Tiểu Miên Hoa

Chương 70: - END




Trong thân thể Sở Dụ như đang đốt lửa.

Cho tới khi bước đi trên con đường lớn lúc hừng đông, bị gió thổi lạnh thấu, ngọn lửa kia cũng không tắt mất mà ngược lại càng ngày càng dữ dội.

Trong sàn đấu ngầm tràn ngập mùi máu tanh, đầy ắp dã tính và công kích, khơi dậy bản năng của Sở Dụ. Cậu liếm liếm môi, nếm đuợc một chút hương vị thơm ngọt quen thuộc.

Máu của Lục Thời.

Nghĩ tới đây, cùng với những hình ảnh trong trí nhớ, Sở Dụ miệng khô lưỡi khô, hận không thể ngay lập tức tránh xa tên đầu sỏ gây tội này mười vạn tám nghìn dặm.

Cậu cảm thấy bản thân bây giờ, thực sự không thể chịu nổi một chút kích thích.

Thấy Sở Dụ đi cùng một con đường với mình nhưng lại khăng khăng cố ý đi xa tầm mấy bước, dáng vẻ như người mất hồn, không biết đang nghĩ gì, bước chân Lục Thời dần dần chậm lại.

Sở Dụ không phát hiện, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đặt ở chỗ làm thế nào để áp chế tâm tư nhỏ bé đang không ngừng dâng lên.

Cho tới khi Lục Thời đột nhiên dừng lại, nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo mạnh cậu ra phía sau thân cây, ngữ khí nguy hiểm hỏi, “Sở Dụ, em đang nghĩ gì?”

Ánh sáng xung quanh vốn đã không rõ ràng, còn không nói tới việc hơn phân nửa ngọn đèn còn bị cành lá tươi tốt của hàng cây ven đường cản trở, Lục Thời đứng trước mặt Sở Dụ, từ từ bao phủ cậu dưới bóng dáng của mình, ánh mắt rõ ràng hiện lên vẻ không vui.

Sở Dụ còn ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại, đã bị Lục Thời nắm lấy cằm.

Giọng Lục Thời nhẹ nhàng lại trầm thấp, “Hả?”

Hơi thở tàn bạo trên người anh còn chưa tan hết, dung mạo đè nén sự nóng nảy, vết rách ở khóe môi hơi đỏ, nhưng chút vết thương rất nhỏ này, không chỉ không phá hỏng mỹ cảm của dung mạo, ngược lại làm cho ngũ quan của anh còng thêm vài phần cương quyết và ngỗ ngược.

Lục Thời dựa vào rất gần, Sở Dụ phản xạ lùi về đằng sau. Động tác rất nhỏ bị phát hiện, giây tiếp theo, ngón tay nắm lấy cằm Sở Dụ tăng thêm sức lực, màu mắt Lục Thời cũng trầm xuống mấy phần.

Hơi thở của đối phương ùn ùn kéo tới, mang theo sự xâm lược cực mạnh tràn đầy xoang mũi, không thể tránh được. Ngửi được mùi hương này, Sở Dụ cảm thấy bản thân mình không chịu nổi nữa.

“Lục Thời, anh, anh đừng dựa vào em gần như thế.”

Giọng cậu mềm mại, còn run, lập tức có thể phân biệt, không phải là lãnh đạm cũng không phải là chán ghét, giống như có nguyên nhân gì khác.

Lục Thời phỏng đoán trong lòng, anh bước một bước nhỏ tới trước, thân thể lại dựa gần vào, cảm nhận được gì đó, khóe môi anh cong lên, đùa cợt đầy ác ý, “Dựa vào gần quá, sẽ thế nào?”

Giờ phút này, Sở Dụ cảm thấy, người này quá xấu xa! Đã nói là đừng dựa vào quá gần, còn cố ý dính vào đây!

Cậu căm giận nhìn chằm chằm Lục Thời, dựa lưng vào thân cây, cũng không còn đường lui. Chỉ một lát, chút tức giận ấy hóa thành mây khói, cậu không thể chống đỡ nổi, dứt khoát yếu ớt gọi một tiếng, “Anh ơi.”

