Tiểu Minh Và Xám Nhỏ

Chương 46




Sở bán tiên hất cằm lên, dương dương hả hê, gương mặt "Ta đặc biệt lợi hại, bọn ngươi người phàm mau tới cúng bái".

Mai Cửu che dù đứng ở phía bên ngoài cửa sổ, cũng không sợ người khác nhìn thấy, cũng không vào nhà, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt hoa đào cong cong, "Này sở bán tiên có thể tính toán giúp ta không!"

Hòa Linh liếc y, nói: "Thiên Cơ Bất Khả Lộ!"

Nụ cười Mai Cửu cũng không có dừng lại, y nói: "Đúng vậy, hỏi cái gì, dù biết, cũng nên sống dù chỉ một ngày! Không biết, cũng phải sống, Cuộc sống sống chỉ như vậy. Một năm trước, ta cũng không nghĩ mình có thể tìm được Tô thần y, mà bây giờ, ta tìm được ông ta, thân thể có chuyển biến tốt!"

Hòa Linh nhìn bộ dáng y như vậy, suy đoán y đột nhiên vì sao thương cảm, tại sao lại tới chỗ mình, hai người bọn họ tính thật là cũng không quen biết! Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng bán Tô thần y cho y, y mới như vậy sao! Nếu chỉ có vậy, nàng không tin!

"Mai Cửu, ta không phải tri tâm tỷ tỷ, nếu như huynh muốn nhớ lại chuyện trước đây, chỗ này của ta cũng không phải nơi để đến!"

Nói xong, Hòa Linh cũng không quan tâm nữa, liền đóng cửa sổ lại, vào nội thất. Bạn cũ phản bội, có lẽ là nói Tạ Du Vân đi! Mà Mai Cửu nhìn cửa sổ đóng lại, cười khổ một tiếng, cũng không biết mình tại sao lại đến.com nơi này, thật ra thì Sở Hòa Linh thật cùng y cảm thấy xa lạ. Y nhanh chóng rời khỏi Sở gia, nhưng không phát hiện, một bóng người phía sau lưng y. Thôi Ngọc giống như là một U Linh ở Sở gia, đi lại khắp các viện, mà nay, y nhìn thấy Mai Cửu đến, lông mày hạ xuống, ngay sau đó cũng lặng lẽ rời khỏi Sở phủ!

Mặc dù mưa lớn, nhưng Thôi Ngọc vẫn đến túc thành Hầu phủ. Có điều một bước vào lầu các hậu viện của túc thành Hầu phủ, chuông gió reo vang lên, Thôi Ngọc thậm chí cảm thấy, là Ngũ Tiểu Thư ở trong phòng, Ngũ Tiểu Thư cũng thường xuyên đung đưa chân khiến Linh Đang phát ra tiếng vang, mặc dù không có tiếng vang lớn như chuông gió, nhưng lại cho người ta sinh ra ảo giác giống nhau.

"Mưa lớn như thế, làm sao ngươi lại tới!" Lục Hàn đã phát hiện Thôi Ngọc ở đây, y ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn viết chữ, nếu như nhìn gần là biết, y đang sao chép kinh Phật.

Thôi Ngọc một chân quỳ xuống, "Ra mắt công tử!"

Không đợi Lục Hàn đặt câu hỏi, Thôi Ngọc bẩm: "Công tử, tối nay Mai Cửu đi gặp Ngũ Tiểu Thư, thần mặc dù đứng ở xa, nhưng mơ hồ nghe được cái gì mà phản bội… nghĩ đến, có lẽ là Mai Cửu và Tạ Du Vân!"

Lục Hàn ngừng động tác, nhìn Thôi Ngọc, hỏi y: "Mai Cửu đi gặp Tiểu Linh Đang?"

Thôi Ngọc gật đầu: "Đúng!"

Lục Hàn cảm thấy quả nhiên người thú vị chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, Mai Cửu chắc là rất ưa thích Hòa Linh, y cảm nhận được. Hết sức không tin người như Mai Cửu sẽ ở đây trong thời tiết này không để ý thân thể đi gặp Sở Hòa Linh, bản thân cũng có thể nói lên điều gì!

"Ngươi tiếp tục quan sát cho ta, hình như cũng không có gì!" Dừng lại một chút, Lục Hàn hỏi "Sở tướng quân đối với chuyện xuất chinh lần này thấy thế nào!"

