Tiểu Mỹ Nhân Khó Nuôi

Chương 17: Chạm trán Võ lâm Thất đại phái




Phó tư lệnh Chu Thâm đột nhiên tới thăm ít nhiều khiến Lâm Tu có phần trở tay không kịp, liên tục vài ngày, chỉ cần thủ trưởng có mặt ở đây, liền chỉ đích danh muốn anh tiếp khách. Không chỉ vậy, ngay cả Hà Tiêu cùng theo đến cũng kè kè bên anh một tấc không rời, Lâm Tu luôn giữ vẻ mặt thản nhiên khiến người ta không nhìn ra cảm xúc, chuyện này rơi vào trên người anh, đương sự không có biểu hiện gì, nhưng vào trong mắt người ta lại có suy tính khác.

Ai mà chẳng biết Lâm trung tá Lâm Tu quân khu Z là một mũi giáo tài ba? Thủ trưởng coi trọng, đoàn trưởng yêu mến, đây cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Đẹp trai có tài, tuổi trẻ đầy hứa hẹn… Dường như tất cả những tính từ tốt đẹp dùng trên người anh đều không có gì là thái quá, thực lực rõ sờ sờ ra đấy, tự nhiên không đến phiên người khác nhiều lời.

Nhưng trọng điểm vấn đề không phải ở đây, mà ở chỗ cái người tên Hà Tiêu kia.

Bác sĩ khoa tim mạch thuộc tổng viện quân khu Z, mỹ nữ quân y nổi tiếng khắp quân khu, tình nhân trong mộng của đông đảo thanh niên sĩ quan, cháu ngoại của phó tư lệnh Chu Thâm quân khu Z Chu trung tướng… Hàng loạt danh hiệu sáng lấp lánh nặng trình trịch như thế, thử hỏi có mấy trang hảo hán có thể chân chính chống đỡ nổi?

Trong xã hội ngày nay, “bám vào cành cao” sớm đã không còn là chuyện gì mới mẻ, trong cơ quan đơn vị, trong trụ sở bộ đội, chuyện như vậy càng thấy rõ hơn, về sau có gặp phải người ta cũng chỉ thờ ơ. Nhưng dù là như vậy, không thể không thừa nhận mượn cách này để một bước lên mây vẫn là chuyện khiến người ta vô cùng ghen tị.

Từ xưa mỹ nữ ái mộ anh hùng, người ưu tú luôn luôn chói mắt, bởi vậy, Hà tiểu thư cất nhắc phó đoàn trưởng Lâm âu cũng là chuyện thường tình.

Hà Tiêu chưa từng cố ý che giấu tâm ý của mình trước mặt Lâm Tu. Với cô mà nói, thích chính là thích, tán thưởng chính là tán thưởng, làm phái nữ trước tiên phải biết yêu thương chính mình, che che giấu giấu trốn trốn tránh tránh thật sự là không cần thiết, huống chi, không cần người khác nhiều lời, cô cũng là người có vốn có liếng.

Phụ nữ thông minh luôn được người ta yêu thích, Hà Tiêu chính là người như vậy. Biết thời thế biết tiến lùi, quan trọng hơn là, cô luôn cân nhắc chừng mực vô cùng hoàn hảo. Để người hiểu rõ tấm lòng tôi, nhưng không gây thêm bất kỳ phiền phức gì cho người. Lấy tiến làm lùi, hiểu được đạo lý này không khó, nhưng thật sự muốn chuyển thành hành động, không phải người phụ nữ nào cũng làm được.

Lăn lộn trong quân doanh nhiều năm, mắt thấy tai nghe nhiều chuyện, lâu ngày thành ra, tâm tư của Hà mỹ nữ mọi người đều biết. Chuyện tốt ở trong mắt những người khác, vậy mà với Lâm Tu, không nói tránh còn không kịp, ít nhất cũng không nhìn ra anh hào hứng phấn khích là bao.

