngời không ngăn được mà ngày càng trầm xuống.

Tám năm xa cách, bọn họ vẫn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng như trước, mẹ ơi, sự nín nhịn cùng nhượng bộ của mẹ thực chất có ý nghĩa gì đâu?

Ngay cả hồi ức thuở ấu thơ tươi đẹp của hai người mà mẹ luôn gìn giữ, mẹ xem, dường như người ta còn chẳng thèm để ý.

Thời gian là con dao sắc bén nhất, từng chút từng chút kề sát bên rìa hồi ức mà cắt xuống, từng phân từng tấc, cho đến khi tất cả đều vỡ vụn tan tành, cuối cùng không thể chắp ghép lại thành hình dáng ban đầu.

Khi tình cảm hồn nhiên trong sáng chuyển thành tình yêu, khi tình yêu sâu sắc lại gặp phải phản bội, còn ai có thể nói, hai chữ “chán ghét” không còn tồn tại?

Bố là như thế, vậy còn anh, Lâm Tu, anh thì sao?

Chúng ta thì sao?

Vị mặn chát lan tràn trong miệng, nhìn dòng chữ “Đang Kết Nối” vẫn đang hiển thị trên màn hình di động, Chu Mộc cắn mạnh môi dưới, cắt đứt cuộc điện thoại có thể nói là hoàn toàn khó hiểu với Lâm Tu.

Không muốn mất đi tình cảm quý báu chân thành đến vậy, không muốn giống như mẹ dù bị phản bội cũng ôm ấp hồi ức tốt đẹp trước đây mà ẩn nhẫn sống qua ngày, nếu ngay từ đầu đã dùng thân phận bạn nối khố mà nương tựa vào nhau, vậy thì sao không làm cho mối quan hệ ấy dài lâu, vĩnh viễn kéo dài như thế?

Nghĩ đến đây, Chu Mộc dằn lòng, không nhìn tới cuộc điện thoại Lâm Tu gọi lại, cứng rắn tháo pin rồi ném điện thoại vào trong túi.

Có vết xe đổ ở ngay trước mắt, cô không dám, cũng không thể.



Có lẽ là lịch trình công việc dạo gần đây quá dày đặc, nhịp độ làm việc cũng quá nhanh, đêm nay, mọi người trong tòa soạn tạp chí FAMOUS vui đùa rất náo nhiệt, ăn uống tiệc tùng hơn nửa ngày, càng chơi lại càng hăng hái.

Trong đại quân “ngàn chén không say”, ngoài dự liệu của mọi người, không ngờ Chu Mộc lại trở thành con dê đầu đàn.

“Nữ trung hào kiệt… Thất kính thất kính…” Trưởng phòng maketing đã bị người ta chuốc kha khá rượu líu lưỡi nói.

Chu Mộc cười nhẹ với anh ta, giơ tay uống cạn ly rượu, tư thế kia cũng thật là hào khí bốc lên đến tận mây.

Mấy anh chàng ngày thường có ôm tâm tư với Chu Mộc thức thời bắt kịp, mỗi người một câu, mỗi câu một chén, ai nấy đều muốn nhân cơ hội rút ngắn khoảng cách với người trong lòng.

Vị Chu nào đó trước kia gặp loại chuyện này tránh còn không kịp lại rất khác thường, ai đến cũng không cự tuyệt thì thôi, về sau thậm chí còn chủ động cụng chén với người ta.

Giang Ngữ Tình vừa bực vừa lo, cuống quít kéo người nhưng không có hiệu quả.

“Cậu giỏi lắm!” Giang Ngữ Tình làm bộ muốn giật lấy cái chén trong tay Chu Mộc: “Ngàn chén không say có phải không? !”

Chu Mộc nhẹ nhàng lắc đầu, động tác rót rượu lại không chậm chút nào.

“Muốn uống.”

Nhìn thấy dáng vẻ dầu muối không vô của cô Giang Ngữ Tình phát cáu, vừa định dạy dỗ cô một bài, di động trong túi lại “ong ong” rung lên.

Điện thoại là Chung Vi ông xã Giang Ngữ Tình gọi tới, đứa con ba tuổi Đông Đông cảm lạnh phát sốt, lúc này đang ở bệnh viện nhi ầm ĩ không chịu tiêm, khóc tu tu đòi mẹ.

Vừa nhận điện thoại, tim Giang Ngữ Tình liền treo lơ lửng, đau lòng lo lắng vô cùng, ánh mắt lại rơi vào Chu Mộc, Giang Ngữ Tình hung tợn cắn răng, xoay người lột một bên áo khoác của Chu Mộc.

