Tiểu Mỹ Nhân Khó Nuôi

Chương 19: Không muốn hệ lụy phải dùng kế




“A lô?” Nói không bận tâm là giả, Chu Mộc ấn phím trò chuyện, hờ hững mở miệng vàng.

Hai bên hiểu nhau quá rõ, Lâm Tu ở đầu dây kia gần như lập tức nhận ra sự khác thường của Chu Mộc.

“Sao thế này?” Lâm Tu nửa trêu chọc nửa quan tâm nói: “Kẻ nào không có mắt trêu chọc cô nãi nãi ngài vậy?”

Hừ…

Chu Mộc lập tức thầm hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm không ngờ phó đoàn trưởng Lâm anh cũng ác khẩu với chính mình thật đấy.

“Chẳng sao cả. Cũng chẳng có ai cả.” Chu Mộc khẽ dựa đầu vào ghế, cả người hơi ngả ra sau, giọng điệu cực kỳ gắt gỏng.

Nghĩ một chút, lại không cam lòng cắn môi dưới bổ sung một câu: “Người không liên quan ấy mà… Nhìn mà phát bực.”

Giận dỗi ai đây… Lâm Tu bên kia khẽ cười cười, không truy hỏi cũng không tìm hiểu thêm.

“Dạo này trong đoàn hơi bận, muốn gọi điện lâu rồi, nhưng vẫn không có thời gian.” Nhẹ nhàng hời hợt, giọng điệu của Lâm Tu vẫn khiến người ta yên lòng trước sau như một: “Thế nào? Có khỏe không?”

Đúng rồi, làm tùy tùng đi theo chăm sóc Hà quân y… Chẳng lẽ lại không bận?!

“Biết anh bận, nên cũng không dám làm phiền anh.” Chu Mộc không nóng không lạnh mở miệng nói: “Em ấy à… tốt lắm, cơ thể khỏe mạnh, ăn cái gì cũng thấy ngon.”

Sao nghe thế nào cũng thấy trong lời này có chuyện nhỉ? Lâm Tu hơi nhướng mày, dựa người vào bức tường phía sau.

Đây là bực bội đấy à? Mình có trêu chọc gì cô ấy đâu!

Với tính khí cáu kỉnh của cô nhóc kia, cứng đầu như con lừa ấy, cứ hỏi tiếp thì thể nào cũng bị một phen bẽ mặt.

Cái tính ung dung bình tĩnh của Lâm Tu lại được dịp thể hiện, em hậm hực với anh, tội gì anh phải đứng mũi chịu sào? Không bằng áp dụng chính sách không quan tâm gì hết, chẳng bao lâu người kia tự vui lên, anh cũng vui vẻ thanh nhàn khỏi phải lo âu.

Cô nhóc Chu Mộc này… Cứng mềm đều không ăn, nhường nhịn không được chọc tức cũng không xong, tốt nhất là không cần so đo với cô!

Thế mới nói Lâm Tu là khắc tinh của cô mà!

“Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ giảm thấp, nhớ mặc thêm quần áo.” Lâm Tu phớt lờ chủ đề ban nãy, ân cần dặn dò: “Trời lạnh đừng có suốt ngày váy ngắn giày ống, gió buốt lắm, đừng để bị lạnh, đến lúc già thì chỉ có em khổ.”

Bất kể thế nào, rốt cuộc anh vẫn quan tâm cô…

Sắc mặt Chu Mộc hơi giãn ra, giọng nói cũng không cứng ngắc như khi nãy nữa: “Mấy người bọn anh hết người này đến người kia, đang êm đẹp sao đều học cách nói chuyện của mẹ em thế hả… Thể nào cũng già sớm cho mà xem.”

“Đành chịu thôi…” Lâm Tu ở đầu kia cười trầm thấp: “Có một đứa con gái không làm người ta bớt lo như em, làm cha mẹ bao giờ cũng phải lo lắng nhiều một chút.”

Chu Mộc chớp chớp đôi mắt to hai cái, ngay sau đó trong xe truyền đến tiếng gào thét của cô –

“Lâm Tu chết tiệt anh nói xỏ em! ! !”

