Tiểu Miên Hoa

Chương 39




Vân Dương trừng trừng mắt, dở khóc dở cười.

Tối qua Lục Lục ăn no đến bể bụng, quá mức hưng phấn, vì vậy sinh mệnh nguyên khí tản ra cũng vượt quá đoán trước của Vân Dương, cái vượt qua này không chỉ gấp hai gấp ba lần, mà là gấp mấy chục lần.

Mà tình huống đột phát này đưa đến kết quả chính là... Trực tiếp khiến mọi người tập thể tấn cấp!

Trong đó, người không hài lòng với trạng thái này nhất là Vân Dương.

Ba ngày trước hắn mới đột phát lục trọng, trong ba ngày dù đã lục lọi tìm kiếm, nhưng bởi thực chiến quá ít, nên tích lũy cũng rất nông cạn. Vừa mới luận bàn mấy trận với Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, căn bản chưa thể củng cố cơ sở, kiên cố cảnh giới trước mắt!

Một trận chiến thực sự duy nhất, cũng chỉ có trận đêm qua với Thẩm Ngọc Thạch mà thôi!

Nhưng mà dưới tình huống như vậy, người chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi sự hưng phấn của Lục Lục là Vân Dương, vẫn từ huyền khí lục trọng sơ giai, một đường bị linh khí rót vào đẩy lên trung giai, cao giai, đỉnh phong, sau đó đột phá thất trọng, càng một đường hát vang tiến mạnh... Đến thất trọng trung giai!

Tiến độ này, dùng câu một bước lên trời để hình dung cũng không có gì quá đáng!

Chỉ là lần thăng cấp này khiến Vân Dương trở tay không kịp!

Vân Dương hổn hển tức giận, xem ra sau này luận bàn với Lão Mai cùng Phương Mặc Phi phải càng tàn khốc hơn mới được... Không chừng còn phải tìm cơ hội vượt cấp khiêu chiến Bạch Y Tuyết... Bằng không, hắn không thể bổ sung lại thể nghiệm một bước một phong cảnh a...

Đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác...

- Phốc!

Vân Dương dùng sức nhổ ra ngoài:

- Cái quá gì vậy?

Từ trong miệng hắn phun ra một nhúm lông trắng...

Vân Dương cúi đầu xem xét.

Hai con ngươi trong nháy mắt trừng lớn!

- Mẹ nó!

Vân Dương vốn đã cao, dù khoanh chân ngồi xuống cũng vẫn cao, thế nhưng lúc này, toàn thân hắn đều bị lông trắng tinh tế vùi lấp, thực không biết đêm qua năm nhóc Bạch Bạch đã thay lông bao nhiêu lần, mới có thể khiến lông trắng tích lũy đến mức độ này.

Mặc dù Vân Dương bị lông trắng bao lại, ngay cả miệng mũi đều có lông trắng, nhưng hắn không không những không tức giận, mà còn cảm thất vui vẻ, bởi lông mà năm nhóc Bạch Bạch thay ra, từng sợi đều tinh mịn sáng bóng trong suốt.

Lấy phán đoán của Vân Dương, nếu có thể thu đống lông trắng này lại, coi đây như vật liệu mà chế tác trang phục, tất là một vật không tầm thường.

Chỉ tiếc Vân Dương không có nhân tài nào trong phương diện này, chỉ có thể than thở vô ích, phung phí của trời.

Lại nhìn lại trong l-ng ngực, năm nhóc Bạch Bạch toàn bộ biến thành trần trùng trục, năm viên thịt nhỏ đỏ rực.

Bụng nhỏ ngửa lên, bộ dạng ngủ say, tóm lại trạng thái vô cùng tốt!

Vân Dương hít vào một hơi thật sâu, vạn chuyển huyền công, cẩn thận cảm thụ huyền khí vận chuyển đến cực hạn, chỉ thấy kinh mạch thư sướng, đan điền càng như thủy triều dâng trào, trạng thái vô cùng tốt đẹp.