Người này sợ là mình không khuyên nổi… Nếu đã thế, cứ tìm một người có thể khuyên được cô ấy đến là xong!



Giang Ngữ Tình lòng như lửa đốt nói vài câu với giám đốc tòa soạn rồi vội vàng chạy đến bệnh viện chăm sóc con trai bị ốm. Không có ai ở bên ngăn cản, Chu Mộc bắt đầu uống dữ hơn, đến cuối cùng, tất cả mọi người bao gồm cả giám đốc tòa soạn đã uống say chuếnh choáng, chỉ còn Chu Mộc và Sở Du vẫn duy trì động tác nâng chén.

Thời gian Sở Du ở trong giới này không phải ngắn, lăn lộn nhiều năm như vậy, tửu lượng đương nhiên không phải để khoe cho vui, nhưng Chu Mộc là phụ nữ lại có thể uống tới cỡ này, cũng xem như không hề đơn giản.

“Có tâm sự à?” Sở Du chậm rãi giương mắt, cách một khoảng không xa, lời nói có thể nghe rất rõ ràng.

Chu Mộc không gật cũng không lắc, thậm chí mi mắt cũng vẫn duy trì trạng thái rũ xuống, bàn tay thon nhỏ khẽ động, chất lỏng lóng lánh trong chén từ từ rung động, thoạt nhìn quả thật là có vài phần tư thái thướt tha mềm mại.

Sở Du nhướng cao hàng lông mày hoàn mỹ, không hề khó chịu khi bị phớt lờ, tầm mắt chưa từng dời khỏi khuôn mặt Chu Mộc dù chỉ một khắc.

Người này rốt cuộc là say… Hay là tỉnh?

Nếu nói là say, vậy thì cô không khỏi có phần quá im lặng. Đôi con ngươi sâu như đầm nước, thăm thẳm, tịch liêu, một gợn sóng cũng chưa từng gợi lên.

Người say không phải đều nói linh tinh hoặc là ngã gục xuống hay sao? !

Nhìn dáng vẻ kia… hoàn toàn không giống.

Nhưng nếu nói cô vẫn tỉnh… Vậy màn sương mù tràn ngập trong mắt kia biết lý giải ra sao? Đôi mắt trước giờ luôn đen trắng rõ ràng nay phủ một tầng hơi nước, mông lung mơ hồ, thậm chí không nhìn ra tiêu cự, không bắt được ánh mắt lại khiến người nọ như rơi vào một giấc ngủ say.

Ánh mắt Sở Du cương quyết, khóe miệng bất giác cong lên thành một vòng cung.

Vẫn luôn cho rằng mình đã chứng kiến rất nhiều nét mặt khác nhau của cô, lại chưa từng nghĩ, càng tiếp cận, cảm giác nhìn không thấu nắm không được này lại càng mãnh liệt.

Thật thú vị… Ha.



Phải nói rằng con người là một loại sinh vật có sức chiến đấu rất mạnh, thiên hình vạn trạng đủ loại hình dáng trong phòng nằm gục xuống bàn được một lát, các chiến sĩ trong tòa soạn lại một lần nữa dấy lên chiến hỏa, gào thét muốn đi KTV hát hò.

“Đi không?” Không để ý ánh mắt hóng hớt của mọi người, Sở Du thẳng thắn ngước mắt nhìn Chu Mộc.

“Đi …” Chu Mộc cười vô vị: “Dù sao cũng đang nhàn rỗi.”

Bỏ qua giám đốc tòa soạn lấy lý do “tay chân già cả rồi không chịu nổi giày vò” mà chạy trốn về nhà, toàn bộ thành viên còn lại đều bỏ phiếu nhất trí, vì thế, một đám người quả thực ùn ùn kéo tới KTV nổi tiếng nhất gần đó.

Ánh đèn nhấp nhoáng, ăn uống linh đình, một phòng vui cười giận mắng, quỷ khóc sói gào.

Chu Mộc tìm một tư thế thoải mái, lẳng lặng rúc vào sofa không chịu rời ổ.

Máy móc, không gián đoạn, tiếp tục uống rượu hết ly này đến ly khác như một lẽ đương nhiên.

Uống đến cuối cùng, Chu Mộc cảm thấy, lấy một cây đinh ghim ghim vào bụng mình một cái, khỏi phải đợi lâu, bụng mình chẳng mấy chốc sẽ phun bia “ào ào –” ra bên ngoài.