Tâm trạng vốn còn hơi u ám qua một lát trò chuyện dường như đã thành nắng ráo trời quang, tuy trong lòng vẫn còn một chút không cam lòng nho nhỏ, nhưng cuối cùng Chu Mộc vẫn bị mấy câu nói đùa của Lâm Tu dỗ cho vui vẻ.

Đối phó với mình, người kia, luôn luôn có biện pháp.

Chu Mộc không phải kiểu người thích bận tâm chuyện vụn vặt, chuyện lần này cô bực bội, một mặt là vì từ nhỏ đã bị đặt vào vị trí tương đối lúng túng cùng với Hà Tiêu, mặt khác là cảm thấy trong chuyện này Lâm Tu nợ cô một lời giải thích.

Có điều, bây giờ ngẫm lại, Lâm Tu đâu có làm sai chuyện gì?

Chuyện này không nói cho cô nghe thì có sao… Anh không có nghĩa vụ ấy, cô cũng không có cái quyền ấy.

Dù sao, cô chỉ là bạn nối khố của anh.

Thôi thôi… Chu Mộc lắc lắc đầu, coi như lật sang một trang giấy mới đi.



Mượn lời của cô bạn thân Giang Ngữ Tình mà nói, Chu Mộc không chỉ là người cuồng công việc, mà còn là một nữ siêu nhân điển hình.

Phỏng vấn người khác không dám nhận cô dám nhận, công việc người khác đều sợ cô sẵn sàng làm, săn tin tức viết bản thảo, bố trí thiết kế… Người này thần thông đến mức độ này, quả thật chính là lên trời xuống đất không gì không làm được!

“Này, này,” Giang Ngữ Tình dùng khuỷu tay huých huých cô: “Đi sớm về tối quên ăn quên ngủ … Bà được đấy nhỉ? Chỉ vì mấy đồng tiền thưởng cuối năm mà như thế hả?”

“Cái này gọi là truy cầu cuộc sống vĩnh viễn không có điểm dừng…” Chu Mộc ngước mắt từ chồng bản thảo cao ngất, vành mắt có quầng đen nhàn nhạt: “Loại người như bà… không hiểu được đâu.”

“Này!” Giang Ngữ Tình liếc cô một cái vẻ khinh thường: “Cái gì gọi là loại người như tôi hả… Chậc, tự hành hạ mình như thể sắp thành tiên ấy… Vậy thì bà làm đi, cứ tiếp tục thế này, bà sẽ cô đơn lẻ loi… Cuộc sống độc thân của bà cũng sẽ – vĩnh viễn không có điểm dừng!”

“Đúng là tối độc bất quá phụ nhân tâm*…” Chu Mộc cố tình trêu chọc con người đã lập gia đình Giang Ngữ Tình, cố ý kéo giọng hai chữ “phụ nhân” rõ dài.

*không gì hiểm độc bằng lòng dạ đàn bà, chữ ‘phụ nhân’ ở đây vừa là phụ nữ, vừa có nghĩa là người phụ nữ đã có chồng.

“Nhãi con chết tiệt!” Giang Ngữ Tình rú lên một tiếng rồi nhào tới cấu véo cô.

Di động của Chu Mộc đúng lúc này reo lên.

“Bố ạ?”



Điện thoại là bố Chu Mộc, Chu Vĩ Bình thị trưởng Chu gọi tới.

Sau khi tới thành phố A làm việc, Chu Mộc vẫn duy trì thói quen một tuần gọi điện về nhà một lần. Nội dung nói chuyện na ná như nhau, từ công việc đến cuộc sống rồi đến “vấn đề cá nhân” khiến cô có chút mất kiên nhẫn, mỗi khi có điện thoại gọi tới, Chu Mộc cảm thấy câu trả lời của mình đã sắp trở thành một khuôn mẫu cố định, không ý kiến không thay đổi, cũng không có nhiều ý nghĩa.

Nhưng vẫn không thể bỏ bớt khâu này. Bằng không với tính cách ‘cẩn thận từng li từng tí’ của mẹ Chu, chắc chắn sẽ lập tức giết tới tận cửa.

Nhưng nội dung cuộc trò chuyện hôm nay lại có phần khác biệt.