Ai ngờ nghe được hai từ này, mắt Lục Thời tối hơn, anh nhìn chằm chằm vào mắt Sở Dụ, cảm xúc rục rịch dường như sắp bắt đầu hóa thành thực chất.

Sở Dụ hiểu được màu mắt u tối bắt đầu nổi lên trong mắt Lục Thời.

Hầu kết cậu giật giật, cúi đầu gọi, “Anh ơi, về thôi.”

Dọc theo đường đi, hai người không nói gì khác, chẳng qua trong bước chân đều che giấu sự vội vàng.

Đèn hành lang bị hỏng còn chưa sửa, bước lên cầu thang lên tầng, dừng lại trước cánh cửa đang đóng kín, Lục Thời lấy chìa khóa mở cửa phòng ra.

Cánh cửa bị đóng “rầm” một tiếng, đèn còn chưa kịp bật lên, Sở Dụ đã bị Lục Thời áp lên ván cửa, nặng nề hôn xuống. Sở Dụ cũng kìm nén rất lâu, đường cong cổ kéo căng, giương cao cằm hôn Lục Thời.

Giờ phút này, không giống như bình thường.

Sự xâm nhập và chiếm đoạt nguyên thủy giữa các giống đực không thể che giấu được trong khoảng cách thân mật thế này.

Dùng sức rất mạnh để hôn, môi hai người đều nổi lên cảm giác đau đớn.

Nhưng cùng với đó là sự kích động mạnh mẽ càng khó khống chế.

Tầm nhìn là một mảnh tối om, không nhìn thấy gì cả. Duy chỉ có nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc nhau, tiếng hít thở dồn dập như tơ khăng khít quấn lấy nhau.

Dừng hôn lại, tay Sở Dụ vòng lên cổ Lục Thời, giây thanh run rẩy phát ra tiếng, “Lục Thời, không….”

“Không muốn.”

Lục Thời gần như cũng vô cùng gấp gáp, anh dụ dỗ, “Ngoan một chút, không cho phép từ chối.”

Sở Dụ không nói ra được lời nào, không nhịn nổi nữa, cậu thuận theo bản năng hút máu của mình, há miệng cắn lên vai Lục Thời.

Nuốt máu tươi xuống dọc theo cổ họng, dưới bàn tay của Lục Thời, cảm giác sung sướng vô cùng khi hút máu mang lại càng thêm gia tăng, làm cho cậu không nhịn được bật ra tiếng nức nở nho nhỏ, toàn thân căng cứng, mấy giây sau lại đột nhiên thả lỏng.

Bật đèn, Lục Thời mở cửa sổ ra, để gió đêm xuân thổi vào.

Sở Dụ tìm được tăm bông và cồn trong ngăn kéo, thấm ướt tăm bông, cúi đầu chấm lên vết thương trên khóe môi Lục Thời từng chút một.

Tư thế này, Lục Thời khoát tay lên eo Sở Dụ.

Thân thể Sở Dụ mẫn cảm rùng một cái.

Cậu sợ Lục Thời muốn làm gì nữa, cảnh cáo, “Đang sát trùng cho anh, anh đừng lộn xộn.”

“Ừ.”

Lục Thời lười biếng dùng tay chống đầu, ánh mắt nhìn Sở Dụ, dường như mãnh thú đã thu móng vuốt lại, không hề uy hiếp.

Chờ tới khi Sở Dụ sát trùng vết thương hai lần, Lục Thời mới đứng dậy.

Sở Dụ hỏi anh, “Anh đi tắm hả?”

Lục Thời khép hờ mi, vẻ mặt lười nhác, “Không tắm, rửa tay.”

Sáng sớm, khi Lục Thời ra khỏi cửa, Sở Dụ còn đang quấn chăn bông, không dậy. Trước khi đi Lục Thời nghiêng người hôn lên cái trán bằng phẳng của Sở Dụ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Trong phòng khách sạn Mangali, Phương Vi Thiện mặc áo ngủ màu đen, ngồi trên chiếc sô pha kiểu Âu, cầm một tách cà phê.