Lúc này Vân Dương cũng không dám thực hiện động tác quá lớn, dù sao đám tiểu gia hỏa còn chưa tỉnh lại, chẳng may bị hắn đánh động, nếu ảnh hưởng đến quá trình thuế biến, hoặc làm đứt đoạn một tiến hóa thần bí nào đó, thực sự được không bù nổi mất, vì vậy coi như muốn tranh thủ xác minh tiến độ bản thân, vẫn phải giới hạn một chút liền dừng lại, quay trở lại trạng thái không nhúc nhích, tĩnh tâm chờ năm nhóc Bạch Bạch thức tỉnh tự nhiên.

Lão Mai đột phá, hưng phấn không thôi, nhảy trên tránh dưới, lao nhanh không ngừng trong đại viện, hăng hái như một đứa nhỏ được quà.

Thực sự tuổi tác hắn đã lớn, kinh mạch sớm đã định hình, khó có thể đột phá thêm bước nữa. Nhưng hiện tại thu được hiệu quả chẳng khác nào thoát thai hoán cốt, lại có cơ sở dạ bước lên cao hơn, sao có thể không hưng phấn?

Mà ba người Thủy Vô Âm, Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi thì đang bình tĩnh đứng dưới hoa thụ, đánh giá sân nhỏ quen thuộc mà lại hoàn toàn xa lạ.

Sân nhỏ vẫn là sân nhỏ lúc trước, nhưng cảnh trí trong sân... Sau một đêm, đám hoa thụ vốn bình bình thường thường, lúc này đều biến thành cao không dưới hai trượng. Tán cây cũng phát triền không chỉ gấp đôi.

Vốn chỉ vừa che một nửa đình nghỉ mát, hiện tại dưới tán cây rủ xuống, toàn bộ lương đình đều bị bao phủ, thậm chí còn vượt cả ra ngoài.

Ngoại trừ hoa thụ tăng trưởng gấp bội, cỏ dại trên mặt đất càng biến hóa kịch liệt, toàn bộ đều cao cỡ đầu người, những con đường đá đi đến bóng loáng kia, cũng hiện lên một tần rêu tinh mịn xanh biếc.

Miêu tả cụ thể thêm một chút, giáo trường nhỏ hôm qua mới luận bàn, hôm nay đã hóa thành một đồng cỏ!

Cỏ không đến mắt cá chân.

Chạm vào đều có một cảm giác non nớt, nhu nhu, khiến người sinh ra cảm giác không nỡ chà đạp lên những sinh mệnh mới nở này.

Trong vòng một đêm, cả viện như đã phát sinh biến đổi như trải qua thương hải tang điền!

Tiểu viện của Vân Dương vốn mới chồng mấy cây Thanh Sơn đằng dưới chân tường, bưa qua mới lan được nửa vách tường, nhưng bây giờ nhìn lại, đã thấy toàn bộ tiểu viện, từ vách tường đến nóc phòng, đều đã bị Thanh Sơn đằng bao phủ.

Một mảnh sinh cơ xanh mơn mở.

Trên cây cỏ, trên lá cây, trên cánh hóa đều đọng lại những hạt sương óng ánh quay cuồng, gió nhẹ thổi qua, mùi hương tự nhiên của cỏ cây tỏa ra thơm ngát. Lúc này đã là tháng mười một, trời đã vào đông, lại có thể cảm nhận được mùi hương hoa cỏ. Khiến cho cái sân nhỏ bình thường chốc lát liền biến thành tiên cảnh giữa nhân gian, sinh cơ vô hạn!

Ba người nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên thần sắc si mê không chịu nổi.

Trong trời đông tháng mười một, lại có mỹ cảnh sinh cơ dào dạt như vậy, thực sự là hiếm thấy. Coi như mùa đông năm nay ấm áp, khí lạnh còn chưa tới. Nhưng bốn phía đã sớm đìu hiu, sao còn có phong cảnh như vậy.

Nhưng kinh hỉ liên tiếp đến, chờ đến khi Vân Dương bước ra, ngay cả người luôn trầm ổn như Thủy Vô Âm cũng phải há hốc mồm.