Giọng nói của bố cô vẫn không khác bình thường, qua điện thoại, ông trầm tĩnh mà bình thản nhắc nhở Chu Mộc cuối tuần đừng quên đi tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ An Quốc Huân.

Ông cụ An là ông ngoại của Lâm Tu, đồng thời cũng là lão tư lệnh lão cách mạng đã nhìn bọn trẻ Chu Mộc lớn lên.

Chu Mộc cùng cháu gái An Hòa của ông cụ An có vài phần giống nhau, hai cô bé từ nhỏ đều thích chơi đùa với đám con trai, một đứa láu lỉnh tinh quái một đứa hiếu chiến thượng võ, cả hai đều rất mạnh mẽ cứng cáp, An Quốc Huân tính tình phóng khoáng yêu quý hai cô bé đặc lập độc hành* này vô cùng, lại thêm An Hòa từ nhỏ đã ở xa, vậy nên vô hình trung ông cụ coi Chu tiểu nha đầu bên cạnh như cháu gái ruột của mình mà cưng chiều, tình cảm cách mạng thâm hậu nền tảng cách mạng vững chắc, bởi vậy, Chu Mộc rất thân với ông cụ, dáng vẻ kia lại giống như là ông cháu ruột thịt vậy.

*đi đứng một mình, ý nói không a dua theo ai.

Tâm tư trẻ nhỏ luôn ngây thơ đơn thuần, với những bậc cha chú thì lại phức tạp hơn một chút.

Chu Vĩ Bình là một người tỉ mỉ, tuy rằng làm người chính trực không có tâm tư thủ đoạn, nhưng thân ở giới chính trị, lão tư lệnh An kia luôn là một cây đại thụ che bóng mát. Về công về tư, ông đều không muốn mối quan hệ thân thiết giữa hai nhà bị cắt đứt, bởi vậy, đối với chuyện của ông cụ An, ông luôn lo lắng rất chu toàn.

Mà dù là nhìn từ góc độ ông cụ An hay từ góc độ Lâm Tu, cô con gái Chu Mộc đều là mối ràng buộc quan trọng nhất.

“Hôm sinh nhật ông cụ bố phải đi thăm hỏi tỉnh thành cấp dưới, không đến dự tiệc sinh nhật được, con đi chúc thọ ông cụ nhớ gửi lời chào hỏi thay bố.” Bố Chu trầm tĩnh nói.

Tính chân thực của việc thăm hỏi còn phải chờ nghiên cứu thêm, nhưng lý do bố không tới đó Chu Mộc cũng hiểu rõ trong lòng.

Nhiều người lắm miệng, thân phận quyết định mọi chuyện.

Thị trưởng và tư lệnh, tuy nói đều là nắm giữ chức vị cao, nhưng xem ra vẫn luôn có chênh lệch và khoảng cách.

Thế giới này rất nhiều người có tâm tư, khó tránh khỏi sẽ không khiến cho người ta rước lấy phiền não không cần thiết.

Cho nên, cách làm của bố, Chu Mộc hoàn toàn hiểu được.

“Bố chuẩn bị quà biếu rồi, con nhớ về nhà lấy.” Bố Chu dặn dò Chu Mộc.

“Vâng.”

Theo lời dặn của bố, hôm sinh nhật ông cụ An Quốc Huân, Chu Mộc lái xe về thành phố A từ sớm mang quà biếu đã chuẩn bị lên xe.

Bộ ngư cụ* thượng hạng… Ha… Thật đúng là phục vụ theo sở thích.

*Bộ dụng cụ để câu cá, đánh bắt cá.

Người ngoài nghề có lẽ không nhìn ra bản chất, nhưng đối với một người thích câu cá như Chu Mộc mà nói, cô hiểu rất rõ giá trị của món “đại lễ” trước mắt này.

Trên phương diện đối nhân xử thế, xem như bố đã lo nghĩ đủ đường.

Vì phải trở về lấy bộ ngư cụ này, trước đó Chu Mộc đã cự tuyệt lời đề nghị “đưa đón” của Lâm Tu, bởi vậy, sau khi ra khỏi nhà, Chu Mộc dựa theo địa chỉ mà bố cho lái xe đến thẳng địa điểm tổ chức tiệc mừng sinh nhật ông cụ An.