Tuy rằng đã bị nhốt một đoạn thời gian, Phương Vi Thiện rõ ràng không chịu khổ gì, vẫn phúc hậu, nụ cười hòa ái.

Lục Thời từng rất thân cận người cậu này.

Nhưng hiện tại, hai người ngồi đối diện nhau, đều không có ý mở miệng trước.

Phương Vi Thiện cầm thìa cà phê bạc, cứng ngắc khuấy từng vòng từng vòng, hơi nóng lượn lờ bốc lên, hắn ta đang đoán, Lục Thời tìm hắn rốt cuộc có mục đích gì.

Chuyện của Phương Vi Vân chị của hắn, mấy ngày trước hắn đã tính toán với Lục Thiệu Chử rồi, không biết được đối tượng nào đang trốn trong chỗ tối ngáng chân bọn họ.

Thủ đoạn trang bị thiết bị nghe trộm trong đồng hồ của Lục Thời và dây chuyền của Phương Vi Vân, làm kẻ khác khó lòng phòng bị, cho nên chị của hắn mới không cẩn thận để lộ ra chuyện đã từng giết người.

Bởi vì điện thoại bị nghe lén trong một thời gian dài, lâu ngày, Phương Vi Vân nhất định sẽ để lộ ra chút manh mối trong lúc lơ đãng.

Cuối cùng bị người tìm được chứng cứ xác thực, tối hôm đó, cảnh sát lặng lẽ đi theo sau tới dưới cầu, vừa vặn bắt được.

Phương Vi Vân nguyên bản vẫn còn con đường sống, không nhất định bị định tội nhanh như vậy. Nhưng ai mà ngờ rằng, năm đó quá mức sơ ý, Phương Vi Vân lại để lại một dấu vân tay trên xi măng khi giấu thi thể!

Chuyện này hay rồi, chứng cứ xác thực, cho dù có muốn tìm luật sư thoát tội cũng không thoát được.

Bây giờ Phương Vi Thiện nhìn lại, cảm thấy chuyện của Phương Vi Vân hơn phân nửa là do không may mắn, làm việc không chu đáo chặt chẽ.

Càng phiền lòng chính là, Phương Vi Vân chết rồi, liên lụy tới nhà họ Phương cũng không sống tốt.

Trong lòng hắn vẫn rõ ràng về Lục Thời. Dựa vào lòng khoan dung kia của chị hắn, cho dù là bên ngoài đối xử với Lục Thời như con ruột, nhưng khi không có ai chắc chắn sẽ chẳng tốt đẹp gì.

Về phần chị của hắn giết Giang Nguyệt Mạn, hắn thật sự không để vào trong lòng.

Người đã sớm chết từ mười tám năm trước rồi, có gì đáng lo đâu.

Vào lúc này, chuyện quan trọng nhất chính là, khoảng thời gian sau này của nhà họ Phương phải dựa vào nhà họ Lục mà sống, hắn nhất định phải nâng niu Lục Thời – người thừa kế này, không thể đắc tội.

Nghĩ tới đây, Phương Vi Thiện nở nụ cười, hòa ái nói, “Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì sao?”

Hắn không dám tự xưng cậu giống như trước đây, thậm chí ngữ khí đều buông xuống rất ôn hòa.

Lục Thời xé gói đường, đổ viên đường vào trong tách cà phê, cầm thìa nhỏ chậm rãi khuấy, không có ý trả lời.

Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lục Thời thế này, Phương Vi Thiện nén giận trong lòng.

Từ ngày hắn được kéo ra ngoài, Lục Thiệu Chử luôn quát tháo hắn, không hề cho hắn thể diện.

Bây giờ Lục Thời ở đây, cũng không hề tươi cười.

Nén giận trong lòng, nhưng nụ cười trên mặt không thể nhạt đi.

Phương Vi Thiện cười nói, “Gần đây có hứng thú với cà phê sao? Bạn của tôi mang một bình Cubita từ Cuba về, tôi bảo người mang qua cho cậu, thế nào?”

Lục Thời buông thìa bạc xuống, cầm chiếc khăn lạnh bên cạnh lên, cẩn thận lau sạch tay.