"Hối tiếc không kịp, ông ta rất muốn xuất chinh, mặc dù ông ta không nói rõ ra, nhưng mà thần lại  nghe được ngụ ý của ông ấy trong lời nói. Hơn nữa, ông ấy gần đây đối với Ngũ Tiểu Thư rất tốt." Thôi Ngọc tiếp tục nói, "Ngũ Tiểu Thư đã từng đoán trúng, cho nên Sở tướng quân lau mắt mà nhìn."

Lục Hàn gật đầu, y luôn cho rằng Tạ Địch cùng lũ đại thần  triều đình có cấu kết, mặc dù cũng không thể xác định Tạ Địch đến tột cùng là có mưu đồ hay không, nhưng trong lòng y cũng hết sức bận tâm chuyện này. Nếu như thật sự có mưu đồ, như vậy Tạ Địch nhất định phải nắm giữ một phần binh quyền, chỉ có như vậy mới có thể chân chính lấy được thứ mình muốn. Mặc dù Thiên tử đối diendanlqd.com với võ tướng không có coi trọng như Văn Thần, nhưng nếu như thật sự có mưu đồ, như vậy võ tướng có thể so với Văn Thần hữu dụng hơn nhiều, đặc biệt là võ tướng tay cầm binh quyền. Chính vì vậy, ban đêm y dò xét mấy dinh thự của các võ tướng, muốn tìm ra, đến tột cùng là người nào cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết. Mông tướng quân tự nhiên sẽ không phải người kia, như vậy ba chọn một, y chia ra dò xét mấy nhà. Cũng chính vì vậy, y mới gặp Sở Hòa Linh ở Sở phủ, cũng không nghĩ, có một tiểu cô nương thú vị như vậy!

Theo chuyện tiến triển, y cũng đã rõ ràng, người cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết, là Chu tướng quân. Mặc dù cũng có người nói Tạ Thừa Tướng tiến cử Chu tướng quân là không phải ý tốt, nếu như Chu tướng quân không thành công, như vậy địa vị Chu tướng quân tất nhiên không được như lúc trước. Nhưng Lục Hàn đã biết, có Triệu Uyển Oánh nữ nhân kia trong ứng ngoài hợp, thì tương đương với nhiều hơn một tầng bảo đảm, cho nên tiến cử Chu tướng quân lại tế xuất Triệu Uyển Oánh đòn sát thủ này, không phải thật cùng một giuộc, thì còn gì khác chứ!

"Mặc dù Sở tướng quân bên kia hiềm nghi không lớn, nhưng cũng không thể bỏ qua. Không có gì quy định, chỉ có một người cùng Tạ Thừa Tướng cấu kết. Cũng có khả năng, Sở tướng quân làm tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là cho chúng ta nhìn!" Lục Hàn không tin bất cứ người nào!

Thôi Ngọc trả lời “phải”.

"Thôi Ngọc! Ngươi đã đến rồi à!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi lớn, Thôi Ngọc bỗng hơi nhúc nhích mắt. Lục Hàn mỉm cười: "Ngược lại kỳ quái, mỗi lần ngươi xuất hiện, mặc dù lặng yên không một tiếng động, Cao Chí Tân đều có thể phát hiện sự tồn tại của ngươi! Thật là chuyện lạ."

Công phu của Thôi Ngọc, đối phó với một Cao Chí Tân không có vấn đề gì, y che giấu hơi thở, Cao Chí cũng không thể phát hiện ra được, nhưng sự thực là Cao Chí Tân mỗi lần đều có thể phát hiện.

Cao chí mới vén rèm lên vào cửa, "Biểu ca, huynh cũng không an bài người canh gác. Một khi có thích khách phr làm thế nào!" Nói xong, đối với Thôi Ngọc nịnh hót cười: "Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi tới rồi! Sáng nay ta nghe chim Hỷ Thước hót, ta liền nghĩ có chuyện tốt! Quả nhiên, lại nhìn thấy ngươi đang ở nơi này!"

Thôi Ngọc yên lặng lui về sau một bước, khắp khuôn mặt đều là ghét bỏ. Lục Hàn ý bảo bọn họ ngồi xuống, tự mình rót trà cho bọn họ, y cúi đầu nghiêm túc pha trà, nghe Cao Chí Tân ríu rít nói chuyện. Mặt Thôi ddlequydon.com Ngọc là khối băng, mà Cao Chí Tân thì luôn miệng. Hai người đều ở đây, lầu các này của y cũng hứng thú hơn rất nhiều!

Ba người có rất ít cơ hội ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm như vậy, vì Thôi Ngọc và Cao Chí Tân châm trà, y mỉm cười: "Hai người các ngươi đã lâu không ở chỗ này của ta uống trà! Thử một chút tài pha trà của ta, xem một có chút giảm xuống hay không!"