Chuyện gì vậy?

Tại sao lão đại mới luyện công một chút đã luyện thành mọc đầy lông trắng rồi?

Công pháp quỷ dị gì vậy? Chẳng nhẽ còn có tác dụng đặc biệt sao?

Một thân lông trắng... Tung bay bốn phía!

Vân Dương cũng chả có tâm tình chú ý ánh mắt kinh ngạc của mấy người, trực tiếp bắt đầu thu dọn thân thể, một cỗ huyền khí dâng lên, lông trắng trên người lập tức đằng không bay lên. Tiện tay vung một cái, một cỗ thanh phong nhu hòa dâng lên, chỉ mất có một cái chớp mắt là có thể thu đống lông trắng thành một quả cầu, bị Vân Dương tiện tay ném vào thư phòng.

Năm viên cầu nhỏ, đúng lúc chui ra từ trong ngực Vân Dương, từng nhóc mê mê mang mang nháy mắt:

- Meo meo meo...

Năm nhóc Bạch Bạch vẫn trần trùng trục, thân thể hồng hào mềm mại, đầu lưỡi tinh xảo không ngừng liếm láp thân thể, có thể thấy được, chúng cũng không quá quen với tình trạng hiện tại.

Sao lại đột nhiên mất hết lông a...

- Biến hình đi...

Vân Dương nắm một tên nhóc ngốc nghếch ném ra ngoài.

Gia hỏa không may bị ném ra ngoài chính là Đại Bạch Bạch.

Đại Bạch Bạch kêu lên một tiếng sợ hãi:

- Meo ô...

Đột nhiên xoay người một cái, thân thể trần trùng trục của Đại Bạch Bạch bỗng mọc ra một lớp lông trắng thật dài, biến thành một quả cầu nhung rơi xuống đất, lăn lộn trong đám cỏ xanh.

“...”

Bốn người trợn trắng mắt.

Quăng ra một cái... l-ng liền dài ra?

Cái này... Là sao thuật sao?!

Sưu!

Một nhóc Bạch Bạch nữa bị ném ra ngoài.

Lập tức lại mọc đầy lông mao, bất mãn hừ hừ hai tiếng, tiếp đó liền nhào với Đại Bạch Bạch, đùa nghịch thành một đoàn. Tiếp đó ba nhóc Bạch Bach còn lại cũng chịu đãi ngộ tương tự, toàn bộ đều khôi phục trạng thái vốn có.

Năm quả cầu nhung nhỏ lăn lộn trên mặt đất, bộ dạng đáng yêu chết người không đền mạng, thực sự đáng yêu đến cực điểm.

Nhưng Vân Dương nhạy cảm phát hiện, linh tính trong mắt năm nhóc đã tăng lên không ít. Ánh mắt chúng nhìn hắn, tràn đầy thân cận cùng ái mộ.

Đối với điều này, Vân Dương cảm thấy vô cùng thành tự. Hiện tại Ngũ Bạch Bạch Thiểm Điện miêu đã đột phá gông cùm xiềng xích. Coi như ngày sau có thể đạt đến Thất giai Huyền thú thì Vân Dương cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Khỏi cần nói nhiều, chỉ riêng chuyện sau khi Ngũ Bạch Bạch tiến giai, thân thể đã thu nhỏ như trước, lại biến thành một con mèo nhỏ ba bốn cân, đã đủ nói rõ vấn đề.

Thân thể này tuy vẫn lớn hơn Thôn Thiên báo, nhưng sự chênh lệch đã không còn quá rõ ràng.

Về phần bốn nhóc Thôn Thiên báo kia, Vân Dương càng thêm hài lòng.

Bốn đứa nhóc này lại được Lục Lục cải tạo căn cốt nội tình, tiềm lực tăng lớn, tin rằng tương lai đều có thể tiến cấp đến Huyền thú cửu giai đỉnh phong.

Thậm chí suy đoán này chỉ là tính trên cơ sở hiện tại.