“Không cần, ông tự để lại mà uống.”

Buông khăn lạnh xuống, Lục Thời ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Phương Vi Thiện, “Hôm nay tôi tới tìm ông là có chuyện muốn bàn.”

Biểu tình của Phương Vi Thiện cũng nghiêm túc, “Có chuyện gì?”

Ngữ khí Lục Thời không nhanh không chậm, “Chắc hẳn gần đây ông cũng không sống tốt nhỉ?”

Nụ cười trên mặt Phương Vi Thiện tắt dần, “Sao có thể? Tuy rằng tôi sống không tốt như trước đây, nhưng anh rể đã vươn tay kéo lấy nhà họ Phương trong lúc khó khăn, đã làm cho tôi vô cùng cảm kích rồi.”

“Không bằng trước đây? Hẳn là kém xa trước đây.” Lục Thời nhìn thẳng Phương Vi Thiện, âm thầm ám chỉ, “Còn nữa, một tiếng “anh rể”, còn có thể gọi được bao lâu?”

Phương Vi Thiện bị sự xem thường trong giọng điệu của Lục Thời đâm trúng, biểu tình của hắn không lung lay, ngữ khí không đổi, “Tuy rằng chị tôi đã chết rồi, nhưng tình cảm vẫn còn, cậu nói xem có đúng không?”

Lục Thời cong khóe môi, châm chọc không hề che giấu.

Phương Vi Thiện suy nghĩ rất nhanh, nhận ra được gì đó.

Hắn cẩn thận điều chỉnh biểu tình, ngữ khí thấp thỏm, “Nhưng mà….Lục Thời, tại sao cậu lại nói vậy? Có chuyện gì mà cậu… tôi không biết?”

Lục Thời ngồi lười biếng, dựa vào sô pha, khẽ vuốt cằm, “Đừng nói với tôi, ông không biết cái tên Iris này.”

Phương Vi Thiện càng không rõ ràng, lần này Lục Thời tới tìm hắn nói những lời này rốt cuộc là có mục đích gì.

Hắn dè dặt trả lời, “Biết, biết, là một người mẫu trẻ mà anh rể nuôi ở bên ngoài. Đàn ông mà, trăng hoa, nuôi bồ nhí ở bên ngoài có gì lạ đâu.”

Lục Thời: “Vậy khẳng định ông cũng biết, Iris sắp được lên làm chính rồi. Sau khi cô ta lên làm chính, cũng có anh em họ hàng muốn chăm sóc, giúp đỡ. Ông nói xem, anh em của Iris, cùng với người anh em của vợ trước chết chẳng vẻ vang, ai nặng ai nhẹ?”

Biểu tình của Phương Vi Thiện có chút cứng lại.

Sao hắn có thể không biết.

Tình cảm của Phương Vi Vân và Lục Thiệu Chử trước giờ không tốt, bằng không Lục Thiệu Chử cũng không thể luôn nuôi bồ nhí ở ngoài. Những năm nay, nhà họ Phương bọn họ biết, nhà họ Lục cũng kiêng dè ánh mắt của người ngoài, cho nên đối xử với nhà họ Phương vẫn luôn ổn.

Bây giờ, vị trí bà Lục này đã không còn là chị của hắn nữa. Vậy tất cả, đều phải đổi sang kiến giải khác.

Lại nghĩ tới Lục Thiệu Chử, ngay cả trợ lý của Lục Thiệu Chử đều dám bày sắc mặt khó nhìn với hắn. Nếu như đằng sau không có thái độ của Lục Thiệu Chử thì chỉ một trợ lý cỏn con kia làm sao dám?

Nghĩ sâu xa như vậy, Phương Vi Thiện lại kinh hãi.

Lục Thời nhìn lướt qua biểu tình rất nhỏ trên mặt Phương Vi Thiện, cười khẽ, tiếp tục nói, “Về phần Phương Vi Vân, rốt cuộc tại sao lại nhanh chóng bị tử hình như vậy, còn không có đường để cứu vãn, tôi không tin ông không biết rốt cuộc là vì sao.”