Ngày cuối tuần đông đúc, đường sá trong thành phố quả nhiên chen chúc như luộc bánh chẻo, xa thủy mã long xuyên lưu bất tức* đều không đủ để hình dung cảnh náo nhiệt trên đường, Chu Mộc xem đồng hồ rồi nhìn tình hình giao thông, quả thực có xung động muốn chửi người.

*ngựa xe như nước, chảy mãi không ngừng

Xe lê lết mãi cuối cùng cũng tiến lên được, Chu Mộc đánh tay lái chuẩn bị rẽ phải, nhưng thân xe còn chưa kịp xoay ngang, bên cạnh đã “vù –” một tiếng không biết từ đâu phóng ra một chiếc xe.

Chiếc xe hơi xoàng xĩnh của Chu Mộc làm sao chịu nổi va chạm như vậy, “rầm –”, thân xe chấn động, chiếc Tiểu Bạch Bạch của cô xem như bị Việt Dã ca ca oai phong của đối phương đánh bại.

Nhấc chân xuống xe, đập vào trong mắt là một nửa cửa sau xe vỡ nát của mình.

Chu Mộc giương mắt, còn chưa mở miệng, chủ xe kia đã hùng hùng hổ hổ nhảy từ trên xe xuống.

“Mẹ nó… Xui vãi!”

Chu Mộc nhất thời câm nín, người anh em, người có tư cách nói những lời này rõ ràng là tôi được không?!

“Đệt… !” Xoa chỗ xe bị lõm vào vì va chạm, người đàn ông đối diện vẻ mặt mất kiên nhẫn hất cằm lên nói: “Cô nói nên làm sao bây giờ?”

Ha?!

Thì ra người gây chuyện này tự biến mình thành người bị hại? !

Cũng thú vị thật!

“Anh em, lời này nên để tôi nói mới phải.” Chu Mộc nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nửa cười nửa không, “Tôi là công dân lương thiện an phận tuân thủ luật giao thông, ngài đổ tội cho tôi vô căn cứ như vậy là không được.”

“Tôi vô căn cứ?!” Người đàn ông chỉ vào chính mình, giọng nói rất có lực xuyên thấu. “Được! Tôi sẽ gọi cảnh sát giao thông đến, để cho bọn họ phân xử!”

Hơ! Việc này lại làm cho Chu Mộc rất ngoài ý muốn – anh trai này nghĩ thoáng thật… Đây rốt cuộc là tự thú trá hình sao?

Hiệu suất làm việc của các chú cảnh sát giao thông vẫn rất được bảo đảm, chỉ chốc lát sau hai vị đầy tớ nhân dân đã tận chức tận trách chạy tới đây.

“Ông xem xe tôi bị đâm như thế kia! Các người nói phải làm sao bây giờ?” Người đàn ông xắn tay áo nói oang oang.

“Anh trai, anh bị bí từ à?” Chu Mộc cười ha ha: “Lặp đi lặp lại một câu ‘làm gì bây giờ’… Làm gì bây giờ? Rau trộn!”*

*Câu ‘làm sao bây giờ’ cũng có nghĩa là ‘làm gì bây giờ’, câu ‘rau trộn’ còn có nghĩa là ‘chịu, không quan tâm’ =))))

“Đệt! Con nhãi ranh này thích giẫm lên mặt tao phải không! Đừng tưởng mày là con gái thì ông mày không dám đánh!”

“Ồ, tôi còn thật sự tưởng là như thế đấy…” Chu Mộc hơi nâng mi mắt, đôi mắt đẹp sáng long lanh, ngay cả hai chú cảnh sát giao thông đứng bên nhìn thấy cũng hơi thất thần. “Nếu không, ngài thử xem?”

Tính tình Chu Mộc chính là như vậy, một khi thật sự bị người ta chọc phải, bất kể thế nào cũng phải liều mạng với người ta một phen.

“Đồ không biết điều!” Tên đàn ông làm bộ nhấc tay lên, bị hai chú cảnh sát giao thông vội vàng kéo lại.

“Nói bớt đi vài câu, nguôi giận đi nào, nói bớt đi vài câu…” Đồng chí cảnh sát giao thông nói lộn xộn.