Cao Chí Tân nở nụ cười: "Thủ nghệ của biểu ca nhà ta, vạn trung vô nhất, nếu như ai dám nói không thật là sống đủ lâu rồi." Nói xong, cười lấy lòng!

Lục Hàn lườm y một cái, chính là không biết điều như vậy.

"Ta để cho ngươi tiếp xúc Chu gia công tử, ngươi tiếp xúc như thế nào!" Lục Hàn hỏi.

"Đại công tử quá thông minh, ta tiếp xúc là Nhị công tử sống phóng túng. Cũng không có cái gì tiến triển! Bất quá ta nghĩ, mọi việc tiến hành theo chất lượng, ngươi yên tâm, ta sẽ để ý." Mặc dù có chút thần kinh, nhưng là thời khắc mấu chốt, Cao Chí Tân chắc sẽ không hồ đồ, chuyện gì quan trọng, chuyện gì không quan trọng y có lẽ biết được.

"Nếu như y thật sự có dã tâm, như vậy binh quyền, tiền bạc, hai điểm này đều là chuẩn bị. Binh quyền Chu tướng quân có, thế nhưng y lại đánh không lại Mông tướng quân, Tạ Thừa Tướng tất nhiên phải nghĩ biện pháp tiến một bước. Một điểm nữa, chính là tiền bạc. Có tiền, mới có thể hối lộ triều thần, cũng mới có thể chiêu binh mãi mã!" Ngón tay thon dài của Lục Hàn lấy lá trà, giọng nói nhàn nhạt, nhưng nội dung trong lời nói lại làm cho người ta sợ!

"Cho nên ông ta muốn Mai Cửu chết, muốn Tạ Du Vân qua lại với Mai Cửu! Có điều Tạ Du Vân đứa con trai này, xem ra y cũng không khiến Tạ Thừa Tướng hài lòng, hoặc là nói, y không có thừa kế sự tàn nhẫn của Tạ Thừa Tướng!" Thôi Ngọc bổ sung!

Lục Hàn gật đầu, Tạ Du Vân gia thế hiển hách thiếu niên đắc chí, y từ nhỏ cũng chưa cảm nhận được mặt tối của sự việc, cho nên Lục Hàn cảm thấy, chuyện này Tạ Thừa Tướng, không thể gặt hái được, phải chuẩn bị rất nhiều!

"Tất cả mọi người không thể quá lỗ mãng, vạn không để lộ ra một tia dấu vết! Nếu không bọn họ càng phòng bị cẩn thận, chúng ta càng thêm từng bước khó khăn!" Lục Hàn dặn dò!

Một trận gió nổi lên, tiếng chuông gió vang lên lần nữa, Lục Hàn đột nhiên liền nghĩ đến Hòa Linh, y hát bài đồng dao mà Hòa Linh hay hát: "Đại thỏ bị bệnh......"

Cao Chí Tân xoa cánh tay của mình, cảnh giác nhìn Lục Hàn, bất đắc dĩ hỏi "Đệ nói biểu ca này, đệ biết rõ huynh nhớ nhung Tiểu Linh Đang rồi, nhưng cũng không cần hát như vậy chứ? Không biết có nghĩa gì cảm thấy con thỏ nhỏ dễ thương! Nhưng đệ cảm thấy cả người rét run...... Lại nói, giọng điệu của huynh cũng quá quái!"

Lục Hàn hí mắt: "Các ngươi nói, Tiểu Linh Đang vì sao cứ ngân nga bài hát này?"

Cao Chí Tân im lặng: "Đệ đây nào biết được!"

Thôi Ngọc chần chờ một lúc nói: "Ý của nàng là, mình là con thỏ thứ năm?"

Lục Hàn không nói gì, chỉ là ý vị sâu xa cười! Tối hôm qua một trận mưa to, sáng sớm hết sức nóng bức, thời tiết như vậy, Hòa Linh vừa sợ nắng ăn đen, lại cảm thấy nóng nực, càng thêm lười phải ra cửa, nàng vùi ở trong phòng, cả người buồn bã ỉu xìu! Hòa Linh thân thể yếu đuối, hai nha hoàn nhìn nghiêm khắc, kiên quyết không để cho nàng dùng những đồ lạnh kia, tổ yến... cũng không chịu cho thêm đá viên! Dĩ nhiên, Hòa Linh chính mình cũng biết rõ như vậy không tốt, ngược lại cũng không có tìm đường chết. Có điều người khác ăn đá, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn, hết sức đáng thương. Như thế không thể đi ra ngoài, hai nha đầu ngược lại cảm thấy cũng tốt!