Ông ngoại Lâm Tu An Quốc Huân là lão tư lệnh quân khu Y, theo lý mà nói, bối cảnh gia thế hùng hậu như vậy hẳn phải là chỗ dựa vững chắc thuận lợi nhất cho Lâm Tu. Vốn đã không phải hạng giá áo túi cơm, lại có lão tư lệnh nâng đỡ, thăng quan tiến chức xuôi chèo mát mái là chuyện không cần bàn cãi. Thế nhưng, hạng người ưu tú như Lâm Tu, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần tự cao tự đại, huân chương thế hệ trước lại sáng ngời như thế, đó dù sao cũng là do thế hệ trước đánh đổi bằng súng thật đạn thật mới có, nhờ quan hệ họ hàng mà dựa hơi ông cụ, Lâm Tu không qua nổi cửa này.

Việc này cũng giải thích vì sao Lâm Tu lại bỏ qua quân khu Y mà một lòng một dạ tới quân khu Z gây dựng sự nghiệp.

Đa phần bạn bè trong quân ngũ không biết thân phận của Lâm Tu. Nhưng việc này không có nghĩa là tầng lớp lãnh đạo cũng không biết. Nói tóm lại, quân doanh chính là xã hội, Lâm Tu im lặng không đề cập tới thân phận ấy là khiêm tốn, nhưng quan hệ huyết thống sáng chói kia thì biết để đâu, lại có bao nhiêu người biết chuyện có thể thật sự xem như cái gì cũng không thấy?

Tâm tư của đứa cháu ngoại mình, Chu Thâm không phải không biết. Từ lúc Lâm Tu vẫn là thằng nhóc miệng còn hôi sữa, cũng đã biết nhanh mồm nhanh miệng gọi ông là “ông nội Chu”, qua nhiều năm như vậy, Chu Thâm tận mắt nhìn Lâm Tu trưởng thành, trở thành một sĩ quan trẻ ưu tú thành thục, coi trọng anh cũng là chuyện đương nhiên. Nay Hà Tiêu cùng Lâm Tu đều đến độ tuổi nên cân nhắc chuyện cá nhân, bất kể là cân nhắc từ phương diện cá nhân hay từ bối cảnh gia đình, “chung tay hợp sức” đều là lựa chọn tốt nhất của đôi bên.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu đương cưới hỏi là chuyện lưỡng tình tương duyệt*, vì thể diện cùng thân phận, phó tư lệnh Chu cũng không thể bày tỏ ý kiến gì. Đứng một bên cổ vũ là chuyện cực hạn ông có thể làm, nhưng tạo cơ hội giúp cô cháu gái cũng là chuyện vui mắt vui tai ông rất sẵn lòng thực hiện.

*đôi bên cùng có tình cảm với nhau

Liên tiếp mấy ngày liền phó tư lệnh Chu đều ở quân khu Z cùng mọi người, từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài coi như thăm hỏi khảo sát mấy lần, cuối cùng, cuộc “tập kích bất ngờ” xem như đến hồi kết thúc, trước khi đi, Chu Thâm cho mọi người giải tán, gọi một mình Lâm Tu lại.

“Phó đoàn trưởng Lâm, tới tổng viện quân khu một chuyến đi? Hộ tống Hà quân y của chúng ta về?”

“Rõ.” Mệnh lệnh của thủ trưởng, không thể cự tuyệt.

Gương mặt Chu Thâm chậm rãi hiện nét cười, ngay sau đó thong thả mở miệng: “Còn muốn phiền cậu chuyển lời cho ông cụ nhà cậu… Hôm nào ông cụ An rảnh, tôi sẽ dẫn Hà Tiêu đến thăm hỏi.”

Ánh mắt thâm trầm lướt qua mặt Lâm Tu, sau đó lại nhanh chóng dời đi không một dấu vết.

“Rõ.” Lâm Tu lên tiếng, trong thoáng chốc ngước mắt lên liền bắt gặp đám cán bộ xung quanh làm như ngầm nhất trí với nhau, mặt mày ai nấy đều không hẹn mà tươi cười đầy ẩn ý sâu xa.