Ai biết bọn nhóc cùng ở bên người Vân Dương, còn có thể nhận được bao nhiêu lần nguyên khí tẩy lễ, thành tựu cuối cùng của chúng, chân chính phải nói là bất khả hạn lượng, thậm chí là không thể tưởng tượng.

Mà một điều khiến Vân Dương càng thấy hứng thú hơn, là sau khi mấy nhóc Bạch Bạch tiến giai, bốn nhóc Thôn Thiên báo đã đạt đến trình độ phản phác quy chân. Chỉ cần bốn đứa chúng không tận lực hiển lộ chân thân, không bộc lộ hình thể, người có thể nhận ra thân phận chân chính của chúng, tuy không thể nói là không có, nhưng tuyệt đối cũng là phượng mao lân giác, cực kỳ bé nhỏ.

Đây chính là năng lực ẩn giấu đặc biệt của Cửu phẩm đỉnh phong Huyền thú!

Phương Mặc Phi đi tới, trong mắt lộ vẻ kinh dị, nhìn bốn đầu Thôn Thiên báo, thấp giọng nói:

- Công tử, bốn tiểu gia hỏa này... Có phải...

Vân Dương nói:

- Đúng là có chút tiến bộ. Có điều còn chưa trưởng thành chân chính. Hiện tại còn xa mới đến lúc bọn chúng có thể tiếu ngạo giang hồ, độc bá nhất phương.

Tiếu ngạo giang hồ, độc bá nhất phương!

Phương Mặc Phi nhất thời liền hiểu tiến cảnh của chúng, hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ vẻ chấn động.

Phải nói Vân Dương đánh giá quá mức khiêm nhường. Lấy thực lực hiện tại của bốn đầu Thôn Thiên báo, tùy tiện một đầu đã là Huyền thú bát giai, chớ nói chi Thôn Thiên báo còn có thiên phú thần thông, tốc độ tuyệt luân, hơn nữa còn được Lục Lục cải tạo đến mức độ kinh người, có thể nói, thiên hạ này đâu cũng có thể đi!

Chẳng biết tại sao, Lục Lục tương đối thiên vị năm tiểu gia hỏa này. Đối với chuyện tăng cường bọn chúng, đều không tiếc vốn gốc.

- Xem ra năm tiểu gia hỏa này mới là người được lợi lớn nhất.

Vân Dương cười cười, lắc đầu.

Bên kia, năm quả cầu nhỏ lăn một hồi trong đám cỏ. Đại Bạch Bạch đột nhiên ngồi thẳng lên, lỗ tai nháy động, nhìn lên bầu trời, đôi mắt híp lại thành một đường chỉ.

Nó nện bước mèo ưu nhã bước trên mặt đất, còn liếm liếm lên người mấy nhóc Bạch Bạch khác.

Bốn tiểu gia hỏa còn lại lập tức ngồi ngay ngắn bất động, lỗ tai nháy nháy, con mắt nhìn Đại Bạch Bạch.

- Meo ô...

Đại Bạch Bạch kêu một tiếng, đột nhiên thân thể hóa thành một đạo bạch quang, bay qua khỏi tưởng vây Vân phủ, trong chốc lát đã biến mất.

Bốn tiểu gia hỏa còn lại vẫn ngồi yên không nhúc nhích, con mắt chăm chú nhìn phương hướng Đại Bạch Bạch rời đi, bốn cái đầu nhỏ dựng lên thẳng tắp. Một hồi lâu sau mới tiu nghỉu xuống.

Một nhóc Bạch Bạch trong đó, ưu nhã bước đến trước mặt Vân Dương, dùng một móng vuốt nhỏ tóm lấy áo bào của hắn. Ngẩng đầu, nhìn Vân Dương.

Trong mắt lộ vẻ hỏi thăm.

Vân Dương nhìn thấy mà như muốn tan chảy, cười ha ha một tiếng:

- Các ngươi muốn tìm nó thì đi tìm nó a, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện, thời gian còn lại, tùy thời đều có thể đi chơi.