Anh ngồi thẳng lưng dậy, thân thể hơi nghiêng về phía trước, từng câu từng chữ rõ ràng thong thả, “Nhà họ Lục không cho phép Phương Vi Vân vấy bẩn thanh danh của nhà họ, mong sao cho bà ta nhanh chết đi. Sau khi Phương Vi Vân chết rồi, làm sao mới có thể để người ta quên mất chuyện bà Lục này? Đương nhiên là đổi một bà Lục mới.”

Nói xong, Lục Thời lại dựa vào ghế sô pha, ngữ khí khôi phục lại lười biếng, “Đừng nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của Lục Thiệu Chử, không biết trong lòng ông ta vui vẻ thế nào đâu, Phương Vi Vân gặp phải chuyện này. Bị bắt, chết rồi, vị trí bà Lục đã trống, cuối cùng ông ta cũng có thể danh chính ngôn thuận cưới Iris về.”

“Sao có thể….”

Chạm vào ánh mắt Lục Thời, một suy nghĩ đột nhiên bùng nổ trong đầu hắn!

Bàn tay cầm tách cà phê của Phương Vi Thiện run rẩy, cà phê văng xuống thảm, để lại một vết bẩn sẫm màu.

Giọng nói của hắn bất ổn, “Ý của cậu là, là….”

Hắn không dám nói ra câu cuối cùng.

Lục Thời vững vàng cầm tách cà phê lên, uống một ngụm. Tầm mắt sắc bén nhìn về phía Phương Vi Thiện, “Rõ ràng đã đoán ra được sự thật, nhưng lại không dám nói?”

Phương Vi Thiện vội vàng đặn tách cà phê cẩn thận, trên trán đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn nghe hiểu được ý mà Lục Thời nói.

Phương Vi Thiện nuốt nuốt nước bọt, mới nói ra lời tiếp theo.

“Lục Thiệu Chử cố ý lật ra chuyện giết người năm ấy, không tốn chút công sức giết chết chị tôi. Vậy anh ta, anh ta….”

Đồng tử Phương Vi Thiện hơi co lại, hô hấp trở nên gấp gáp.

Lục Thiệu Chử có thể ngoan độc như vậy thiết kế hại chết Phương Vi Vân để nhường chỗ cho Iris.

Vậy đá văng một Phương Vi Thiện, là chuyện dễ dàng biết bao?

Tim Phương Vi Thiện đập rất nhanh, hắn cố gắng ổn định cảm xúc, nhìn chằm chằm Lục Thời hỏi, “Cậu muốn làm gì?”

Hắn không tin, Lục Thời cố ý tới đây tìm hắn, nói nhiều lời với hắn như vậy mà không có mục đích gì.

Lục Thời không nhanh không chậm thay đổi trạng thái lười biếng, ngồi thẳng dậy, gác đôi chân dài, vẻ mặt đứng đắn vài phần.

“Lục Thiệu Chử vì Iris có thể lật chuyện cũ năm ấy ra, không chút lưu tình đặt Phương Vi Vân vào đường chết. Vậy, chưa biết chừng một ngày nào đó, ông ta cũng sẽ vì con trai của Iris mà làm cho tôi phát bệnh cấp tính, chết ở một nơi nào đó.”

Phương Vi Thiện nhìn Lục Thời.

Bây giờ hắn mới phát hiện, người ngồi trước mặt hắn, đường cong ngũ quan đã dần thành thục, khí chất toàn thân không hề mềm yếu.

Lòng bàn tay ra mồ hôi, hắn đột nhiên nắm chặt năm ngón tay, “Cậu muốn làm gì?”

Trong mắt Lục Thời không hề che giấu dã tâm.

“Tôi đã trưởng thành rồi, bây giờ, tôi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục. Ông nội đã già rồi, nếu như Lục Thiệu Chử xảy ra chuyện gì, bị bắt, hoặc là chết đi, ông nói xem, sẽ có chuyện gì?”

Vào giờ phút này, Phương Vi Thiện đã hiểu ra!

Con sói con Lục Thời này là bị ép điên, muốn lật đổ bố mình, tự mình bước lên trên!