Trong lòng chầm chậm thở dài cực khẽ.

Trong quân đội là như thế đấy…

Tòa án xét xử không minh bạch. Cắt không đứt, giải quyết không xong.



Chớp mắt Chu Mộc vào làm việc tại tòa soạn FAMOUS đã hơn một tháng, bắt kịp nhịp độ công việc, nhanh chóng nắm rõ phương thức làm việc, đối với những bài phỏng vấn được giao, Chu Mộc cũng hoàn thành rất nhanh, liên tục nhiều ngày như vậy, quả thực có chút dáng vẻ mất ăn mất ngủ, vậy mà hết lần này tới lần khác đương sự dường như làm không biết mệt.

Cũng giống như mọi ngày, tối hôm đó, Chu mỹ nữ yêu nghề kính nghiệp lựa chọn tăng ca như trước.

Ngồi lâu trước máy tính, từng khớp xương trên cơ thể như gỉ sắt, cứng ngắc vô cùng, eo lưng cả người mỏi tới mức muốn gãy, đến khi đứng dậy, toàn thân Chu Mộc lập tức phát ra tiếng “răng rắc” không dứt bên tai, trong tòa soạn không một mống người tầm chạng vạng, nghe vào tai khó tránh khỏi có phần hơi đáng sợ.

Nhấc chân đi đến phòng trà nước tự làm cho mình một cốc cà phê hòa tan, Chu Mộc một tay cầm cốc tay kia thì nắn bóp cái cổ đau nhức không ngừng.

Vừa xoa cổ vừa đi ra ngoài, không cẩn thận, Chu Mộc suýt nữa va vào người trước cửa.

“… Tổng biên tập?”

Có người chuyên nghiệp giúp đỡ có khác. Dưới sự chỉ đạo của Sở Du, mấy vấn đề làm Chu Mộc nhức óc bấy lâu được giải quyết dễ dàng, bản thảo tốn bao nhiêu thời gian công sức của cô rốt cục có thể hoàn thành trước thời hạn.

“Mike là người khó tính có tiếng trong giới, phỏng vấn ngày mai, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Sở Du giương mắt nhìn Chu Mộc nói.

Chu Mộc nghe vậy sửng sốt, nhưng bên miệng lại không ngăn được nhoẻn cười.

Hai người bọn họ có xem như… không đánh thì không quen nhau không nhỉ?

Người đàn ông này, cũng đâu đến nỗi xa rời quần chúng như trong tưởng tượng… Xem ra, không cần lo lắng sự kiện khuy áo nữa rồi.

“Cảm ơn tổng biên tập nhắc nhở.” Chu Mộc nghiêm túc gật đầu, sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn trước mặt rồi lại ngẩng đầu đắn đo mở miệng: “Chuyện đó… Cảm ơn anh đã giúp tôi…”

“Nếu thật sự muốn cảm ơn…” Sở Du do dự mở miệng, đôi mắt đẹp hẹp dài nhìn về phía Chu Mộc hơi lóe lên: “Lúc trước tôi đề cập với em rồi đó thôi — cùng đi ăn một bữa nhé?”



Chu Mộc là một người công tư phân minh, ngoài thời gian làm việc, thật ra cô rất hạn chế tiếp xúc cùng đồng nghiệp — đặc biệt là người như Sở Du.

Trẻ tuổi đẹp trai, địa vị xã hội khả quan, nhiều tiền mà lại có tài, quan trọng hơn là — anh ta còn độc thân.

Đối với những cô gái trẻ tuổi khác, đây hẳn là cơ hội tiếp xúc quý báu, nhưng Chu Mộc không cảm thấy hưng phấn mảy may.

Cô không thích lẫn lộn giữa tình cảm và công việc, nếu có thể, cô cũng không hi vọng chính mình cùng vị cấp trên xuất sắc này nảy sinh khúc mắc gì trên phương diện này.