“Giận?” Chu Mộc hừ nhẹ một tiếng. “Tôi bị đâm mà còn chưa giận thì thôi, đâm vào người khác mà giận dữ ghê nhỉ.”

Lúc này người dân bu vào xung quanh đã khá nhiều, người Trung Quốc chính là có sở thích ham vui, có chuyện vui không xem thì phí.

Vốn chỉ là một tai nạn rất nhỏ, nhưng vì vẻ ngoài xinh đẹp của Chu Mộc cùng với tính tình nóng nảy của đối phương, tính giải trí được tăng tới cực điểm.

“Mày bị đâm? Đờ mờ…” Gã đàn ông oang oang nói: “Mày nhìn lại cái chỗ móp trước xe của ông đi, không đền tiền đã muốn đi à?! Thế thì sướng cho mày quá!”

“Cái chỗ móp còn chưa bằng một nắm tay kia ấy hả?” Chu Mộc cười lạnh: “Hóa ra ngài không phát hiện ra cửa sau của xe tôi đang treo lủng lẳng giữa không trung? Ai bị tổn thất nghiêm trọng hơn, có mắt đều nhìn ra được.”

“Mày nghiêm trọng? Cái xe nát của mày đổi cái cửa xe thì mất mấy đồng? ! Xe tao đi phun lại sơn cũng mua được nửa cái xe của mày!” Gã đàn ông khoanh tay khinh thường, cuối cùng còn híp mắt quan sát Chu Mộc từ đầu đến chân, nói: “Không phải là không đền nổi tiền đấy chứ… Nhìn nhan sắc này đem đi bán cũng không đến nỗi nào, nếu không được thì tìm thêm mấy người tình, hầu hạ người ta khoan khoái, để chúng nó trả tiền cho, anh đây châm chước cho cô em, cho cô em viết giấy nợ…”

Lời này mà cũng nói ra được thật đúng là thối um không biết xấu hổ … Dân chúng bu xung quanh căm giận, nghĩ rằng cô gái xinh đẹp kia chắc sẽ bị chọc tức phát khóc.

Kết quả thì sao?

“Bán sắc?” Đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của Chu Mộc khẽ liếc về phía trước, không thèm nhìn người nọ thêm một lần, lưu loát gọn gàng mở cửa lên xe, nổ máy, đạp chân ga hết cỡ, xe “rồ –” một tiếng lao đi, vững vàng lao thẳng vào chiếc Land Rover của đối phương tạo ra một va chạm mãnh liệt.

Dân chúng hóng chuyện xung quanh: “…”

Đồng chí cảnh sát giao thông: “…”

Chủ xe kia: “… … Đ, Ệ, T! ! ! ! ! !”

Trước mặt đám người đang hóa đá, Chu mỹ nữ giẫm trên đôi guốc cao vô cùng tao nhã lại lần nữa nhấc chân xuống xe.

“Không ai cần tranh cãi nữa. Giờ thì mức độ thiệt hại ngang nhau rồi.”

Gã đàn ông giờ mới kịp phản ứng tức giận không nén nổi, sải một bước dài tới định đánh Chu Mộc.

Bên cạnh đột nhiên có người chặn anh ta lại vặn ngược cánh tay đang dùng hết toàn lực của anh ta ra đằng sau, sau đó hung hăng gập lại, đúng là động tác bắt giữ tội phạm.

“Răng rắc –” Có người nghe được tiếng tay của người đàn ông kia bị trật khớp.

“Đ*t mẹ mày!” Gã đàn ông há mồm mắng to, ngẩng đầu lại đối diện với một gương mặt quen thuộc lạnh lẽo tới cực điểm.

“Lâm… Phó đoàn trưởng Lâm? !”

Lực tay của Lâm Tu không giảm chút nào, anh cực kỳ thành thạo vặn nhẹ một cái, người kia lập tức đau tới mức hô to gọi nhỏ.

“Triệu Băng, muốn tạo phản à? !” Gằn từng tiếng, giống như gió tuyết giăng đầy trời.

Lạnh lùng, quyết đoán, lại khiến cho Chu Mộc trong nháy mắt cảm thấy vô cùng yên lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.