Trong đầu hắn tự hỏi, chị của hắn đã chết rồi, vậy, rốt cuộc Lục Thiệu Chử hay Lục Thời cầm quyền nhà họ Lục thì có liên quan gì tới hắn? Hắn muốn nhìn xem, là ai đưa cho hắn nhiều lợi ích hơn.

Lục Thiệu Chử bị người phụ nữ kia mê hoặc, thủ đoạn tàn nhẫn, đã không thể dựa vào. Đợi thêm mấy năm nữa, chưa biết chừng bản thân hắn cũng sẽ rơi vào kết cục thê thảm nào đó.

Mà Lục Thời còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, không kinh nghiệm, không quan hệ. Nếu như Lục Thời lên nắm quyền, nhất định phải dựa vào hắn và nhà họ Phương.

Thậm chí, tuổi nhỏ, không có người giúp đỡ còn thể hiện rằng rất dễ nắm trong tay.

Lật đổ Lục Thiệu Chử, sau đó nắm Lục Thời trong tay, tới lúc đó.

Móng tay Phương Vi Thiện đâm vào da thịt lòng bàn tay, đè nén kích động và dã tâm của hắn, Phương Vi Thiện không lập tức trả lời, mà cố ra vẻ do dự nói, “Nhưng chuyện này, quá nguy hiểm. Tại sao cậu lại tới tìm tôi?”

Lục Thời thành khẩn nói, “Tôi còn nhỏ, không có thân thích nhà mẹ. Trong nội bộ Lục Thị, cũng không có chỗ dựa. Thứ mà tôi có thể dựa vào, chỉ có ông và nhà họ Phương. Trừ việc tìm ông, tôi không biết còn có thể tìm ai.”

Trong lời này bao gồm cả phần yếu thế của Lục Thời.

Cũng chính lời nói này, vừa vặn hợp với suy nghĩ trong lòng Phương Vi Thiện.

Hắn ra vẻ gắng gượng, lại từ chối, “Tuy rằng trên danh nghĩa tôi là cậu của cậu, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống.”

Lục Thời lại nói, “Nhưng mà mọi người đều biết ông là cậu của tôi. Huống hồ, tôi chỉ có một người cậu là ông.”

“Kỳ thực, trừ tôi ra, sẽ không có ai bằng lòng giúp đỡ cậu nữa đâu.”

Phương Vi Thiện vỗ tay vịn sô pha hai cái, trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói: “Được, tôi giúp cậu!”

Lục Thời cũng thả lỏng ra, nói với Phương Vi Thiện, “Vậy, hợp tác vui vẻ.”

Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Sở Dụ mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ. Cậu nhắm mắt lại, vô thức vươn tay tìm xem Lục Thời đang ở đâu.

Khi tay bị Lục Thời nắm lấy, Sở Dụ mơ màng trừng mắt nhìn, “Anh vừa ra ngoài?”

Bời vì vẫn nằm trong chăn, tay Sở Dụ rất ấm. Lục Thời nắm chặt ngón tay cậu, lại không nhịn được xoa nắn khớp tay, không nỡ buông ra.

“Ừ, đi gặp Phương Vi Thiện.”

Sở Dụ hơi chống người dậy, vươn tay cởi áo khoác Lục Thời, “Mùa xuân là mùa để ngủ, bỏ qua rồi là không còn nữa đâu. Lên đây, lên đây, nằm với em một chút, khó khăn lắm mới tới cuối tuần không cần đi học, có thể vui vẻ ngủ lại một giấc.”

Lục Thời không từ chối.

Đợi khi Lục Thời nằm xuống rồi, Sở Dụ từng bước nằm vào lòng anh. Cậu ngáp một cái, dán vào lồng ngực Lục Thời, “Có thuận lợi không? Phương Vi Thiện có đồng ý hợp tác hay không?”

Lục Thời ôm người vào lòng, cằm cọ qua đỉnh đầu Sở Dụ, “Đồng ý rồi.”

Sở Dụ đang mơ mơ màng màng trong lòng Lục Thời, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, “Anh thuyết phục ông ta kiểu gì?”