Hòa Linh đàng hoàng, mọi người cũng không quen. Hòa Linh không phải không cảm giác được trạng thái của mọi người, chỉ là yên lặng cảm khái, thật đúng là hoa tuyệt thế! Nàng đàng hoàng làm ổ ở trong phòng, bọn họ ngược lại là phải cách tam soa ngũ dò thăm nàng từng cái, chẳng lẽ nhất định nàng nổi đóa mới đúng? Thật là không hiểu nổi! Trừ cái này, Hòa Linh nghĩ đến chuyện tái thi hội hôm đó, ngày đó Hòa Chân đi nhà xí thật lâu mới trở về, lúc trở lại quần áo cũng có chút xốc xếch, nàng lúc ấy cứ nghĩ là lão phu nhân nhất định sẽ hỏi tới, thật không ngờ đến lão phu nhân ngược lại bởi vì nàng náo loạn, không hỏi Hòa chân. Hơn nữa, hình như lão phu nhân cũng không còn để ý tới thật.

Về phần nói đại phu nhân cùng Tứ phu nhân, nàng cho tới bây giờ cũng biết hai người này không phải đèn đã cạn dầu, họ phát hiện, nhưng lại không chịu nói, nghĩ đến, bọn họ là ước gì không ai quan tâm, tình thế phát triển càng thêm khó coi. Hòa Linh chỉ muốn cảm thán một tiếng, hai người này từ trong xương đúng là cố chấp nhỏ mọn lại ngu xuẩn. Họ chỉ muốn xem trò cười của Hòa Chân, nhưng lại không nghĩ, nếu thật sự có hành động đồi phong bai tục gì, nàng là cô nương Sở gia con vợ cả, người khác được lợi gì!

Chẳng lẽ Hòa Ngọc, Hòa Tuyết họ chỉ lo thân mình? Người ta nói, chỉ thấy cô nương Sở gia không đức. Bất quá Hòa Linh cũng không quan tâm những thứ này, dù sao thanh danh của nàng đã không tốt chút nào rồi!.com Lại nói, nàng ngược lại là phải cảm tạ kẻ hạ độc lúc đầu, để nàng sống không quá mười năm, không thể có con. Thỉnh thoảng có chút truyện nhỏ để người khác nghe thấy, cũng không coi đó là vấn đề, thậm chí, sẽ không cảm thấy có gì không đúng. Ai sẽ theo một người sắp chết so đo! Hòa Linh hơi cong môi một cái, chỉ cảm thấy đến lúc cuối cùng, cũng không biết người nào, mình vì người khác làm đồ cưới!

"Khởi bẩm chủ tử."

"Chuyện gì?" Hòa Linh hỏi.

"Cữu lão gia hồi kinh rồi, bây giờ đang ở Tiền viện cùng Tam gia, phu nhân nói chuyện. Phu nhân mời người đi tới Tiền viện một chuyến."

Hòa Linh lúc này mới lộ ra nụ cười mấy phần chân thành, nàng phủi phủi bả vai đứng dậy, "Cũng không nghĩ cữu cữu đã trở lại, ta còn tưởng rằng, ông sẽ không trở về rồi sao!"

"Đi cùng cữu lão gia, còn có một gia quyến!"

Hòa Linh dừng bước lại, sửng sốt một chút, chỉ là ngay sau đó hiểu được. Nghĩ đến, Lan Vân chắc đã đem lời nàng truyền cho cữu cữu rồi! Tuy nói cùng bọn họ không có quan hệ gì, nhưng nếu muốn trừ phiến loạn, tóm lại là cảm thấy không an toàn, tới kinh thành ở một thời gian ngắn, tránh thoát tin trừ phiên loạn, cũng coi như là du ngoạn, như vậy thật đúng là không tệ! Hòa Linh dẫn theo nha hoàn đi tới Tiền viện, liền nghe bên trong phòng khách truyền đến tiếng cười, cả nhà Lan gia quả nhiên đều ở đây, thật ra thì nói Lan gia thật không coi là thịnh vượng, nhưng mà cũng chỉ có hai người con là Lan Đại Phú và Lan thị mà thôi, Lan thị gả đi, Lan Đại Phú đồng nhất phòng, nhân khẩu cũng không tính là nhiều.

Đây cũng chính là nguyên do vì sao đồ cưới của Lan thị nhiều như vậy, tóm lại chỉ có hai đứa con, ông ngoại và bà ngoại nàng làm sao sẽ bạc đãi nữ nhi. Có điều hai vị lão nhân này mấy năm trước cũng lần lượt qua đời.