Nghe được câu này, bốn tiểu gia hỏa đông thời cao hứng nhảy nhót, vừa đi vừa tán loạn, meo meo gọi bậy.

Bạch Y Tuyết mở to hai mắt nhìn chúng:

- Bọn chúng... Lại có thể hiểu lời ngươi nói?!

Nhìn bốn đầu Thiểm Điện miêu bình thường, Bạch Y Tuyết cảm thấy trăm mối mà không có cách giải, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết hắn cũng không tin đây là chuyện thực!

- Nghe hiểu thì có tính là gì.

Vân Dương hừ một tiếng:

- Chờ một thời gian nữa, ta còn muốn cho chúng đi học! Coi như cho bọn chúng đi học làm quan, cũng tốt hơn cái đám ngoại trừ nội chiến, tranh danh đoạt lợi, hãm hại lẫn nhau còn lại chẳng biết cái gì vô số lần.

- Để bọn chúng học thêm một vài thứ, ít nhất tới lúc địch nhân đánh tới, mấy tiểu gia hỏa này còn có thể chiến đấu đến một khắc cuối cùng.

Bạch Y Tuyết trợn trắng mắt đi ra.

Cảm giác như đang nói chuyện với một tên tâm thần, thực quá hạ phong cách.

- Tối nay, chúng ta cần có một chút động tác.

Vân Dương nhìn Lão Mai cùng Phương Mặc Phi.

Hai người nghe vậy, trên mặt đồng thời lộ vẻ kích động.

Đã lâu không làm nhiệm vụ, tu luyện mãi thân thể cũng sắp rỉ sét.

- Phương Mặc Phi, việc này còn cần ngươi làm mấy thứ.

Vân Dương xích lại gần tai Phương Mặc Phi, thấp giọng nói một câu.

Phương Mặc Phi sững sờ một hồi, chợt cười thành tiếng:

- Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, đảm bảo không có sai sót!

- Vô Âm ở lại Vân phủ. Làm tốt chuyện của mình là được, không cần để ý tới chuyện khác. Hết thảy đều thực hiện theo kế hoạch định sẵn, không được sơ sót.

- Vẫn phải cẩn thận thì hơn!

- Không cầu thành công, chỉ cầu thuận lợi.

Thủy Vô Âm tăng thêm một câu.

Nhìn Thủy Vô Âm, Vân Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói:

- Vô Âm, ta hỏi ngươi một chuyện.

Thủy Vô Âm:

- Chuyện gì?

- Nếu ta bắt một người trở về, ngươi...

Vân Dương từ từ nói.

Không đợi hắn nói xong, Thủy Vô Âm liền hiểu ý hắn nói:

- Tra tán ba tháng hoặc cao hơn đều không thành vấn đề. Nhưng... Nếu muốn thẩm vấn, đối phương nhất định phải đạt đến trình độ thần hồn ngưng thể mới có thể làm được.

Vân Dương liếc mắt, cả giận nói:

- Thần hồn ngưng thể chính là cấp độ như Lăng Tiêu Túy mới có thể đạt được, ngươi nghĩ ta có thể bắt được? Lời này của ngươi chẳng khác nào không nói.

Thủy Vô Âm ngượng ngùng:

- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tu vi của ta không đủ, nếu ta đạt đến trình độ Dương Thần xuất khiếu, hồn su Thái Âm...

Vân Dương dựng ngón giữa:

- Dừng lại, ngươi vẫn nên chú ý mấy chuyện kia đi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện viển vong không đứng đắn!

Nếu ngươi có thể Dương Thần xuất khiếu, hồn du Thái Âm, há không phải cũng đạt đến trình độ không kém Lăng Tiêu Tuý rồi sao, trực tiếp chém giết chính diện là được, còn cần đến thẩm vấn làm cái quái gì? Luyện tập nói nhảm hả?!

Thủy Vô Âm ngượng ngùng rời đi...

...

Đêm nay có hai mục tiêu.

Dương Ba Đào, Hàn Vô Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.