“Anh chỉ nói với ông ta, người âm thầm ra tay trong tối, muốn bố trí Phương Vi Vân vào chỗ chết chính là Lục Thiệu Chử.”

“Đậu.”

Cơn buồn ngủ của Sở Dụ bay sạch.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn Lục Thời, lập tức hiểu rõ những điểm mấu chốt trong đó.

Đầu tiên, không có ai biết người âm thầm tính kế trong tối là Lục Thời. Dưới tình huống mà không biết rõ rốt cuộc ai là người ra tay, ông nội Lục Thời, Lục Thiệu Chử, Iris cùng với rất nhiều người khác, mỗi người đều có hiềm nghi.

Mà ban đầu khi Lục Thời cài thiết bị nghe lén trong vòng cổ của Phương Vi Vân, cũng cài một thiết bị giống như vậy trên đồng hồ của mình. Từ đó trở đi, anh thành công biến mình trở thành người bị hại, thoát khỏi phần lớn nghi ngờ.

Sẽ không ai nghi ngờ anh, một người còn nhỏ tuổi lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Lục.

Sau đó, Lục Thời lợi dụng chuyện của Iris và Lục Thiệu Chử, từng bước từng bước ép chặt, cuối cùng ép Phương Vi Vân sụp đổ tinh thần, nói manh mối trí mạng qua điện thoại.

Sau khi Phương Vi Vân chết đi, lại lợi dụng sự nghi ngờ cùng không phục của Phương Vi Thiện với Lục Thiệu Chử, cùng với cảm giác nguy cơ ngày càng sâu làm cho Phương Vi Thiện cắn ngược Lục Thiệu Chử một cái.

Lục Thời giống như một thợ săn cực giỏi về việc thao túng lòng người, kiên nhẫn giấu trong bóng tối, từng bước từng bước suy tính, từng chút chút hành động, không vội không loạn.

Lòng Sở Dụ chua xót, cậu ngửa đầu, hôn lên khóe môi Lục Thời.

Rất nhanh, chuyện này cũng sắp kết thúc rồi.

Mặt trời mùa xuân ấm áp chiếu xuống, tay chân người ta đã mềm nhũn ra.

Sở Dụ đi bên trái Lục Thời, khoác cặp sách một bên vai, lười biếng không tinh thần.

Cánh hoa không rõ tên bị gió cuốn rơi lả tả xuống, ngẫu nhiên đáp lên đầu vai hai người.

Sở Dụ che miệng ngáp hai cái, lại bắt đầu rối rắm nên về ký túc trước hay tới phòng tự học trước.

“Giáo hoa! Lục thần!”

Nghe thấy tiếng hét, Sở Dụ quay đầu, thấy Mộng Ca mặc một bộ quần áo chơi bóng hàng auth, đứng ở trên sân bóng rổ, hai tay giơ cao, vừa hét dài cổ vừa nhảy, sợ bọn họ không nhìn thấy.

Sở Dụ giơ tay vẫy hai cái, đáp lại.

Mộng Ca không nhảy nữa, hét lớn, “Qua đây, qua đây chơi bóng!”

Sở Dụ nhẹ nhàng huých khuỷu tay vào Lục Thời bên cạnh, hỏi anh, “Anh Lục, chơi bóng không?”

Lục Thời không trả lời, mà hỏi trước, “Em muốn xem không?”

Nụ cười trên mặt Sở Dụ lập tức sáng lạn, liên tiếp gật đầu mấy cái, “Muốn, lâu lắm rồi không xem!”

“Ừ, vậy đi thôi.”

Tới sân bóng, Chương Nguyệt Sơn cũng ở đó, còn có hai người ở lớp bên cạnh, không thân nhưng mà có quen.

Chương Nguyệt Sơn dắt bóng qua, đập bóng bộp bộp, cố ý hỏi Sở Dụ, “Giáo hoa, có chơi không?”