"Hòa Linh gặp qua cữu cữu, mợ!" Hòa Linh khẽ chào, khách khí lại dịu dàng.

Lan Đại Phú vội vàng: "Ngoại sinh nữ mau đứng dậy đi!"

Hòa Linh đứng dậy, mỉm cười đứng ở một bên. Nương tử của Lan Đại Phú đều giống nhau, là một phu nhân phúc hậu, Hòa Linh nhớ người này rất là kì lạ, nhưng lại không có tư tưởng xấu gì. Có chút keo kiệt, nhưng thời khắc mấu chốt cũng là có thể trông cậy vào được, cùng tính tình của cữu cữu có chút tương tự, phu xướng phụ tùy! Mà cữu cữu nhà có bốn nam nữ, trừ Trưởng Tử Lan Vân, còn có Nhị Tử Lan Phong, tam nữ Lan Vũ, tứ nữ Lan Tuyết. Giống nhau trong tên có một chữ "Tuyết", tuổi cũng bằng Lục Tiểu Thư Hòa Tuyết, nhưng Lan Tuyết lại giống một nữ hài nhi, tóc búi thành hai Bao Bao đầu, cùng đại cô nương Hòa Tuyết trang điểm cũng khác nhau! Mà lúc này, nàng đang tò mò quan sát Hòa Linh.

Trừ Lan Tuyết, những người khác cũng là như vậy, bọn họ vốn nghe nói về dáng dấp của vị biểu tiểu thư, nhưng nghe nói diendanlqd.com và thực tế gặp nhau, luôn khác, Hòa Linh một thân tơ tằm Hồng Y, tóc đen chỉ vấn đơn giản một búi tóc, mặc dù không xoa phấn, nhưng môi hồng răng trắng, vẻ đẹp tự nhiên.

"Linh tỷ nhi thật là đẹp! Vốn nghe nói Linh tỷ nhi hiện tại là tuyệt sắc đại mỹ nhân, ta chính là muốn biết, thùy mị như thế nào, hiện nay nhìn thấy, quả thật là tiên nữ hạ phàm! Nếu như Vũ Tỷ nhi và Tuyết tỷ nhi nhà chúng ta được một phần của Linh tỷ nhi, ta cũng đã cám ơn rối rít!" Mợ Kỷ thị nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Linh đỏ ửng, ngượng ngùng cúi đầu: "Mợ quá khen!"

Nữ nhi được khen, Lan thị đắc chí vừa lòng, nàng phân phó người hầu chuẩn bị rượu rồi nói: "Mọi người nên ở lại chơi!"

Lan Đại Phú vội vàng khoát tay cự tuyệt, ông trong kinh cũng có chỗ ở, tội gì tới đây ở, tất nhiên không thể cho muội muội thêm phiền toái, nghe ông nói như vậy, Sở Phi trong lòng âm thầm gật đầu, cảm giác ông là người hiểu lí lẽ.

"Nhà chúng ta Vũ Tỷ nhi và Tuyết tỷ nhi vẫn luôn miệng, muốn cùng biểu tỷ ngồi chung, để biết cuộc sống của quý nữ trong kinh. Không thể không làm phiền! Đến lúc đó muội muội và muội phu đừng chê chúng ta cách tam soa ngũ tới đây là được!" Lan Đại Phú xoa tay cười.

Lan Tuyết lập tức giòn giã mở miệng: "Biểu tỷ thật là xinh đẹp!"

Sở Phi mỉm cười nói: "Sao lại ghét bỏ chứ. Đệ thấy Vũ Tỷ nhi và Tuyết tỷ nhi đều hoạt bát, thường xuyên đến chơi đùa cùng Linh tỷ nhi cũng tốt, để đứa nhỏ này cả ngày không buồn bực ở trong phòng."

Hòa Linh vẫn luôn mỉm cười đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, nhất phái đoan trang. Cõi đời này ngay cả có một loại mỹ nhân như vậy, mặc kệ nàng làm cái gì, người khác đều sẽ cảm thấy nên như thế, nàng an tĩnh đứng ở nơi đó, chính là đoan trang; nàng dí dỏm dao động chân, chính là xinh đẹp; nàng nhe răng cười một tiếng, chính là diễm lệ vô song! Mặc kệ nàng làm cái động tác gì. Người khác đều cảm thấy, đây chính là nàng!

Mà nay, người Lan gia đều nghĩ như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.