Cảnh tượng kia… Nghĩ thôi đã thấy phát khiếp.

“Tách –” Dưới ánh đèn mờ tối, người nào đó cách cô không xa đang chậm rãi châm điếu thuốc.

Ừm… Chu Mộc khe khẽ hít vào… Là mùi thơm mà mình quen thuộc.

Luôn ngửi được trên người Lâm Tu thứ mùi này… Mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Xin lỗi…” Chu Mộc đứng dậy đi đến bên người nọ chậm rãi cúi người xuống: “Nếu không ngại… Cho xin ít lửa được không?”

Đã một khoảng thời gian không hút thuốc, dù chỉ hút một điếu, trong cổ họng Chu Mộc vẫn cảm thấy nghẹn cực kỳ.

Cả đêm uống bia trộn rượu cho tới giờ mới bắt đầu phát huy hiệu lực thật sự, Chu Mộc ngồi trong phòng VIP rộng rãi của KTV, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng não đau nhức giật lên từng đợt.

Nhưng mà so với từng cơn đau bụng nối đuôi nhau mà tới, chóng mặt nhức đầu gì đó đều sớm biến thành phù du*.

* nguyên gốc là ‘tiểu vu kiến đại vu’ (小巫见大巫) – Chữ “Vu” ở đây là chỉ người thời xưa chuyên coi việc tế thần là nghề nghiệp để lừa gạt tiền của. Ý câu thành ngữ này là chỉ thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủ lớn, tài năng của hai bên khác nhau một trời một vực.

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, như muốn phân cao thấp cùng Chu Mộc, dạ dày quặn thắt lại, chỉ chốc lát sau sau lưng Chu Mộc đã ướt rượt.

Trong túi áo khoác không ngừng rung động, không rảnh suy nghĩ xem di động của mình đang trong tình trạng gì, Chu Mộc vì quá đau mà ngồi cuộn mình trong góc, yếu ớt ấn phím nghe.

“Em đang ở đâu?” Tiếng hát hò trong phòng thật sự quá ồn, Chu Mộc khó khăn lắm mới nghe rõ tiếng Lâm Tu.

“…” Môi Chu Mộc hơi run rẩy, đã đau tới mức gần như nói không nên lời.

“Em sao thế?” Nhận thấy sự khác thường Sở Du cau mày đi tới bên cạnh. “Khó chịu à?”

Chu Mộc hé ra khuôn mặt trắng bệch khẽ khoát khoát tay với anh ta, tay kia ôm chặt vị trí dạ dày.

Giờ đừng có ai nói chuyện với tôi… Con mẹ nó… Đau chết mất.

“Anh đi tìm phục vụ lấy cho em cốc nước ấm.” Sở Du nhấc chân đẩy cửa đi ra ngoài, bỏ lại Chu Mộc nằm vật ra trên chiếc sofa không thể coi là lớn, hàng mày thanh tú nhíu chặt lại, nhìn là biết người nọ lúc này đang vô cùng khốn khổ.

Khi Sở Du bưng cốc nước ấm quay lại, trên trán, trên chóp mũi, trên cằm Chu Mộc đều đã phủ kín những giọt mồ hôi li ti, anh thật cẩn thận đỡ Chu Mộc dậy, chưa kịp đưa nước ấm cho người kia, Chu Mộc đã đau tới mức lại nằm vật xuống.

Đám người đang hát hò ngừng lại, các đồng nghiệp đang chơi trò oẳn tù tì uống rượu cũng lo lắng vây quanh, mọi người mỗi người một câu, đang bàn bạc phải mau chóng đưa Chu Mộc tới bệnh viện, cửa phòng KTV lại đột nhiên bị đẩy ra.

Hào quang quá chói lọi, khí chất quá mạnh mẽ, cả đám người thoáng chốc bị đứng hình ngay tại chỗ.

Mọi người đồng loạt giương mắt, tầm mắt đều rơi xuống khuôn mặt vô cùng khôi ngô nhưng lại lộ ra vạn phần lo lắng của người vừa tới.

Thấy Chu Mộc bị vây giữa đám người, sắc mặt Lâm Tu không nhịn được lạnh đi vài phần, đôi chân thon dài sải bước, bóng dáng cao thẳng tới gần, ngay sau đó, giọng nam êm tai không cao không thấp nhưng lạnh lẽo tức thì bình thản vang lên rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh –

“Làm phiền, xin tránh đường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.