Nhưng người ta vừa mới giúp mình, lại năm lần bảy lượt mời mình đi ăn, vẫn phải nể mặt nể mũi người ta.

Thế là có hình ảnh tiếp theo.

Trước cửa nhà hàng lâu năm khách khứa nườm nượp, Chu Mộc và Sở Du lần lượt xuống xe.

Vì hai con người cuồng công việc vừa mới tăng ca ở tòa soạn, cho nên bọn họ đến không coi là sớm, gặp đúng thời điểm nhà hàng đông nghịt người ồn ào náo nhiệt.

Phóng mắt nhìn, bàn nào cũng đã kín khách, cả một đại sảnh rộng thênh thang, thậm chí một chỗ để ngồi cũng chẳng còn.

Thôi rồi, phòng riêng thì khỏi phải nghĩ đến, xem tình cảnh này, mấy cái ghế đơn cũng quá tải rồi ấy chứ.

“Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi kín khách rồi ạ.” Nhân viên phục vụ hơi áy náy nói với một đôi nam nữ vào cửa trước bọn họ.

Quả nhiên.

Chu Mộc ngẩng đầu muốn hỏi ý Sở Du, đã thấy người kia thoáng ra hiệu cho cô, sau đó đi thẳng tới trước quầy tiếp tân của nhà hàng.

Tinh anh chính là tinh anh, tổng biên tập Sở vừa mở miệng vàng, nhân viên phục vụ vốn còn tuyên bố “đã kín khách” vậy mà lại cung kính chìa tay trước mặt bọn họ làm tư thế “mời”, dẫn hai người lên lầu hai vào một phòng riêng có tầm nhìn, hoàn cảnh đều cực tốt.

Con người ta… quả nhiên không thể so sánh.

Nghĩ tới vô số lần mình cùng Giang Ngữ Tình dự định vào phòng riêng của nhà hàng này ăn cơm đều không được, Chu Mộc đột nhiên cảm thấy mất cân bằng.

Đều là sinh viên xuất sắc mạ vàng đi du học về, cách nói năng và tầm hiểu biết đều sẽ không mất mặt, bữa cơm này, hai người Chu Mộc cùng Sở Du quả thật có cảm giác như đang đàm phán kinh doanh.

Chu Mộc vốn là một người tùy tiện, gò bó câu nệ không phải là diễn xuất thường ngày của cô, nhưng nhìn tướng ăn vô cùng tao nhã của người đối diện, cô cũng dùng đến dáng vẻ khi tham gia các buổi tiệc cùng bố mẹ.

Mệt, thật đúng là mệt.

Bỗng nhiên rất hoài niệm tình cảnh lần trước đi ăn cùng Lâm Tu ở quán Sát Trư Thái kia.

Ăn như thế mới gọi là phóng khoáng tùy tiện hào sảng hăng hái chứ.

Thức ăn ngon lành vẫn lẳng lặng nằm trong khay, nhưng Chu Mộc đã mất đi một chút khẩu vị cuối cùng.

Rốt cục chịu đựng đến khi bữa tối kết thúc, cùng Sở Du ra khỏi nhà hàng, trong nháy mắt hít thở không khí bên ngoài, cả người Chu Mộc như được giải phóng, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn.

“Cuộc phỏng vấn ngày mai vất vả cho em rồi.” Sở Du giương mắt, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt tinh tế xinh đẹp của Chu Mộc.

“Là trách nhiệm công việc thôi, tổng biên tập nói quá lời rồi.” Chu Mộc nói tạm biệt đối phương, thầm nghĩ mau chóng về căn hộ chưa tới hai mươi mét vuông của mình tắm nước nóng cho khoan khoái. “Chuyện tối nay, cảm ơn anh lần nữa…”

Câu nói ngưng bặt, sau khi ánh mắt rơi xuống một địa điểm cách đó không xa, cổ họng Chu Mộc như tắc nghẹn, bỗng nhiên nói một âm đơn cũng thấy gian nan.

Đó là —

Lâm Tu cùng… Hà Tiêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.