Sở Dụ nhận lấy áo khoác và cặp sách Lục Thời đưa qua, đứng lui về sau một bước, “Một mình Lục Thời có thể đánh mấy cậu rồi, nếu thêm cả tôi nữa, hiện trường sẽ rất thảm, tôi sợ trái tim nhỏ bé của mấy cậu không chống đỡ được!”

Chương Nguyệt Sơn bị chọc cười, “Tạ ơn giáo hoa không ngược!”

Sở Dụ nâng cằm lên, cười híp mắt trả lời lại một câu, “Không cần khách khí.”

Cậu nói xong, đang chuẩn bị mang theo đồ đạc ngồi xuống ghế nghỉ bên cạnh, chỉ xem chơi bóng, nhất định không ra tay. Đột nhiên bị Mộng Ca túm lấy.

Giọng Mộng Ca rất nhỏ, “Giáo hoa, không nhìn ra, cậu lại…cuồng dã như vậy?” Mộng Ca nháy nháy mắt, ý bảo, “Thành thật khai báo, vết thương ở khóe miệng Lục Thời có phải là do cậu cắn không?”

“Cuồng dã cái mông!” Vẻ mặt Sở Dụ mang ý “đầu óc của cậu đều viết thứ gì thế”, xem xét Mộng Ca từ trên xuống dưới, “Thật sự không phải là do tôi cắn, do đánh nhau bị thương.”

Tự nhủ thì ra là thế, Mộng Ca đang muốn quay lại sân bóng, nghe thấy Sở Dụ nói, “Tôi không thích cắn ở đó, bình thường đều cắn ở chỗ khác.”

Mộng Ca mới vừa nghe, không cảm thấy được gì. Qua một lát, cân nhắc lời này tới lui mấy lần, đột nhiên hiểu ra,….đậu má, bạo như vậy sao?

Lục Thời cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi. Một tay anh cởi khuy áo trên cổ, lại xắn ống tay áo lên khuỷu tay, nháy mắt thay đổi phong cách.

Nhưng mà dẫn bóng lên rổ trên sân, mặc sơ mi trắng cũng không tiện lắm.

Sở Dụ ngồi ở chiếc ghế bên cạnh sân bóng, ngắm tới ngắm lui, đột nhiên nhớ ra, trong cặp sách của mình có một chiếc áo phông.

Cậu gọi một tiếng Lục Thời.

Lục Thời vừa mới ném xong một quả ba điểm, bước nhanh tới trước mặt Sở Dụ, cúi đầu, “Hả? Gọi anh?”

Sở Dụ lấy áo phông nhét trong cặp sách ra, đưa cho Lục Thời, “Mặc tạm đi? Nhỏ hơn nửa số so với bình thường anh hay mặc, nhưng chắc chắn là rộng rãi linh hoạt hơn áo sơ mi.”

“Được.” Tầm mắt Lục Thời dừng trên chiếc áo, Lục Thời đột nhiên nói, “Mặc áo của em rồi, liệu có dính mùi của em không?”

Rõ ràng chỉ một câu rất đơn giản, mặt Sở Dụ lại có chút nóng, Cậu nói thầm, “Dính lên thì không phải tốt lắm sao? Trên người em đều là mùi thơm! Mùi thơm!”

Lục Thời khẽ cười, ánh mắt nhìn Sở Dụ dịu dàng không thể tưởng tượng được.

Tay anh đặt trên khuy áo, cởi ra mấy cái, động tác đột nhiên dừng lại.

Sở Dụ nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy?”

Khuy áo sơ mi đã cởi ra năm cái, áo rộng mở, lỏng lẻo liếc mắt một cái có thể nhìn thấy xương quai xanh, lồng ngực, cùng với đường cong cơ thể xinh đẹp.

Còn lại hai khuy, như lỏng như chặt.

Sở Dụ nhìn, cảm thấy đặc biệt hấp dẫn người khác, còn mê muội hơn cả cởi sạch quần áo!

Lúc này Lục Thời đứng trước mặt cậu, hai tay đút trong túi quần, cúi người xuống, ghé sát bên tai cậu nói, “Bây giờ anh đã là người có bạn trai rồi, chỉ có thể cởi áo cho bạn trai nhìn. Em nói xem có đúng không, bạn trai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.